Chương 56 : Thăm Piza

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cho tôi thôi.
- Vậy bây giờ điện thoại ấy đâu?
Min cố tình gặng hỏi.
Rin cười gượng.
- Hehe, cái đó tôi cầm rồi.
- Tại sao? – Tò mò.
- Thì không có tiền thì vậy thôi. – thái độ Rin vẫn rất vui vẻ.
Rin nhớ ra điều gì đó, cô lấy khăn giấy trên bàn lau tay rồi lấy từ trong cặp một chiếc móc khóa có hình gấu nhỏ, vui vẻ đưa cho Min.
- Tặng cậu đấy.
- Cái này ý hả, sao bé vậy.
- Nè nè, cứ chê đi, không lấy thì thôi.
- Lấy chứ.
- Nói cho mà biết, cái này được làm rất kỳ công và bằng những chất liệu chắc chắn lắm ý.
- Thật không. – Min tỏ vẻ không tin.
- Thật chứ,không tin thì thôi. Nó rất đắt tiền đó.
- Sao giờ mới tặng tôi.
- Vì nay là buổi cuối cùng, sắp hết hạn 3 ngày rồi.
- Cậu... có muốn tiếp tục không? Hứm. – giọng điệu nhẹ nhàng, đầy sự trìu mến.
Câu hỏi khiến Rin ngừng ngay việc ăn, lưỡng lự suy nghĩ.
- Cái đó... để xem thế nào đã. hehe.
Tiếng báo động phát ra từ trong túi quần bò của Rin, tiện đấy cô lấy lí do để lảng đi chuyện Min vừa nói.
- Tôi có chút chuyện.
- HỨm, chuyện gì vậy? – giọng tỏ vẻ rất quan tâm.
- Có nhiệm vụ...
Biết mình lỡ miệng liền dừng ngay lại.
- À không có gì, tôi đi trước nhá. Cậu... - có vẻ khó nói.
- Ừm, vậy đi đi.
Cô đeo chiếc cặp quai chéo trên vai rồi đứng dậy vui vẻ bước khỏi ghế. Nhưng chưa đi được mấy bước thì Rin đã quay đầu lại nói với Min.
- Lát nữa tôi quay lại, tôi... sẽ trả lời câu hỏi của cậu. ok.
- ok.
- Vậy... tôi đi đây. – điệu bộ có vẻ tiếc nuối.
- Tạm biệt.
Rin chạy một mạch khỏi con đường lớn rồi đi xuyên vào con hẻm nhỏ.

Chữ D lạnh lùng đi vào căn cứ BIP. Cô chưa kịp nói gì thì đã có hai người đàn ông của BIP chạy lại mỗi người một tay bắt và kéo cô vào giam trong phòng giam dưới tầng hầm khiến cô hết sức ngạc nhiên.
- Bỏ tôi ra, các người làm gì vậy, tôi phải đến gặp thủ lĩnh của tôi.
Một trong hai tên trả lời lại.
- Tôi nghĩ cô không cần phải giải thích vì ông Ky đã ra lệnh bắt giữu cô lại.
- Các người định làm gì tôi?
- Xử lý thế nào phải xem ý từ thủ lĩnh, gờ ngoan ngoãn ở trong này đi.
Họ đẩy Chữ D vào trong phòng giam, cánh cửa sắt đóng thình...
Cô đã xem đoạn video đó và chỉ muốn đến giải thích mọi chuyện nhưng chưa kịp nói thì đã bị bắt giữ. Cô không thể ngờ đám người BIP lại có thể làm như vậy.
- Mấy người thật to gan mà, có biết tôi là ai không, thả tôi ra.
Hai tên đứng gác bên ngoài nghe thấy tiếng Rin la nhưng cũng không giám lên tiếng chỉ đứng gác ở đó.
Chữ D rất bực, đạp mạnh vào chiếc cửa sắt đã khóa.
- Hưm. Bọn BIP chết tiệt.
Cô nhìn quanh gian phòng, phàn nàn.
- Không ngờ mình cũng phải zô trong này ngồi.
Ngồi xuống ghế trong phòng giam, suy nghĩ.
- Thực ra đoạn video đó từ đâu chứ.
Càng nghĩ cô lại càng thấy lo lắng và bất an. Ý nghĩ lóe lên trong đầu và cô sẽ quyết tâm làm việc đó.
- Mình phải rời khỏi đây.
Tiếng nói từ mấy tên gác cửa vọng đến.
- Mày nghĩ ông Ky sẽ làm gì với chữ D chứ.
- Hằng ngày cô ấy đối xử với mình cũng không tệ, cô ấy không hống hách, không coi thường mọi cấp duới chúng ta.
- Ờ, ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng nhưng Chữ D lại rất quan tâm đến người khác, lời nói với cấp dưới cũng đầy sự tôn trọng.
- Trẻ tuổi, vừa có tài vừa có đức như vậy là nhân tài hiếm thấy đấy.
- Nhưng thật uổng phí nếu rơi vào tay thủ lĩnh sẽ làm mai một đi nhân tài đó mất.
- Ông ấy có thể tiêu diệt cô ấy.
- lạ thật, cũng chỉ vì tấm bản đồ, mạo hiểm như vậy làm gì chứ, thật khó hiểu.
Chữ D ngồi bên trong thính tai đã nghe những lời bàn tán đó mà thấy yên tâm hẳn. Cô đánh mắt dòm quanh phòng giam, với trình độ là một trong những chữ cái trinh thám cô thừa biết về chiếc máy quay gắn trên tường. Thật may máy quay nới đây chỉ có thể quay một góc phòng giam chỗ cô đang ngồi. Cô ngồi xuống nói vọng qua song cửa phòng giam, bởi ở phía giữa cánh cửa có một lớp sắt kín có thể che mọi hành động của cô.
- Người đâu, tôi đói rồi, giam ở đây cũng phải cho người ta ăn gì chứ.
Một người gác cửa phòng thấy thế cũng ngồi xuống, cúi đầu chào hỏi.
- Chào chữ D.
- Ai mượn anh chào chứ. Mang cơm cho tôi không tôi đói rồi.
Người đó làm bộ mặt áy náy.
- Xin lỗi, tôi không thể vào bên trong, tôi sẽ giử đồ ăn từ bên ngoài vào nhá.
- tại sao, cái song cửa nó nhỏ như thế này, dù gì đem đồ vào đây cũng phải mở cửa chứ. Hay... sợ tôi trốn thoát à, tôi đâu lợi hại như vậy.
- KHông, vậy cô nói sai rồi, thủ lĩnh đã căn dặn cô các chữ các rất mưu mô xảo quyệt, họ có thể nghĩ ra mọi biện pháp, mọi trò để thoát thân nhất là đối với Chữ D nên tôi phải càng thận trọng.
- Sao vậy được.
- Ông ấy cũng dặn chúng tôi không được đến gần cô bởi cô sẽ lợi dụng bọn tôi để làm gì đó mà trốn thoát.
- Ông ta nói vậy?
- Đúng. – ăn nói cũng tỏ vẻ tôn trọng.
- làm sao có thể, thủ lĩnh mấy người xem phim trung quốc nhiều quá mà ảo tưởng à, tôi đâu có tài mở khóa, cũng đâu có tài hóa thân mà trốn. Mấy người toàn quan trọng hóa vấn đề thôi.
- Tôi cũng không biết nhưng thủ lĩnh nói cô rất lợi hại nên không thể mất cảnh giác để cô có cơ hội trốn. Làm ơn đi, cô mà trốn thì bọn tôi chết chắc đấy.
- Yên tâm, tôi trốn làm sao được chứ.
- Vậy được rồi, tôi sẽ lấy đồ ăn cho cô ngay.
Lát sau, người đó mang cho Chữ D một cốc nước cam, một đĩa bánh., cô vẫn ung dung ngồi trên chiế ghế trong phòng giam đối diện trực tiếp cái máy quay. Thấy có người mang thức ăn đến, cô nhằm và xác định đúng hướng đi, giơ chân sút... cái giày bên chân văng ra khỏi khung cửa sắt đập vào đáy cốc nước cam mà tên kia đang cầm. Theo quán tính cốc nước bay lên nước bắn tung tóe đập cả vào chiếc máy quay. Nó là loại máy quay thông thường chạy bằng điện từ trường và khi gặp nước với những tính năng chuyên biệt không có nó sẽ tự hủy, tiếng xòe...xòe.. rồi cháy khét lại, rơi xuống đất.
- há.
Tên đó vội vàng đặt đĩa bánh cho hai người gác đi cùng rồi chạy lại chỗ máy quay bị rơi xuống.
- Ôi, làm sao đây.
Hai tên kia cũng tập trung vào chỗ máy quay không để ý đến Chữ D đã thoát được ra ngoài. Và chỉ đợi hai tên kia quay lại là cú đá trời giáng trúng gáy làm họ ngất ngây đi khi chưa hiểu có chuyện gì xảy ra. Đĩa bánh trên tay tên nào đó bay lên, Chữ D nhanh chóng đưa tay đỡ lấy trước khi nó úp xuống đất. Tên gác còn lại nhìn hai anh bạn mình đã gục dưới đất sợ hãi đứng phắt dậy.
- Cô cô... định làm gì? – giọn đầy sự sợ hãi.
Chũ D nhìn hắn với ánh mắt đầy sự thách thức.
- làm gì ư?
- Sao...sao cô thoát được, chiếc khóa laze đó...
CHữ D cười nửa miệng, giơ chiếc chìa khóa có hình tròn laze trên tay khiến tên kia vừa ngỡ ngàng vừa hoảng sợ.
- Cái đó... chẳng phải trên người tôi...
- Đúng.
- Cô lấy nó từ lúc nào vậy?
- Chuyện đó mà cần hỏi sao, đám người BIP thông minh lên chút đi.
Tên đó nhớ ngay lại lúc cúi xuống và nói chuyện với Chữ D có thể lúc đó cô đã ra tay lấy chìa khóa.
- Sao hả, vậy bây giờ muốn đánh đổ hay tự đổ đây. Hứm. – nói một giọng ngoan cường.
- Tôi ... để tôi tôi tự đổ, cô cứ đi.
- Phải vậy, tôi thực sự không muốn anh bị thương đâu anh gác cửa ạ. Cởi áo và mũ đưa tôi. Nhanh.
Hắn hoảng hốt cởi ngay chiếc áo da khoác ngoài đưa cho Chữ D rồi nằm ngay ra đất vờ như bị ngất xỉu. Chữ D mặc nghiêm chỉnh chiếc áo đó vừa định đi thì tên đó đã gọi lại, giọng nhỏ nhẹ.
- Nè nè,cái áo đồng phục bao nhiêu tiền của tôi đấy, mặc xong nhớ giả.
- Ok, anh cũng có khiếu hài hước quá đấy, đừng làm mất thơi gian của tôi.
Dứt lời Chữ D chạy khỏi đó. Cô mỏ cánh cửa, theo bậc thang đi lên mặt đất. Có vẻ như bên radda đã biết phần máy quay bị bỏng nên đã giáo giết điều người đi kiểm tra. Cô càng tỏ ra thận trọng, thấy người đi đến là nấp. Cô lần lần và ý định tìm đến tận phòng máy quay để xem lại đoạn video về việc mình đã lấy nửa tấm bản đồ từ chỗ BIP. Từ chỗ cô đứng đến phòng máy còn cách một đoạn xa, bởi đây là căn cứ khép kín nên cũng có rất nhiều lối để thoát ra ngoài. Nhưng cô chỉ biết duy nhất một lối đi chính dẫn đến đây và hệ thống cảm ứng từ và các máy quay cũng ở hết khu vực đó. Cô không thể lộ mặt vì từ trên dưới căn cứ ai cũng biết Chữ D. Hơn nữa cô còn đeo mặt nạ, muốn bỏ nhưng không thể bỏ bởi sẽ để lộ thân phận. Cô lần lần đến một nơi sản xuất vũ khí, các dây chyền sản suất chạy hết công xuất, người làm thì tứ tung không ai để ý đến Chữ D đã đi qua. Đến khi thấy tên lính gác quen mặt đang lững thững với chiêc gậy trên tay cô liền cúi xuống, hết sức cảnh giác đi men theo mấy cái thùng sắt xếp hai hàng để đến chiếc cầu bắc qua khu vực trung tâm của căn cứ. Vừa đi vừa lo lắng chỉ sợ chúng sẽ phát hiện và bắt cô trở lại. Thật không may, cô đã dón dén nhẹ nhàng nhưng giẫm phải mảnh kim loại nào đó khiến nó phát ra tiếng kêu gây động nhẹ. Tên đứng gác ở đó độ cảnh giác cao đã mỏng tai nghe thấy quay ngoắt lại, mắt đảo luôn hồi chỗ mấy thùng sắt.
- Ai, ra đây.
Chữ D cau mày, hết sức lo lắng vì lo mình đã bị phát hiện. Cô không giám thở mạnh mà chỉ giám thở nhẹ nhàng.
Tên đó cầm một thanh tuýp dày, luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Hắn nghi ngờ phía sau mấy cái thùng có người nên cố ý đợi cho người đó xuất hiện nhưng bao lâu cũng không thấy hắn liền đi lại tận nơi quan sát. Mỗi bước đi đều rất thận trọng. Hắn thở phào một hơi khi ở đó không có gì hết chỉ có một vài mảnh vụn kim loại rơi rụng. Hắn không thấy người là bỏ đi ngay khỏi đó.
CHữ D vẫn chưa kịp đi mà cô chỉ kịp chuyển vị trí là nấp dưới gầm xe. Một người nào đó đã đẩy chiếc xe ấy đi. Thật nguy hiểm nếu bị hắn phát hiện. Chiếc xe đi đến nơi chế tạo roobot. Nó dừng ở đó, ngay lập tức Chữ D thoát khỏi chiếc xe và nấp sau cánh cửa đang mở ở nơi đây. Cô búi gọn tóc lên, đội ngay lại chiếc mũ trên đầu và chỉ chờ cơ hội chạy qua cây cầu bắc ngang trung tâm căn cứ. Cô nhìn qua tấm kính nhỏ trên cánh cửa, thấy những chiếc đầu robot và chan tay từng bộ phận được hình thành và đang lắp ghép. Chúng cho một con chíp nhỏ nhưng dạng tròn vào trong con robot và con robot chuyển động ngay lập tức. Chiếc vòng trong tay báo hiệu sáng lên, ánh sáng léo qua mặt con robot. Thật may cô đã phát hiện kịp và che ngay ánh sáng đó đi trước khi bị phát hiện. Nhìn lại tín hiệu từ chiếc vòng cảm ứng, nguồn điện từ trường mà chiếc vòng đo được ở đây rất cao trong khi chỗ cô vừa đi qua là sản xuất vũ khí lượng và cả nơi kích điện chủ yếu cũng không nhiều lực từ trường như. Một cảm giác kỳ lạ khi nhìn đám robot đó. Cô lai mắt cảnh giác xung quanh mới nhận ra đây là nơi lần trước mình đã đến, cánh cửa sắt khép kín đó vẫn cấm không cho người vào.
Trong đây chỉ có hai người bác học đầu bạc đang đi từng nơi để kiểm tra chắc chắn từng công đoạn. Một người phát nhìn ra hướng cửa ra vào và tỏ ý nghi ngờ, ông ta thấy lấp loáng bóng người sau cánh cửa. vừa định đi lại thì người bác học còn lại gọi.
- Edit, lại đây xem, chỗ này hơi sai.
Ông ta nghe tiếng gọi là quay lại, cũng không nhớ đến cái mình đang nghi ngờ. Đúng là đãng trí bác học. CHữ D nhân lúc rời ngay khỉ đó. Nhưng vừa ra đến cổng thì bác học kia đã phát hiện và gọi lại.
- Ê, tên kia đứng lại. Cậu quay lại đây.
Chữ D lưỡng lự còn ông ta thì vẫn lớn tiếng.
- Quay lại đây.
Cô lo lắng nhưng bất đắc dĩ đành quay lại, tron lòng rất hồi hộp và lo lắng. CẢ hai bác học đều ngỡ ngàng, trố mắt nhìn.
Chữ D nắm chặt cú đấm trong tay, chỉ chờ ông ta bước đến hoặc la làng là ra tay. Nhưng thật may ông ta chỉ hỏi qua.
- Oh, tên lính quèn này ở đâu ra mà đẹp vậy.
- NHÌn hắn như con gái vậy, môi đỏ, da trắng.
Chữ D mừng thầm vì biết hai tên bác học lẩm cẩm nhầm mình là con trai bởi nay cô mặc quần dài và khoác thêm cả cái áo và mũ của tên lính gác cửa. CŨng may cô đã bỏ chiếc mặt nạ xuống nên họ không thể phát hiện.
- Sao tôi kêu ông Ky mang thứu đó đến cho tôi bao lâu rồi mà chưa thấy, cậu đến đó dục ông ta nhanh lên cho tôi.
Chữ D vờ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi. CÔ cầm chắc chiếc mặt nạ trên tay để được lúc thì đeo vào.
- Mình không được để bất cứ ai thấy diện mạo của mình nữa.
Cô mải móng đi đến chỗ cái cầu bắc ngang. Nơi đây như một ngôi nhà khổng lồ với 4 dãy hành lang trải dài và chiếc cầu CHữ D định đi qua là nơi cao nhất và cũng là đường đi nhanh nhất từ dãy này sang sãy khác. CÔ muốn đi đến trung tâm điều khiển cũng là nơi để máy quay.
- Mình phải tìm hiểu rõ nguyên nhân.
Để đến được cây cầu đó cô lại phải leo lên một cái cầu thang mà ở đó có hai người canh gác. Cô mải vội nấp sau bên tường, nén nút ngó ra xem tình hình.
- Bọn chúng đi đi lại lại thế kia thì làm sao mà đi được.
Cô dừng lại, suy nghĩ.
- Nếu chữ B ở đây, chị ấy sẽ làm gì?
Tiếng nói gắt lên.
- Ai..
Một tên cảnh giác cầm theo chiếc gậy đi đến chõ rẽ vào đường đi. Lối đi rất nhỏ mà dài, hai bức tường thì song song nên trốn thì rất khó khắn. Hắn đi đến, toan giơ gậy đập thì sững người khi không thấy bất kỳ ai. hắn tỏ ra hoài nghi nhìn xung quanh và đi tiến vào sâu hơn nữa.
Trong lúc nguy hiểm thì Chữ D đã kịp nhảy lên trên trần, dạng hai chân bám trụ vào hai cạnh tường song song. Đúng lúc hắn ta đến, cô thả mình rơi xuống, một tiếng rặc... bẻ gẫy xương cổ hắn ta. Cô đỡ hắn từ từ ngã xuống để không gây ra tiếng động và kéo hắn ngồi dựng lên cùng với chiếc gậy trong tay dựa vào tường. Tên còn lại thấy anh bạn mình đi lâu, băn khoăn nên cũng định đi theo, vừa đến chỗ lối đi chính thì một cô gái với vóc dáng thon thả, áo cổ trễ nhìn mới sexy khiến hắn lắc cả mắt.
- Cô là...
Hắn bủn rủn cả chân tay, vừa nhìn lên và nhận ra là chữ D thì một cú đạp đập vào tường, một cú đấm vắt qua làm hắn gục hẳn.
- Xong hai tên. Minh biết càng trốn thì càng công nhận mình co tội nhưng không trốn thì ai minh oan cho đây.
Cô xuổi hai tay vào nhau, chỉnh lại chiếc mũ trên đầu và chạy qua cây cầu đó. Từ trên cầu nhìn xuống bên dưới, một khung cảnh thật hoành tráng.
- Woa, thích ấy, mình phải nhanh chóng đến trung tâm điều khiển.
CHữ D vừa đi đến giữa cây cầu thì Ky và một nhóm người của hắn từ đầu bên kia đi sang. Cô không phải hồi hộp nữ mà thực sự thấy lo sợ mà cắn nhẹ bờ môi dưới. Thở mạnh một hơi, lấy tinh thần đi qua đám đó. Cô bỏ chiếc mặt nạ, vừa đi vừa cúi gằm mặt như đám lính gác hay cúi đầu trước thủ lĩnh. Lão Ky từng bước đi lại phía CHữ D, nhưng ông không để ý đến những tiểu tốt mà chỉ vênh mặt đi qua. Chữ D vừa đi vừa cúi cho đến khi ông ta và đám người của ổng đi cách xa.
CHữ D cười nhẹ và tiếp tục đeo chiếc mặt nạ. Nhưng vừa dịnh bước chân đi thì tiếng của ông Ky vọng đến.
- Đứng lại. – khẩu lệnh dứt khoát của một vị thủ lĩnh.
Chữ D giật thót mình, buộc phải đứng.
Ông quay lại, nhìn con người vừa đi qua mình, hỏi đám người đi đằng sau với đầy sự đa nghi trên khuôn mặt.
- Các người có thấy mặt hắn ta không?
- Thủ lĩnh, bọn tôi không để ý nữa.
- Nhìn cái dáng người đó thì...
Lão Ky nhìn từ trên xuống dưới dáng người quen thuộc và ông đã nhận ra.
- Hắn chính là CHữ D, mau bắt lại. CHữ D đã trốn thoát.
Chữ D bàng hoàng, không ngờ ông ta có thể nhận ra. CÔ cố giữ bình tĩnh, nhìn đám người phái sau ông Ky và tiếng rập rập từ đám bên kia chặn đầu và đang đuổi đến.
- Phải gây chiến thật rồi nhưng làm sao mà đấu với nhiều người thế này.
Cô quay lại chỗ Ky và nhìn ông ta với ánh mắt đầy sự căm phẫn. Cô hít thở một hơi thật sau, cởi chiếc áo da đang khoác trên mình buộc hai tay áo lên thắt lưng và chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.
"Chắc phải chuồn sớm, 3 đấu 1 không chột cũng què, đây lại còn một đống thế này thì làm sao được" – Chữ D nghĩ bụng
Cô lấy từ trong tay áo đã để sẵn ra hai thanh tuýp ngắn và đợi lúc ghép lại thành một cây sao dài làm vũ khí. Đám người áo đen chạy đến, trên tay ai cũng cầm chiếc gậy dài, có đứa cầm cả dùi cui xông đến. Lão KY có vẻ rất tự tin, chỉ đứng đó với thái độ điềm nhiên, không chút lo lắngChữ D sầm mặt, một khuôn mặt trông cực ngầu cầm cây sao xông lên quật ngang quật dọc khiến đám người BIP ngã la liệt. Nhưng càng đánh thì đám người chạy chạy đến càng nhiều. Nhìn xuống bên dưới thì cao, chỉ có thể qua cây cầu này để đến trạm điều khiển gần nhất. Ngay lập tức ném một lựu đạn khói trong người làm mất sự tập trung của đám người đó rồi dập mạnh chân để khởi động đôi giày nội lực dưới chân. Cô bắn một sợi dây từ chiếc vòng trên cổ tay dính lấy cái trụ cầu và cầm chắc dây, bật chân nhảy nhẹ đưa người bay lên cao, bay qua chiếc cầu đó một cách nhẹ nhàng.
Trong khi đám người BIP vẫn đang hoảng hốt vì đạn khói thì Chữ D đã trốn thoát. Điều này khiến lão Ky càng tức giận, mà gắt lên.
- Chúng mày thôi ngay cho tao, mỗi con nhỏ mà không bắt được, mau, mau bắt nó lại.
Bây giờ xem chừng thái độ của ông ta có vẻ rất lo lắng và lo sợ điều gì đó.
Chữ D mải vội chạy lần lần đến trạm điều khiển chính. Cũng có hai tên lĩnh đứng gác và chỉ với hai cú đạp của CHữ D khiến bọn chúng nằm xoài ra đất. Cô thận trọng mở cửa bước vào bên trong xem xét. Nơi đây rất rộng, để tìm ra đoạn video có mình trong đó thì mất rất nhiều thời gian. CÔ toan địn động vòa máy tính thì tiếng nói gắt lên.
- Ai.
Chưa kịp nhìn cũng chưa kịp nghe CHữ C từ đâu đó nhảy đến giơ thẳng chân đá. Chữ D phản ứng nhanh né sang một bên trước khi bàn chân đó vòa mặt.
- Cina.
- Là sao Dachi. Em định làn gì ở đây.
- Em chỉ muốn chứng minh mình trong sạch thôi. Em cần tìm đoạn video đó và cũng muốn xem trung tâm điều khiển ở đâu như thế nào.
CHữ C dang tay ngăn cản.
- KHông được cho đến chừng nòa em giao tấm bản đồ đó ra.
-Nói thật em không lấy bản đồ đó mà, còn video dó tại sao thì em không biết nhưng người đó không phải là em.
- Em cũng ngụy biện giỏi đấy. Hãy đưa ra đây.
Chữ C không chút tin tưởng CHữ D, cô luôn cho rằng chữ D đã lấy nó. Bởi cô không muốn phản bội lại TOP nên buộc pahir ép CHữ D.
- Giao ra đây. – câu ra lệnh dứt khoát và cô cùng nghiêm túc. Chị không muốn em phản bội Dara.
- không em không có. Em đâu cần thiết phải lấy nó chứ.
- Có tin đồn là em với Số 13 của VQC đã có gì đó nên bị hắn lợi dụng phản bội TOP và lấy tấm bản đồ đó sang cho hắn.
Chữ D cảm thấy ấm ức khi có nhưng lời đồn không xác thực. CẢm thấy thật ức chế trước điều đó.
- Bậy bạ. - cắn chặt hai hàm răng.
- CÒn thì hãy giao ra đây, KY cũng chỉ bắt em lại vì muốn em trả lại tấm bản đồ đó.
- Thật không, thật như vậy hay họ muốn diệt em chứ.
- Sẽ không có đâu.
- CHị Cina, thực sự em không cầm, bây giờ bọn chúng đang đuổi theo em, em sẽ lấy đoạn video đó là phần mềm máy quay ở đây nữa. Để em đi.
- KHông được. Em không được đi.
- Chị Cina...
Không còn lời nào để nói, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng bởi cô không thể ngờ Chữ C lại có thể đối với mình như vậy.
- Em muốn đi phải bước qua ải của chị. Ky đã ra lệnh bắt giữ em và sẽ có thưởng đấy.
- Chị... chỉ vì chút thưởng đó...
Chữ C cười nửa miệng, không nói nữa mà trực tiếp ra tay.
- Chị Cina vậy em không khách sáo nữa.
Chữ D cũng phản công lại.
Chữ C ra tay rất mạnh, cú đấm nào cũng có lực. CHữ D chỉ tránh nhưng sau đó cô đã phản lại, đỡ đòn mà CHữ C đánh ra rồi giơ cú đấm đánh trả. CHữ C đỡ những cú đấm đang lao đến mình, cô liền giơ cao chân tống một cú ngang cằm để chấm dứt, Chữ D nhanh chóng nghiêng sang một bên giữ chắc lấy chân Chữ C xoay một vòng khiến cả người Chữ C bị xoay theo. Tưởng chữ C sẽ ngã nhưng cô vẫn đáp chân xuống mặt đất an toàn. Cô lấy chiếc vòng số 8 đeo trên người mở ra, giờ lên cho chữ D.
- Cina, chị định bắt em luôn sao?
- Phải vậy thôi. – Một khuôn mặt lạnh lùng mà nghiêm túc.
Chữ D chủ động chạy lại đá vào tay Chữ C làm chiếc còng đó bay đạp vào một bên tường, cô chỉ nhìn theo chiếc còng với vẻ ngạc nhiên. Chữ D không nói gì mà nhìn lại với ánh mắt đầy sự tự tin.
Đối phương nhảy lên nhấc cao chân dáng một cú từ trên đầu xuống, Chữ D chỉ kịp đưa tay đỡ để Chữ D dúi mạnh xuống để chân mình xoạc thẳng táp trên đất. Một thân hình dẻo dai uống mình nhấc cả hai chân đứng dậy đá một cú. Thật may chữ D kịp phản ứng, cúi xuống để tránh cú đá đó. Được lúc Chữ D hiếu thắng, chạy lại dơ cú đấm nhưng không may để đối phương tóm luôn lấy cổ tay bẻ gập khía sau. CHữ D phản ứng nhanh hích khửu tay còn lại về phía sau. Đối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net