Chương 29: Chạy Thoát...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói.

Rin đang chạy, cô dừng lại quay về phái đám áo đen đang đuổi đến.

- Các người dừng lại đi.

Bà thủ lĩnh vênh mặt lên nói: - Muốn sao đây, các người là cùng bọn, lừa ta hả, ta cho các người chết chung luôn.

BÀ ta định chạy lên nhưng Rin hô: - Dừng lại. Tôi có boom nè.

BÀ ta nhìn trái boom nhỏ trên tay Rin cười một cái rồi ra lệnh cho thuộc hạ:

- Boom giả đó, không có kim loại không gây sát thương đâu. Lên cho ta.

- Vậy sao, đừng trách.

Cô cọ quả boom nhỏ xuống đất ném về phía họ, tiếng ùm....quả boom nổ thật khiến cả đám ngã rạp xuống đất vì bị thương. Bà thủ lĩnh cũng dính một chút ở chân khiến bà ta không thể đứng dậy được.

- Chạy thôi.

Nhân cơ hội cả hai cùng chạy khỏi đó.

Bên ngoài giờ đang rất láo loạn khi cảnh sát từ ngoài ùa vào va do tiếng nổ phát ra từ bên trong làm rung nhẹ cả ngôi nhà nhưng Rin và Ren vẫn bị đám áo đen truy đuổi. Họ không chạy ra lối đường chính mà chạy vòng ra cửa bên, nơi mà Nam bị phát hiện. Đám áo đen vẫn đuổi phái sau. Có hai dãy hàng hóa xếp dài, chặn ngang lối ra, Rin và Ren phải cùng trèo lên trên để thoát ra ngoài. Tiếng hô vẫn ở sau:

- Mau bắt lấy chúng, không được để hai tên này chạy thoát.

Ren nhanh chóng trèo lên và nhảy ngay xuống, còn Rin, cô trèo đến nơi, thấy Ren đã nhảy xuống vừa định nhảy thì cô thấy hơi chóng mặt, cơ thể yếu ớt không có sức và ngã từ trên xuống. Ren quay lại thấy Rin đang rơi xuống cậu hơi bàng hoàng, nhanh chóng chạy lại đỡ người Rin trước khi cô ngã xuống đất.

- Nè, nè, cậu sao vậy?

Rin nằm bất động, người cô như bị tê liệt không chút cảm giác, vẻ mặt không chút phản ứng gì.

- Nè, Rin, cậu sao vậy.

Ren nhìn qua cơ thể Rin rồi đoán: - chắc cậu ta bị trúng thuốc rồi.

Cậu cau mày lại suy nghĩ điều gì đó rồi mải vội bế Rin chạy. Đám áo đen vẫn đuổi phía sau nên cậu không kịp bắt xe. Bỗng chiếc xe moto từ đằng trước đi tới chặn ngang đường họ. Ren ngỡ ngàng khi thấy Hani.

- Anh Hani.

- Không còn thời gian đâu, mau lấy xe đi.

Ren không chần chừ, cậu bế Rin ngồi lên xe và phóng đi ngay, cũng không đội mũ bảo hiểm. Đúng lúc đám áo đen chạy đến, Hani vờ bối rối, tỏ ra lo lắng vờ như mình bị cướp chạy lại phía đám áo đen nhờ giúp.

- Mấy anh ơi giúp em với.

- Bọn tao đang bận, muốn ăn đòn hả.

- KHông không, có hai tên vừa cướp xe tôi, các anh giúp tôi với.

- Cướp xe ư, bọn chúng đi đường nào_ lớn tiếng hỏi Hani.

- À... đi lối đó đấy_ chỉ con đường khác.

Đám áo đen đi ngay, không quan tâm gì đến người bị cướp xe. Hani nhìn đám áo đen chạy ngược hướng với Ren cậu thở phào một cái.

- Hey, mệt. Xít nữa thì thôi rồi.

Một bàn tay đập nhẹ sau lưng Hani khiến cậu giật mình quay lại sau.

- há....

Ren vừa đi vừa nhìn chiếc đồng hồ tự động treo cao trên tòa tháp biểu tượng.

- Giờ đã 10 rưỡi rồi, cậu ta phải làm sao đây. Chắc chắn đây là tác hại của việc phản lại thuốc rồi. Cậu ta sao, cậu ta làm được việc này ư.

Ren quay nhẹ phía sau nhìn Rin nhưng cô vẫn bất động, cậu phải dữ tay Rin ôm lấy người mình để cô không bị ngã về sau.

- Cậu ta rắc rối thật.

Cậu cười nhẹ khi nhìn Rin qua tấm gương xe, cô vẫn dựa đầu vào vai cậu ngủ, vẻ mặt tỏ rõ sự yên bình.

- Giờ thì phải giải nhiệt thì cậu mới tỉnh được. - cười nhẹ một cái.

Cậu lên gas và phóng xe đi nhanh.

- Thôi được rồi, cậu đi chậm được rồi đấy.

Nghe giọng nói yếu ớt của Rin, Ren đi chậm và dừng ngay xe gần vỉa hè, nơi có mấy chiếc ghế đá. Rin bỏ ngay tay khỏi người Ren, cô bước vài bước chệnh choạng xuống xe.

- Trời, mình thấy đau đầu thế này.

Ren nhìn bộ váy rách tả tơi của Rin mà không nỡ.

- Nè, Khó ưa, cậu thấy sao rồi.

- Sao á, không cần cậu quan tâm đâu.

- Huh, cậu tưởng tôi muốn lắm à. Nè, vì sao...cậu quay lại cứu tôi.

Rin nhìn Ren, cô để ý vết máu đỏ vẫn còn trên môi Ren nên cô không muốn nói gì hết.

- Cậu hỏi làm gì?

- Có phải...cậu thấy áy náy không.

Giường như Ren nói đúng điều mà Rin đang nghĩ, cô mở to mắt nhưng cô cố gắng dấu sự ngạc nhiên của mình.

- Vậy thì sao?

- Ha, kịch bản vợ chồng một ngày ư? - nói vu vơ. Vẫn chưa hết ngày mà, tiếp tục chứ.

Rin suy nghĩ điều gì đó, cô nhìn Ren, cười nhẹ một cái.

- Ok, được thôi. Giờ cũng gần hết ngày rồi mà. - thản nhiên đồng ý.

- Được. bây giờ...thì thay đồ.

Rin đổi giọng và nghĩ Ren là một kẻ xấu.

- Cậu...đúng là bì ổi. Tên xấu xa. - tức giận

Ren cầm tay kéo Rin lại khi cô muốn rời khỏi đó.

- Cậu làm sao vậy hả. Cậu tưởng tôi làm gì cậu. Cậu định mắc cái áo rách nát kia về nhà à.

Rin chậc ra, cô nhớ là mình đã xé chiếc váy rồi chạy, giờ thì nó thành cái áo rách tươm, diêm dúa.

- Ờ...thì...nhưng giờ này làm gì có đồ mà thay chứ.

Ren nhìn xung quanh, mọi nhà đã đóng cửa, giờ chỉ còn cái bệnh viện lao gần đó mở cửa.

- Chờ một lát.

Ren chở Rin đến bệnh viện gần đó. LÁt sau Ren quay lại với bộ áo bác sĩ.

- NÈ.

- HÁ, gì thế này...đây là áo bác sĩ mà, tôi mặc thế nào đây

- Cái này quá tốt rồi còn gì, rất trùng, trùng đến đùi cậu rồi. chẳng lẽ cậu định mặc quần ngắn vậy đi với tôi sao?

- Ơ thì...

- cậu không biết tôi phong lưu sao, không cẩn thận thì...tôi ăn thịt cậu đấy.

- Linh tinh, mặc thì mặc.

Lát sau Rin trở ra với bộ áo trắng trùng che cả chiếc quần sooc ngắn, nhìn giống như một bộ váy. Cô ái ngại đi chân đất, cầm đôi giày cao trên tay đi lại chỗ Ren đang chờ. Ren quay lại nhìn, cậu sững lại khi nhìn Rin trong trang phục bác sĩ thật đẹp, mái tóc thả sõa xuống trông cô càng quyến rũ hơn.

- NÈ, nè, đi được chưa.

Thấy Rin gọi Ren quay ngay đi chỗ khác.

- HA, không giám nhìn tôi à, hay là sợ tôi thu hút hả.

- Gì cơ, cậu á, ai thèm chứ. Cậu đâu phải mẫu người lí tưởng của tôi. Cứ cho là cậu mặc bộ đồ đó quyến rũ đi nhưng sao chứ, tầm thường thì vẫn là tầm thường thôi.

- Oh, vậy chúng ta đi được chưa?_ vui vẻ hỏi.

- ok.

Rin cầm đôi giày chạy lên trước. Trời tối có vẻ hơi lạnh, cậu nhìn chiếc áo Rin mặc rất mỏng, nhưng điều làm cậu thấy khó chịu là không thể không xao lòng khi thấy Rin mặc chiếc áo mỏng manh như vậy. Cậu cắn răng cởi áo khoác của mìh khoác cho Rin.

- Mặc đi.

- Ủa, cậu tốt vậy sao?

- Hơ, giờ mới biết à.

- Cậu vẫn dùng cách này để tán gái à.

- Hưm, cứ coi như vậy đi.

- Vậy...tôi sắp lọt vào tầm mắt trêu trọc của cậu sao?

- Gì cơ, cậu sốt hả.

- Hey, ai chả biết Ren phong lưu, thích cô gái nào là phải chiếm bằng được, càng khó chinh phục thì càng thích, nhưng chinh phục được rồi thì đá người ta luôn chứ gì.

- Oh, vậy thì đã sao chứ. Iron kể với cậu đúng không? Xem ra...hai người cũng thân lắm chứ.

- Thì cũng bình thường thôi à.

- Tôi hiểu tính Iron mà, cậu ta còn không chơi thân với những đứa giàu có, dù bọn họ rất muốn chơi và mượn thế lực của cậu ta. Nhưng cậu có cái gì để cậu ta suốt ngày bám lấy thế.

- Ai biết. - thản nhiên nói. Chắc do tôi có sức hút.

Ren cười nửa miệng khi nghe câu nói.

- Hay tại cậu ta chơi với bạn giàu nhiều quá chán rồi nên chuyển sang thích bạn tầm thường thôi.

- Tầm thường thì có gì mà vui chứ.

Rin suy nghĩ một lúc, cô hạ giọng nói nhẹ:

- Những người tầm thường không xa hoa, tuy họ không có gì nhưng...họ chơi thật lòng - vừa nói vừa nhìn vào khoảng không. Họ rất vô tư, thích gì làm nấy.

- Vậy sao?

- Không như đám nhà giàu, suốt ngày tìm cách moi móc nhau, nghĩ cách hại nhau, chỉ nghĩ cách làm đẹp cho bản thân cho rằng mình hơn tất cả mọi người, kiêu căng, phách lối. Thấy chán. - đổi ngay giọng.

Nghe Rin nói làm Ren cũng có chút suy nghĩ.

- Nè Rin, cậu nói đủ chưa vậy hả.

- Rồi, vậy thôi. Còn gì để nói đâu mà. NHưng giờ chúng ta đi đâu?

- Thì đi về nhà Iron chứ sao? CHẮc chắn mọi người đang ở đó.

Hai người cùng lên xe, Rin cảm thấy hơi lạ, thiếu cái gì đó. Cô nhớ ra trên đầu không có mũ.

- Nè, mũ bảo hiểm không có đi vào mắt à.

- Hưm, đi với tôi thì không phải đội mũ. Ok.

Rin nghĩ bụng " cái tên phách lối, ỉ nhà giàu, không sợ cớm. Hưm"

- Bây giờ thì... - Ren nói ngắt đoạn.

- Thì làm sao?

- Thì bám chắc vào, chúng ta phải...chạy cớm.

- HÁ.

Rin chưa biết có chuyện gì xảy ra thì Ren đã nổ máy chạy. Phía sau có hai chiếc xe cơ động và ba người cơ động áo vàng đang đuổi theo.

- HÁ, chúng đuổi theo rồi thì sao đây?

- Sao chăng gì nữa, giờ phải đi thôi. KHông mũ, không giấy tờ xe, toi là cái chắc.

- Nè, thế vậy làm thế nào đây?

- Cậu hỏi nhiều vậy, cứ ngồi im đi.

Nói xong Ren lên gas hết cỡ cho xe chạy nhanh bỏ xa mấy tên áo vàng. Ren nhìn tấm gương xe, cậu không thể ngờ Rin vẫn thản nhiên ngồi sau không chút lo lắng. Cậu tỏ ra lạnh lùng để tránh bị hiểu nhầm là quan tâm.

- Nè, KHó ưa, cậu...không sợ sao?

- Sợ gì chứ.

- Các cô gái đi với tôi...mỗi lần vậy là phát khóc, có người rùng mình, đến nơi là xuống xe và ...chia tay luôn.

- OH, chắc tôi không phải người yêu cậu nên không thể nhõng nhẽo được.

- Nhưng giờ cậu vẫn là vợ tôi còn gì, kịch bản chưa hết một ngày mà.

- Ò thì..._ Không biết nói gì.

- GIờ thì sao đây?

Ren phóng gas đi đến nhà Iron. Tất cả mọi người đều tập trung ở đó. Ren ngồi ghế, cầm cốc café uống tạm còn những người bạn thì đứng.

- Mọi người sao vậy, không ngồi à - vẻ mặt lạnh lùng hỏi.

Nam nhìn Việt, Việt lại hẩy tay Piza, Piza lại nháy Lệ. Không khí có chút căng thẳng, bỗng Ji mở cửa mang vào một túi đồ ăn khiến không khí như vỡ tan mọi căng thẳng.

- Anh Ji, sao anh đi giờ mới về vậy.

Ji nhìn Ren cười một cái rồi nhìn mọi người.

- Đi mua chút đồ ăn, chắc mọi người đói rồi. Có cả bia nữa nè.

Ji đặt túi đồ ăn xuống bàn, lấy một lon bia đưa cho Ren rồi ngồi xuống bên cạnh. Thấy Ji ngồi mọi người mới giám ngồi xuống. Họ ngồi chen nhau mấy cái ghế, không ai giám ngồi gần Ren.

Ji hơi ngại, cậu nói gượng:

- Ren, dù sao cũng cảm ơn mày đã giúp anh.

- KHông có gì, anh muốn cảm ơn thì cảm ơn những người bạn kia đi, vì muốn cứu anh mà đã mệt rồi. - ý ám chỉ việc vừa xảy ra.

Cả đám ngại ngùng chỉ biết nhìn nhau cười nhòe. Thấy vậy Ji chen vào:

- Thôi mà, anh nghe họ kể rồi. Coi như mày chịu thiệt chút đi, bạn bè cả.

Lệ giơ tay ý muốn phát biểu. Cô đứng dậy, vụng về nói.

- À...Ren, cho bọn tôi xin lỗi nha. Hì, cậu cứ coi như là đùa giỡn vậy thôi mà.

- Đùa giỡn sao, cậu không thấy những việc các cậu làm quá nguy hiểm hay sao?

Iron cầm một lon bia ngồi phụp xuống chõ Ren.

- Thôi đi, dù sao cũng qua rồi, chúng ta vẫn an toàn mà.

- Nè, tôi biết chắc chắn là cậu đưa ra kế hoạch này đúng không?

- Ờ thì...

- CÒn việc đóng vợ chồng thì sao đây hả?

Lệ rụt rè giơ tay: - Là...tôi nghĩ ra đấy.

Ren nhăn mặt vào, cậu không nói được câu nào nữa. Lệ cố gắng thuyết phục:

- Thôi đi mà, tha thứ cho bọn tôi đi, bọn tôi không giám đâu. Còn tiền của cậu thì...

- Tiền đó là giả đấy.

Cả đám ngạc nhiên mở to mắt: - Há, là giả sao?

- Hỏi gì nhiều, biết vậy là đủ rồi.

Lệ vui vẻ hẳn lên: - Vậy quá hay rồi, tôi lại tưởng mất số tiền đó thì chán lắm á.

Iron quay sang nhìn Ren một cách kì lạ.

- Nè, tình địch, cậu nhìn tôi làm gì.

- KHông chi. Chỉ muốn hỏi cô vợ một ngày của cậu đâu.

- BIết đâu. – không để ý. Còn nữa, cậu đã bỏ thuốc tôi đung không?

Cả đám nhìn Iron với ánh mắt đầy nghi vấn, còn Iron ngồi dựa vào ghế, mắt đảo lên đảo xuống nghĩ cách đánh lạc chủ đề.

-Ag, hình như trong tủ còn đồ ăn để tui lấy.

Cậu vừa nhổm dậy thì bị Ren túm áo kéo lại.

- Cậu đừng lảng đi, nói ngay.

- Ờ thì...à có một chút thôi.

- Huh, bảo sao tôi ngủ mê man đến vậy, ngủ mà cảm tưởng ngủ rất lâu rồi.

Iron ái ngại nhìn Ren, hỏi:

-Nhưng làm sao cậu biết? – tò mò.

Ren lấy điện thoại trong túi quần đua cho Iron.

-Đọc đi.

Iron tò mò, cầm chiếc điện thoại mò ngay đến chỗ tin nhắn Bluetooth. Cậu ngỡ ngàng mở to mắt:

-Đây... là...

Nam tò mò: - Gì vậy?

Iron nuốt nước bọt cho đỡ nghẹn cỏ, đọc từng chữ.

Tin nhắn bảo trì điện thoại ngày ... 27 tháng 8 năm... 2030.

Cả nhìn nhqu cười gượng để che sự ngượng ngùng của mình.

-Hưm, các cậu chém cũng giỏi thật, anh Kun lại đi công tác, lại còn Lệ có em bé nữa chứ.

Việt đánh mắt sang nhìn Lệ, cười sặc sụa. Lệ đã ngại lại thêm tên Việt cười đểu khiến cô bức mình nhưng vẫn không quên để ý ánh mắt Ren: - Xem nào, cậu ta có thay đổi gì không.

Cô ngồi quay lưng về phía Ren, lấy một chiếc gương vờ soi nhưng cốt yếu là muốn nhìn Ren.

- Vậy là tốt rồi, ngồi thế này không ai biết.

Rin từ cầu thang đi xuống chỗ Lệ.

- Nè, làm gì đấy.

Lệ nhìn vào gương, cô thấy ánh mắt Ren đang nhìn hướng vào mình, ánh mắt có vẻ êm dịu và nhẹ nhàng khiến cô ngạc nhiên rơi cả gương.

- HÁ.

Rin nhặt chiếc gương lên đưa cho Lệ: - Cô bạn xấu xa, cậu sao vậy hả. tự dưng bị điên à.

- Haha, không có gì.

Lệ vui mừng cầm chiếc gương, miệng cười tủm tỉm. Iron thấy vậy lên tiếng:

- Cô Trời ơi, cô làm sao vậy?

- Không sao chăng gì hết. Nô lệ đi mua bánh mì cho ta nhanh.

Cả đám há hốc mồm.

- Giờ làm gì còn cửa hàng bán nữa chứ.

Kun nói giúp Iron: - Thôi mà Lệ, sao hành người ta vậy.

- Nãy đi đưa Aly về được thì bây giờ cũng có thể đi mua bánh chứ.

- Giống nhau à.

- Trả giống.

Ji can: - Thôi hai người, cứ cãi nhau suốt thôi.

Ji đưa mỗi người một lon bia, nói: - Tôi thật tình rất cảm ơn mọi người. Từ giờ tôi sẽ không bao giờ để phạm sai lầm như vậy nữa. Ok.

- Ok luôn. Vậy mới đáng mặt nam nhi chứ. - Kun nói.

Cả đám vui vẻ nói chuyện chỉ có Rin bị bỏ thuốc đến giờ người vẫn ê ẩm.   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net