Chương 29: Chạy Thoát...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Rin và Ren tìm đến nơi Kun miêu tả. Nhìn xung quanh chỉ thấy hai con đường nhỏ dẫn lối đi đâu đó.

- Thực ra phải đi đường nào mới đúng đây.

Hai người đang phân vân, một bàn tay bám vai Ren, cậu phản ứng nhanh, cẩm cổ tay hắn bẻ ngược lại.

- Ay za, anh Kun nè.

- Anh Kun. - thái độ ngạc nhiên.

Rin nhìn quanh hỏi: - Các bạn em đâu rồi?

Lệ và Iron trốn trong một chiếc phòng nhỏ để mấy thứ đồ linh tinh, nghe tiếng của Ren mới đi ra.

- Đây, thành chuột trong này rồi đây này. - vừa nói vừa xuổi ít bụi trên áo.

Có vài tiếng bước chân cộp cộp chạy đến, cả đám cảnh giác, cùng trốn sau góc tường gần đó.

Lệ ngó mặt ra ngoài xem thử, cô ngạc nhiên ra ngay khỏi chỗ trốn.

- nè, cậu bị sao vậy. - Iron gọi nhỏ.

- Chị Na.

Cô gái kì bí tên Na đã tháo chiếc mặt nạ và dẫn theo Việt, Nam, Piza và cả Aly. Cả đám rời khỏi chỗ trốn khi thấy bạn mình. Iron mừng rỡ khi thấy Aly, cậu chạy ngay lại hỏi han: - Aly, cậu có làm sao không, bị thương hay bị bắt gì không?

Kun để ý thấy Lệ quay mặt đi chỗ khác có vẻ không vui, cậu lên tiếng hỏi: - Ren à... - cố ý để Aly biết Ren đang ở đây.

Aly nhanh chóng gạt tay Iron chạy lại khoác tay Ren: - Tôi tìm được cậu rồi, không uổng công tôi đến đây.

Ren lại đẩy nhẹ Aly ra: - Cậu làm gì vậy, tìm tôi làm gì, nơi đây nguy hiểm, thích lắm sao?

- Không lo, có cậu bảo vệ là được rồi.

- Chịu cậu rồi đấy.

Iron có vẻ không vui khi thấy Aly gần Ren.

Kun hỏi: - Sao mọi người lại ở đây, không phải đi trốn rồi sao?

Na lên tiếng: - Họ không thấy đường ra, tôi nghĩ cậu ở đây nên đưa mấy đứa đến.

- Thì ra vậy. Cảm ơn cậu. Vậy cũng được, cùng tìm đường cứu Ji rồi.

Cả đám nhìn Piza trong trang phục nữ mà phải phì cười.

- Piza ak,

Ren thấy người lạ hỏi: - Đây là...

- Bạn anh Kun_ Lệ nói hộ. Chị ấy giúp bọn mình mà.

- Vậy thì...chúng ta nên đi đường nào đây._ quay sang hỏi NA.

NA lắc nhẹ đầu chỉ về con đường bên phải: - theo tôi nhớ là con đường này.

- Vậy chúng ta cùng đi thôi

- Ừm.

Cả đám đồng thanh, nhưng Na từ chối: - mọi người cứ đi đi, tôi...còn có việc, không đi cùng mọi người được.

Cô cúi chào mọi người rồi đi thẳng chạm nhẹ tay Kun và khẽ đưa cho Kun thứ gì đó. Kun mở to mắt ngạc nhiên rồi vội quay người lại nhìn theo hướng Na đi.

- Cô ta...

Iron dục: - Thôi, chúng ta đi thôi chứ.

- Ok.

Aly chùn: - hay thôi mọi người đi đi, tôi sợ lắm.

Lệ cười khỉnh, nói mỉa mai: - ay za, có người sợ sao, thế mà bảo có Ren bảo về là không sợ. Đúng là nhát gan mà.

- Hưm, ai sợ, đi thì đi.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Cả đám theo chỉ dẫn của Na đi vào lối bên phải. Họ đi từ từ ý muốn cảnh giác nơi đây. Aly có vẻ hơi sợ, cô vừa bám tay Ren vừa cúi cúi người đi từng bước. Piza khó chịu với bộ áo mình đang mặc, càu nhàu: - trời, mặc cái này khó hoạt động quá, làm sao đây.

- Thôi chịu khó đi.

- Đợi tôi một lát tôi thẫy đồ đã.

- Cậu có mang ak.

- Tất nhiên, chẳng lẽ vất quần áo của mình ở đấy ak.

Piza lấy trong người ra bộ quần áo.

- Tôi giấu trong váy, mọi người đi trước đi, tôi ra ngoài thay cái đã.

Nói xong cậu chạy ngay ra ngoài. Nam thở dài:

- Hey, cái tên này, chịu một chút mà cũng không chịu. Thôi mình đi tiếp.

Ren và Iron vẫn cảnh giác nhìn xung quanh bức tường dài. Còn Rin thì nhìn quanh bước đi. Cô kêu lên:

- Mọi người, dừng lại.

Cả đám ngạc nhiên ngưng lại.

- Có chuyện gì hả.

- Nhìn kìa.

Cả đám để ý dưới đấy có mấy chấm đỏ laze. Iron ngẫm nghĩ:

- Cái này giống như....

Lối vừa vào bỗng có một cánh cửa đóng sập xuống. Việt kêu lên: - Trời, cánh cửa ấy đóng rồi. Làm sao đây_ nói trong sự lo lắng.

- Giờ phải làm sao mới ra được đây_ Aly nói trong sự sợ hãi.

Lệ cũng tỏ ra hơi lo.

Ren vẫn bình tĩnh nhìn xung quanh. Iron chậc ra...

- ĐÚng rồi, hình chữ L.

Ren nhìn quanh tường, cậu thấy vết sáng đỏ nào đó đang chạy đến, cậu mở to mắt hô:

- Mọi ngưới, nằm xuống.

Cả đám nghe lời nằm rạp xuống. Một luồng sáng mạnh đi ngang trên tường tiến dần lại chỗ họ, rồi rất hiều tia laze phát ra chạy liên tục thành hình chữ L.

- Thế nào đây.

Thấy chiếc túi sách của Aly, cậu lục và lấy ra một hộp phấn ném lên trên. Một tiếng nổ nhẹ bùm...và vài mảnh rơi xuống đất.

- Há, aaaaaaaaa. - đồng thanh kêu lên trong sự sợ hãi.

CẢ đám tỏ ra lo lắng và sợ hãi.

- CHúng ta phải làm sao đây.

Ren suy đoán: - Nếu vậy, chúng ta phải tiếp tục đi vào bên trong nếu không...

- Nếu không thì sao?

- Chúng ta sẽ bị chết ngạt vì nơi đây không có không khí.

- Ừm ha, nhắc đến mới thấy, tôi thấy khó chịu và cũng hơi ngạt rồi.

- Chúng ta phải tìm cách tiến lên trước đã.

- bò đi.

Laze phát ra ngày càng chằng chịt, nó cách khoảng đầu đám bạn chỉ khoảng 50 cm. Họ chưa kịp bò thì mọt tia laze từ trên trần rọi thẳng xuống sau đó là bao nhiêu tia bắn nhấp nháy trước mặt cản đường họ.

- HÁ, ngày càng nhiều, chúng ta phỉa làm sao đây.

- Thế này chắc chết ở đây mất thôi. - Việt kêu. Mama ơi, con xin lõi vì không thể hiếu thảo với mama và papa nữa rồi.

Lệ quát: - Ông điên hả, nói linh tinh gì đấy. CHúng ta phải thoát được nơi đây. Mẹ tôi vẫn đang chò tôi chăm sóc nữa.

Aly sợ hãi, cứ cúi mặt không dám nhìn lên. CÔ thử rất mạnh, hoi: - bây giờ thoát thế nào đây.

Rin nằm gần phía Kun, cô định bò nhẹ lên trên nhưng không may tay cô đè vào tay Kun làm cậu đâu phải kêu lên: - Aa....

Tiếng kêu làm cả đám sợ cũng kêu luôn: - aaaa.... Có chuyện gì nữa vậy.

Rin quay sang hỏi: - Anh Kun bị sao vậy?

- Bị em đè lên tay chứ sao.

- HÁ. Em xin lỗi.

Vừa nói xong tia laze ngưng lại, các tia dần dần biến mất.

- Woa, chúng đang biến mất kìa.

- Kì lạ gê, chúng sợ tiếng hét à.

Cả đám mừng rỡ. Vẻ vui mừng cũng hiện chút trên khuôn mặt lạnh lùng của Ren.

Các tia nhấp nháy mất hẳn, đường đi lại như cũ. Aly sung sướng kêu lên:

- Ôi, chúng ta sống rồi.

Nam cười nhẹ, nói với Lệ: - Lệ, cậu vẫn có thể chăm sóc mẹ rồi.

- Ùm, cảm ơn cậu.

- KHông chi.

- Ủa, mà hay thật, anh Kun hét lên mà làm chúng biến mất. hay nhá. Bao giờ em gặp mấy tia này phải gào âm lên chi chúng nó sợ chạy hết.

Việt trách: - cũng chỉ tại cái chị Na Mít gì đó chỉ chúng ta đi vào lối này, chị ta định hại chúng ta sao.

Nam thở dài: - Chị ta giúp chúng ta trốn thoát mà.

- Biết sao được chị ta làm gì. Giúp chúng ta mà chỉ chúng ta vào con đường nguy hiểm này ak.

- Ừm, cũng có thể Việt gian ạ. Nhưng chúng ta đều không biết chị ta là ai mà.

Kun không nói gì, cậu suy nghĩ về cô gái gặp ban nãy " Cô ta là ai, theo phe chính hay phe tà vậy"

CẢ đám đứng dậy xuổi quần áo. Rin nhìn Kun có vẻ đa nghi nhìn tay Kun.

- Anh Kun, sao anh có thể...

Kun có vẻ không vui, cậu bỏ ngay tay vào túi quần giường như muốn che giấu thứ gì đó. Rin đã để ý thái độ Kun, cô hỏi lửng:

- Anh Kun...

Kun nhìn Rin với ánh mắt như muốn Rin không nói. Cô biết ý quay ngay đi.

Ren cũng hơi nghi ngờ, cậu nhìn Kun nói đay.

- Anh Kun, không có thứ gì thì làm sao có thể làm mấy tia laze biến mất chứ.

Việt cãi hộ: - nhỡ đâu có thì sao, chức năng mới.

Kun cười nhẹ: - không có gì đâu.

Rin thấy Ren và Kun nhìn nhau cô cũng có thể đoán Ren biết chuyện gì đó về thứ mà Kun đang cầm trên tay. Iron cắt ngang:

- Thôi, mọi người đi tiếp đi, nếu không chúng ta sẽ tiêu mất đấy.

- Ok đi luôn.

Cả đám người đi sát lại gần nhau ý cảnh giác mọi thứ xung quanh.

- Nè, tôi càng đi càng thấy run mọi người ak.

- Run gì, có phải ma tà gì đâu mà sợ.

Cả đám đi thẳng đến, trước mặt họ có một chiếc cửa có khóa mật mã.

- Kìa, cửa mật mã.

Cánh cửa điện tử với một bảng số kí tự dài. Cả đám vừa bước đến dẫm chân lên trên sàn khiến trận khởi động. Tiếng rập rập vang ầm lên. Lệ ngẩng lên nhìn, một bức tường đang rơi xuống, Iron nhanh chóng kéo cô tránh bức tường đó, nghe tiếng sầm...bức tường rơi xuống chặn lối ra vào. Cả đam hốt hoảng kêu lên:

- HÁ...

Sự sợ hãi, lo lắng xuất hiện trên nét mặt của từng người.

- làm sao đây_ rối rít.

Iron chạy lại nhấn thử mật mã.

- Chúng ta phải mở cánh cửa này mới thoát được trận.

Cả đám sợ hãi đứng sát lại nhau. Iron vẫn cố mở khóa. Bức tường hai bên bỗng xuất hiện những mũi tên nhọn và bắt đầu di chuyển lại gần nhau. CẢ đám bàng hoàng đứng sát lại nhau, nhìn xung quanh tỏ ra rất sợ hãi.

- Toi rồi, thảm quá, chúng ta chết không toàn thây rồi.

- Há, mama, cứu con với.

- Các bạn có gì kiếp sau chúng ta vẫn là kẻ thù...ak quên vẫn là bạn tốt nhá.

Aly sợ đến phát khóc. Iron cố mãi nhưng vẫn sai mật khẩu. Bức tường hai bên vẫn tiến gần lại nhau và họ nghĩ lần này không qua khỏi, bám lấy nhau nhắm mắt ngồi hết xuống. Bỗng tiếng tinh ...tinh từ đâu đó khiến trận trận thế ngưng lại, hai bức tường lùi ra sau và các mũi tên cũng chui vào bên trong. Bức tường chắn lối cũng tự động mở lên. Cả đám vẫn không biết gì, vẫn nhắm mắt ngồi yên lặng. Tiếng nói vọng vào:

- Vất vả cho mọi người quá.

Iron ngẩng đầu lên thấy Hani và Piza đng đứng bên ngoài nói vọng vào. Vẽ sợ hãi của Lệ vẫn còn trên mặt, cô ngẩng lên, thấy Piza cô biết mình đã an toàn.

- Piza, là cậu sao?

Cả đám vui mừng đứng dậy. Piza phì cười.

- Trời, sao lộn hết đôi rồi kìa. Nhầm rồi.

- HÁ.

Nhìn lại mới thấy, Ren đang ôm Lệ, Nam đang ôm Aly còn Kun ôm Rin.

- ha, 3 cặp đôi cọc cạch, bỏ ra được rồi đấy.

Ren nhanh chóng buông Lệ, Kun đẩy nhẹ Rin còn Nam thì đẩy mạnh Aly ra ngoài. Lệ và Rin tỏ ra hơi ngượng, cô phồng nhẹ má không biết nói gì. CÒn Aly ngã xuống đất, cô sợ hãi đến nỗi chân không đứng nổi nữa.

- Chúng ta thoát rồi sao? - giọng mệt mỏi như người mất hồn.

Iron ngồi xuống an ủi: - Không sao, thoát rồi.

Aly sợ hãi, quay lại ôm trầm lấy Iron khóc nức nở.

- Thôi mà, khóc gì, ai bảo cậu theo đi.

Hani đi vào với bộ đồ khiêu vũ trông rất oai.

- Anh Hani. - Rin nói.

Hani hơi ngượng nói: - Mọi người, rời khỏi đây mau.

Ren khuôn mặt lại lạnh lùng nhìn Hani.

CẢ đám rời khỏi đó và đi sang lối còn lại. Nam trách:

- Piza, cậu đúng là bở đấy.

- Bở gì?

- Cậu ở ngoài còn chúng tôi phải nguy hiểm trong này.

- Nè, tui mà không đến kịp thì cậu toi rồi đấy. Lúc tôi đến thấy cửa bị đóng, có mấy công tắc tôi không biết làm sao để mở, may sao anh Hani đến cả hai cùng mở đấy.

- Oh, sao như phim hành động vậy?

- ừm thì đúng vậy còn gì.

Rin nhìn Hani với ánh mắt ái ngại. Ren đi sau cùng Iron nhưng mắt cậu luôn hướng đến chỗ Rin. Iron ho nhẹ:

- Kum kum. Nè anh bạn tình địch, sao cứ nhìn người ta vậy hả.

- Không có, tôi chỉ tò mò về cậu ta thôi. Trong tình huống nguy hiểm cậu ta là người bình tĩnh nhất ngoài hai anh em mình ra.

- Cậu để ý thấy sao? Lúc đấy nguy hiểm tôi không để ý nữa, Đúng la Ren mà, bình tĩnh hết mức, trường hợp đấy mà cũng để ý được.

Một tiếng sầm...cánh của lối ra vào tự động đóng lại. Cả đám giật mình quay lại nhìn, sự sợ hãi, lo lắng tiếp tục hiện trên khuôn mặt từng người.

- CHết rồi, cửa lại bị đóng, liệu con đường này có giống đường bên kia không?

- Ai biết, nhưng đi vào trong mới biết, đằng nào cũng không thể ra ngoài.

Họ cùng đi sâu vào bên trong, Aly lo sợ, vừa đi vừa núp đằng sau Ren. Lệ cũng hơi sợ, cô bám tay Nam đi. Họ không giám thở mạnh. Việt kêu:

- Trời, càng đi càng thấy sợ, tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn rồi nè.

- Thôi đi ông già, nam nhi mà nhát gan hơn phụ nữ ak._ Rin thản nhiên nói, lắc nhẹ đầu. chép...chép. He, thật là không hay mà.

Iron và Ren vẫn với ánh mắt cảnh giác.

- Cẩn thận.

Ren cảm nhận điều gì đó, cậu hô lên: - Chạy nhanh khỏi vùng này.

Bức tường phía trên bỗng suốt hiện những mũi tên nhọn đang rung rinh chuẩn bị rơi xuống. Họ vội vàng chạy, Iron cầm tay Lệ kéo đi, Việt kéo tay Aly khi cô đứng bên cạnh. Trong lúc mải vội, Rin đi đầu nên cô quay lại vớ bừa tay ai đấy rồi kéo đi. Hững mũi tên nhọn từng cái rơi xuống cắm vào sàn nhà. Tiếng thở mệt nhọc phát ra.

- Hey, tí nữa là toi mạng rồi.

Kun chống tay xuống đầu gồi nói với giọng mệt nhọc:

- Hey, dọa người ta hay sao ý, chậm chút nữa là toi rồi.

Cậu ngẩng lên, cười lớn một tiếng. Hani tò mò hỏi:

- NÈ, tên kia, mày sao vậy.

- Haha, tao á, không sao. Mọi người nhìn xem, đôi nào ra đôi nấy rồi kìa.

Cả đám quay ra nhìn, Aly đang cầm chặt tay Việt, Iron đang giữ tay Lệ còn Rin thì đang cầm chắc tay Ren.

- haha, vui nha. Đẹp đôi rồi đấy.

- Nè, đẹp đôi gì chứ, nói vậy chúng ta thì sao đây.

Aly gạt tay Việt ra, vẻ không thích thú.

- AI làm đôi với cậu ta chứ. Dở người.

Cô chạy ngay lại chỗ Ren. Ren và Lệ nhìn nhau tỏ ra hơi ngượng.

Nam dục: - thôi, chúng ta nên đi tiếp.

- Ok luôn.

CẢ đám cùng đi, họ sững lại khi thấy hai con nhánh đường.

- Trời, lại còn hai con đường nữa, biết đi đường nào đây, sai là toi luôn đấy.

Kun suy nghĩ một lát, mồ hôi cậu đã chảy đầy mặt.

- Trong đây đúng là hơi nóng thật.

- Trời, anh Kun nhắc nóng làm gì, bọn em cũng thấy nóng luôn nè.

Kun suy nghĩ về từ nóng, buột miệng nói ra: - nóng sao? Đúng rồi, nóng. Lúc anh bị đưa vào, đi qua một nơi rất nóng. Vậy một trong hai lối có nhiệt độ cao thì chắc là đúng rồi. Còn tại sa nóng thì chịu.

- Vậy thì...chắc là lối này rồi. - Ren xem xét tình hình rồi chỉ sang lối đi bên phải.

- Đằng nào cũng vậy, đi thử cái đã.

Họ tò mò vừa đi vừa nhìn xung quanh, đến một nơi có một chiếc cầu thang máy bắc ngang, bên dưới toàn là những thiết bị máy móc hiện đại làm bọn họ ngỡ ngàng. Việt há há mồm, khi nhìn thấy những công nghệ hiện đại đó, cậu kêu lên:

- Woa, thích chưa. Nhiều quá. - vui sướng khi nhìn thấy những cỗ mấy hiện đại.

Iron và Ren nhìn nhau có vẻ gì đó vẻ nghi vấn. Bỗng Kun hô lên:

- Đúng rồi, là con đường này. Lúc đấy bọn chúng dẫn anh qua, anh cảm nhận được là một chiếc cầu thang máy, nơi đây cũng có cái cầu đi tự động chắc đúng rồi.

- Vậy đi nhanh lên.

Họ bước lên cầu, chiếc cầu tư động đưa cả đám người sang phía bên kia. Việt vừa đi vừa ngắm nhìn những cỗ máy bên dưới.

- Đi thôi nhìn gì nữa.

- Để người ta ngắm nốt nào.

Rời khỏi chiếc cầu, họ đi tiếp, lại phải dừng khi con đường trẽ ra 3 lối.

- Há, sao lại thế này. - Lệ càu nhàu.

- Tôi nghĩ sẽ có chia 4 đấy.

- KHông cần biết, tìm đường đã.

Ren hỏi Kun: - Anh Kun, anh có ấn tượng gì nơi đây không.

- Để nhớ xem nào...nơi đây ư...tiếp theo là... - đứng lặng người suy nghĩ.

Aly kêu lên trong vẻ mệt mỏi, giọng uể oải: - nghĩ đến bao giờ nữa đây. Tôi bắt đầu thấy đói rồi đấy.

Kun hét lên: - Đói, đói sao.

Rin băn khoăn hỏi Kun: - Anh à, anh có bị loạn không vậy.

- Loạn gì. Anh nhớ ra rồi, lúc anh có đi qua một nơi có mùi gì đó như bảo quản thức ăn vậy.

- Bảo quản thức ăn á, biết đi lối nào.

- Nam giơ tay chỉ về con đường bên trái, hỏi: - có phải đường đấy không.

Lệ nhanh nhảu hỏi: - Sao cậu biết.

- Thì tôi ngửi thấy chút mùi thức phẩm đông lạnh từ khi vào đây.

Piza trêu: - Ay za, bạn Nam nhà ta giỏi nha. Mũi thính như mũi béc dê ha.

- Nè, cái ông già này, lại vớ vẩn rồi, muốn cho ăn dép hả.

- Ăn luôn ăn luôn, ăn xong xem lấy gì đi về. kakaa.

- Thôi mọi người, ngừng tranh cãi đi, chúng ta đi đã.

Họ tiếp tục đi hướng Nam chỉ, càng tiến sâu vào càng thấy hơi lạnh ùa đến. Càng đi thì càng ngửi thấy mùi thực phẩm đông lạnh.

- Đúng rồi, chuẩn mùi này lúc anh đi qua._ Kun chắc chắn.

Trong yên lặng, cso tiếng rẹt...ẹt phát ra đến rúng mình khiến Lệ sợ hãi đứng sát vào Iron, còn Aly bám chặt lấy tay Ren, người run run lên.

- Tiếng gì khủng khiếp...vậy.

Phía trước có ánh đèn sáng, họ chạy ngay lại xem. Cả đám hét ầm lên, sợ hãi quay mặt đi khi thấy một chiếc tủ lạnh đựng toàn nội tạng.

- Há....

- Aaaaaaaa......

Aly sợ hãi vô cùng, cô sợ đến nỗi chảy cả nước mắt quay mặt ôm Việt. Còn Lệ sợ hãi quay mặt và người Iron. CÁc cô gái đều sợ hãi, Ren tiến lại gần cố ý để Rin dựa vào nhưng thật hài, Rin chỉ sợ một chút, quay nhẹ mặt ra phía sau khiến cậu ngỡ ngàng.

Kun và Hani nhìn nhau tỏ vẻ lo lắng:

- Những thứ này là của người hay của động vật vậy.

Iron và Ren vẫn đứng xem xét tình hình. Giường như con trai lại không ai sợ thứ này. Piza nhát gan nhưng cậu cũng quay lại góp ý.

- Cái này chắc chắn nội tạng trẻ con rồi.

- Sao cậu biết hay vậy.

- Tôi cũng không biết nhưng tôi khẳng định đấy. Nhà tôi làm đồ ăn, nội tạng người hay vật mà không biết sao?

Nam thấy bực bội nói: - Cái bọn này đúng thật ác độc, trẻ con mà bọn chúng cũng không tha.

Iron nhìn Rin nói: - Rin, cậu sợ không?

Rin vẫn không hề hấn gì, nheo mắt nhìn Iron: - Câu khùng hay sao mà không sợ chứ. Nè, tôi là con gái nha.

- Thế sao tôi thấy cậu không có gì sợ cả?

Aly sợ hãi, không dám quay mặt ra ngoài nhìn. Việt đẩy cô ra nhưng cô cũng không chịu.

- Nè, cậu ôm nhầm rồi đấy.

Aly vẫn sụt sịt vì sợ hãi, cô mặc kệ những lời nói của Việt.

Lệ đẩy nhẹ Iron ra nhưng vẫn đứng sát Iron vì sợ. Iron nhìn thấy sự lo lắng trên nét mặt Lệ cậu cũng thấy lo theo.

Rin đã để ý thấy điều gì đó nhưng cô không nói chỉ cười tủm. Cô quay lại, tiến gần đến chỗ cái tủ lạnh làm cả đám ngạc nhiên.

- Nè, Rin, Em không sợ sao? Một điều kinh hoàng nha.

- To gan quá đấy.

- Nhiều người thế này sao phải sợ. Nó đâu có ăn thịt em. Em muốn xem những thứ này từ bao giờ thôi.

Rin nhìn thoáng qua, cô dự đoán: - Theo tôi thấy cái này...chắc có được từ những đứa trẻ sắp qua đời.

- Ay nha, nguy hiểm mới biết bạn Rin nhà ta nhiều lúc thông minh phết đấy.

Iron thấy Aly sợ hãi định đi lại an ủi nhưng Rin cản: - Cậu an ủi cậu ta sao không an ủi tôi đi.

Bỗng có tiếng réo ầm lên khiến họ lo lắng.

- Có chuyện gì vậy.

- Chắc chắn bọn chúng đã phát hiện chúng ta bỏ trốn rồi.

- Nhanh, đi tiếp.

- Được, đi mau.

Họ cùng nhau tiến sâu vào trong. Họ đứng sững lại khi thấy phía trước có thêm 4 lối. Việt tỏ ra bàng hoàng:

- Trời làm sao đây, biết chọn con đường nào bây giờ. Nhỡ đâu đi nhầm là chúng ta...tiêu đời rồi.

Iron nhìn 4 lối đi, thực sự cậu không thể phán đoán được nên đi đường nào. Ren cười khỉnh một cái cố ý chọc Iron:

- Iron là vua tìm đường, thế mà ở đây lại chịu sao?

- Gì, tôi....tôi...

Lệ tiếp lời: - thôi ông già, Ren nói cũng đúng đấy, cậu biết đường nào đi vào không? Không biết thì thôi nha.

Iron tỏ vẻ hiểu biết: - Ai...bảo tôi không biết, bây giờ tôi tìm đường cho mà xem.

Iron đi lại hỏi Kun: - HÌ, anh Kun...anh có ấn tượng hay cảm nhận gì nơi đây nữa không.

Kun khoanh tay suy nghĩ: - ờ thì...ak...hình như là...có mùi kim loại.

- Kim loại sao?

Lệ khoanh tay cười tủm: - hừm, cậu thôi được rồi đấy, cậu mà tìm ra đương thì tôi gọi cậu bằng anh một tuần luôn.

- Cậu nhớ đấy nha.

-Ok, quân tử nhất ngôn.

- Mọi người làm chứng, cậu ta thách tôi nè.

Rin cười khỉnh một cái hỏi: - Vậy cậu thử tìm đi, nếu không lại một tuần nô lệ nữa đấy.

Iron thở mạnh một cái, lấy trong túi thứ gì đó màu đen. Piza tò mò hỏi:

- Ủa, đây là gì vậy?

Nam dúi nhẹ đầu Piza: - Trời, sao cậu dốt quá vậy, đây là than đen chứ sao nữa.

Lệ lại dúi đầu Nam: - nè, cậu dốt quá vậy, đây là nam châm, đâu phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net