Chương 56 : Thăm Piza

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vừa chiều, Tam Hổ đã đứng chờ sẵn ở cổng trường chỉ chờ đám bạn Rin đến là cùng đi đến nhà Piza bởi cậu ta bị bong gân đến giờ vẫn chưa đi học.
Lệ hớt hải, mải vội sách túi hoa quả đến trước mặt Tam Hổ.
- Hờ... hề... - thở hổn hển. Em chẩn bị đồ xong rồi, đi chưa?
- Đám Rin đâu.
- Không biết, hay lại đi điện tử rồi.
- Còn ai đi nữa.
- Em có rủ Min, anh cũng biết đấy, nhưng hắn bận không đi.
- Cậu bạn đẹp trai mà nhìn non tơ đấy á.
- Vâng, cậu ta giả nai.thôi mà. Hứm. Nhắc đến phát bực. - Có vẻ khó chịu
- Oh. Thế sao không bảo Rin .
Lệ tỏ ra như một người có tri thức.
- Một là em nói thì sợ Rin đau lòng và sẽ không tin. Hai còn tệ hơn là có khả năng cậu ta cũng đã biết vì mọi người đều biết bản lĩnh của Rin mà.
Ji suy nghĩ một hồi rồi đồng tình theo.
- Đúng đấy, anh cũng cảm thấy vậy. Có thể Rin đã biết nên... con bé có vẻ không gần gũi và thân thiết với Min lắm.
Lệ đồng tình, gật đầu liên hồi.
Kun dục.
- Đến nhà thằng Piza thôi. Nghe nói nhà nó bán bánh mỳ đúng không, đang đói đến nhah còn được mời chứ.
- Ok, đi thôi. Nhưng nhà Piza chỉ có mẹ thôi, bố cậu ta đi xuất khẩu rồi.
Kun chen vào.
- Hey, tính ra chúng ta vắng nhiều bố quá, Piza, Min, Lệ, Hani cũng vậy, còn Rin là vắng cả bố mẹ. Tội nghiệp cậu ta, mẹ nuôi cũng gặp nạn luôn.
Hani lảng sang việc khác.
- Stop bàn tán, chúng ta đến nhà Piza đi, chắc giờ đám Rin đến đó rồi đấy.
Không nói thêm bất cứ câu nào, cả đám quay đầ xe rời khỏi cổng trường, mỗi người con xe điện thời thượng, khôn có nhiều tiền nhưng toàn dùng xe moden nhất năm.
- Kể ra học sinh giờ toàn bọn giàu.
- Như mình ý gì.
Lệ ngồi phía sau Nam, cười khỉnh.
- Hey, chỉ mấy người thôi, toàn xe vip, như tôi đây nè, có j đâu, chiếc xe dạp cút kít, không thì xe bus ok.
- V ngon rồi, đây thây, xe ôm còn gì.
- Mới có xe chứ không ôm nhá. Đúng không Việt. - cười toe toét.
Việt lớ ngớ.
- Ờ ờ.
Việt đánh mắt nhìn Lệ với vẻ ngượng ngùng bởi trước đó lại tưởng bở rằng Lệ thích mình nên cứ xa lánh, bây giờ hóa ra mới biết Lệ và Iron là một đôi.
- Ờ ơ, không khéo Iron ghen thì bỉ dở.
- Hey, lo j cậu ta, có người đẹp ngồi sau nói là nghe yk mà. Hehe.
Khoảng nửa tiếng lượn lẹo, còn bị lạc đường, bị cơ động hỏi thămvif đi xe vào vùng cấm và cuối cùng cũng tìm đến được nhag hàng Piza.M. Cả đám ngơ ngác đứng từ ngoài lên nhà hàng bánh mỳ hẳn 3 tâng rộng lớn.
- Woa, không phải chứ. Gia đình Pizza thực sự không có tầm thường đâu, thân phận cậu ta cũng vậy. Trông ngôi nhà vip thế kia cơ mà
- Thì có ai bảo tầm thường đâu.
- Ừm, bán bánh không mà cũng nhiều tiền gớm.
Việt đánh mắt nhìn quanh tiệm bánh, với sở thích hay đọc tạp chí Việt đã phát hiện ra nhà hàng bánh trước mặt.
- Mọi người, đây là một trong số nhà hàng bánh nổi tiếng nhất trong cả nước đấy.
Cả đám ngạc nhiên vô cùng.
- Tôi thấy nó trên cuốn tạp chí là một trong sô những nhà hàng bánh ngon nhất đấy.
- Oh, có thương hiệu là đảm bảo chất lượng rồi, bỏ sao tên Piza lại tỉ mỉ trong việc ăn uống như vậy.
- Nghe tên cậu ta là đủ biết rồi mà.
- Ở đây bán đủ các loại bánh, ngon, rẻ. Bánh tầm thường cũng có luôn. Như bahs khoai, ngô, hay bánh chuối huyền thoại cũng có.
- Oh, vậy zô nhah.
Đám bạn vừa vào, một tiếng hô lên từ chiếc bàn kính rộng ngay ngoài cửa.
- Xin chào.
Lệ trố mắt khi thấy Rin đã ngồi sẵn đó, trước mặt là mấy đĩa bánh vừa mới gọi.
- Các cậu zô đây đi.
Nhà hàng đang đến thời điểm đông khách, nhân viên chạy ra chạy vào liên tục. Cách bày biện, trang trí không quá nghiêm trang mà rất tự nhiên hợp cả với người trẻ và ngườ lớn tuổi. Có cả một chiếc máy bán nước tự động to gấp đôi cái bàn.
Lệ vừa bước chân vào đã ngửi thấy mùi bánh thơm nồng qua mũi.
- Thơm quá cơ. – hít một hơi thật sâu.
- Lệ, mấy anh vào đây đi, ngon lắm ý.
Hani đánh mắt quan sát quanh nhà hàng.
- Woa, nhìn thích thật. Toàn sinh viên đến đây ăn.
- Ừm, vì nơi đây vừa rẻ vừa ngon mà.
- Ren, Iron đến không, cả anh bạn người yêu tam ngày của em nữa.
- Min á, đến chứ, cậu ấy vừa chạy zô rửa tay. Còn hai người kia thì...
Chưa nói dứt câu thì tiếng của Iron vọng đến.
- Có ăn thì làm sao thiếu tôi được.
Việt mừng rỡ.
- Oh, Iron, cả Ren nữa kìa
Ren thái độ điềm nhiên đi phía sau Iron. Cậu đánh nhe mắt nhìn cả gia nhà với ý canh4 giác. Nhưng thấy Rin ngồi đó thì độ cảnh giác của cậu bỗng mất hẳn, thái độ cũng thay đổi.
" Thấy con người đó là mình mất tập trung luôn rồi".
Rin vui vẻ vời.
- Đông đủ rồi vậy mọi người lại đây đi.
- Ok.
- Lại liền.
Rin không nhìn cũng không để ý đến Ren mà chỉ để ý xem Min đã ra ngoài chưa.
- Mọi người ăn xong rồi lên thăm Piza nhá.
- vậy bàn bánh này...
- mẹ Piza cho tui đó.

- Hứ, cho hẳn mấy đĩ bánh này thì lỗ à.
- Ey, ăn thì ăn đi, hỏi nhiều hoài.
Việt tò mò hỏi Ren.
- Ren, cậu có tầm phủ sóng toàn thành phố, cậu biết quán này chứ.
- Tất nhiên. Nhưng không biết đây cũng là nhà Piza.
- Có vẻ Piza cũng không có tiếng tăm lắm.
Đám bạn đang nói chuyện thì người phụ nữ chừng 40 tuổi điềm đạm đi đến, bộ trang phục lịch sự đứng trước khách hàng, quần 1 ống màu đỏ đô với chiếc áo vải thun có cổ.
- Cô ạ. – Rin lên tiếng chào hỏi.
- Đây là.
Người phụ nữ tự giới thiệu một cách tự nhiên, giọng ôn hòa.
- Cô là mẹ của Piza.
Tiếng Ồ rộ lên, rồi đồng thanh.
- Cháu chào cô.
- Chào cô ạ.
Mẹ Piza cười, tỏ ra là người hiếu khách.
- Chào các cháu.
Bà đánh ánh mắt lạ lùng nhìn con người lạnh lùng ngồi đối diện, đó là Ren. Cậu không chào mà chỉ nhìn bà rồi gật đầu cười nhẹ. Bà biết ý rằng cậu ta không muốn những nghi lễ rườm rà nên cũng bỏ qua không nhắc đến.
- Các cháu lên chơi với Piza đi, nó về rồi đấy. Vừa đi chụp lại cái chân cho thằng bé.
Kun nhah nhẹn đáp lời.
- Piza thích vậy, được mẹ lo lắng quá chừng à.
- Ừm, vì thế nó mới yếu đuối như vậy ấy.
Hani đứng dậy trước.
- Vậy bọn cháu lên chỗ Piza nha.
- ừm, các cháu lên đi ở đây cứ để họ thu dọn. À, cậu bạn Min của cháu lên trên rồi đấy.
- Vâng.
Cả đám rủ nhau ra phía nhà sau, một con đường lát gạch gỗ xung quanh là cây cảnh xanh um chạy thẳng đến ngôi nhà 2 tầng nước sơn xanh bóng. Họ mở hai cánh cửa kính, lần lượt đi vào trong nhà. Ngôi nhà rộng rãi khang trang nhưng lại chẳng có mây đồ, không gian quá tĩnh lặng và chỉ nghe thấy tiếng giọt nước rơi vọng ra từ gian bếp nhỏ. Lên cầu thang, họ thấy ba căn phòng đóng kín cửa, theo dự đoán của Iron thì Lệ đã chọn căn phòng đầu tiên bước đến, gõ nhẹ. Cộc... cộc

- Piza, piza có trong đó không?
Tiếng từ trong vọng ra
- Vào đi.
Cả đám lũ lượt keo vào phong Piza. Căn phong sơn toàn bộ màu xanh dương, đồ đạc cũng không nhiều, có cái tủ quần áo, cái giường và cái bàn học. May ra trên tường còn dán một vài hình thiên nhiên khiến căn phòng không bị nhàm.
- Uầy, cũng rộng phết thây, lại còn gọn gàng nữa chứ. – Rin lên tiếng.
- mẹ dọn suốt mà chả gọn không thì bữa như ổ chuột ý.
Lệ sách đống hoa quả để lên bàn học Piza.
- Bọn tôi đến thăm mà chả nhẽ không có gì. Thôi đừng ngại, nhận đi.
Piza nhăn mặt, nói dóc.
- Hey, các cậu quà cáp làm gì cho tốn kém. – có vẻ nghiêm túc, không muốn nhận. Hey, mà hơi ít đấy nhá. – thay đổi thái đọ ngay.
- Hơ.
Piza đánh mắt nhìn đám bạn, thấy Ren vẫn khuôn mặt lạnh lùng đứn dựa vào cánh cửa, cậu hô lên.
- Ooh, Ren cũng đến thăm tôi. Thật không đấy.
Ren thở mạn một hơi, giải thích.
- Tôi đâu phải như một số người phân bậc cao thấp, thấy chơi được thì chơi thôi. Nhưng như gia đình Piza đây cũng đâu phải gia đình bình thường chứ. Đúng không. – nói một cách điềm nhiên.
Piza có vẻ rất vui vì không ngờ Ren sang chảnh như vậy lại đến hỏi thăm người rất bình thường như cậu.
- Nhưng dù sao cũng cảm ơn.
- Không sao. – giọng điềm tĩnh. Vì... chúng ta là bạn bè mà.
Câu nói khiến ai nấy cũng ngỡ ngàng, họ tưởng chừng như đứng được với Ren là rất xa vời, không thể với cũng không đủ trìn để nói chuyện nhưng không thể ngờ anh chàng này đã coi tất cả mọi người là bạn bè.
Hani lên tiếng để làm tan đi cái yên tĩnh.
- Woa, hay đấy. Chuẩn luôn, chúng ta là bạn bè mà, đi đâu cũng phải có nhau. Ok.
Rin nhìn Ren với ánh mắt lạ lẫm, thật sự không thể ngờ con ngừơi hay kiêu ngạo chỉ đi những nơi sang trọng giờ lại kết bạn với những đứa bình thường không có chút tiếng tăm cũng như không phải con nhà quý tộc.
- Sao vậy Rin.
- Sao là sao.
- Cậu lạ vậy à. Tôi nói rồi, tôi đâu phải người chảnh đến nỗi chỉ chơi với đám quyền quý chứ.
Kun xen giữa.
- Đúng, anh mày thấy đúng. Tỉ phủ giờ có đầy nhưng chỉ là bạn trên mặt tiền còn chúng ta là...
- Là sao vậy anh hai ạ... – Ji nói đểu. Nghe mày nói có vẻ lí luận như phim vậy.
- Kệ tui, tui cứ thích vậy ấy. Thì đúng mà. Bạn mà quan tâm đến nhau thì có mấy. Hứm.
Hani gật gật.
- Công nhận. Kun nói đúng. Thực tình căn phòng của Pizza càng nhìn tao càng thấy thích ý.
Cả đám đồng thanh phản đối.
- Có liên quan chăng.
Việt cũng lảng theo Hani.
- Ừm, em cũng thấy vậy đấy anh Hani. Nhìn mấy cái tranh ảnh này ảo ả, cảnh thiên nhiên khiến cho tâm hồn... - thả hồn theo câu nói. .Như đang bay bổng anh ạ.
Lệ phàn nàn.
- Mấy thánh chém gió e nhức hết cả óc rồi nè.
Ji cười nhẹ, cậu không thấy Min liền hỏi.
- Min đâu mọi người.
- Không biết, sao bảo lên đây rồi mà.
- Chịu luôn.
- À, hai người đang thời hạn làm người yêu đúng không?
- Uk.
- Thế nào rồi, có tiếp tục được nữa không.
Rin xìu mặt suy nghĩ vẩn vơ trước câu hỏi của Piza.
Lệ nhìn nhau rồi cùng đánh mắt để ý thái độ của Ren. Họ có chút lo lắng vì Ren không có chút phản ứng gì, còn Rin thì tỏ ra rất hồn nhiên.
- Cậu ta lắt nhắt đi đâu không biết nữa, hắn vừa mới nhắn tin hắn có việc đi trước.
- À ừ, nãy cậu ta lên thăm tôi chút rồi chuồn luôn chứ.
- Ờ, thất đức vậy đấy.
Piza nhìn đám bạn ngây ngô đang đứng quanh mình liền nảy sinh ý tưởng.
- Mọi người ở hết đây, có rảnh thì giúp tôi.
Họ trố mắt nhìn với ánh mắt tò mò.
- Làm gì. – Nam tỏ vẻ nghiêm trọng.
- Thì giúp mama tôi bán hàng tí.
Họ đồng thanh.
- Há.
Piza ngượng ngùng.
- Hehe, không được thì thôi.
- Được chứ. Cái đó đơn giản mà. Anh mày sẽ giúp. Mấy nhóc kia thì sao?
Rin nhìn qua Lệ rồi nhìn Việt, cả ba người cùng gật đầu.
- Ok.
- Iron.
- Mọi người làm thì tôi làm thôi. Ok.
Piza sung sướng cười toét miệng. Thật sự rất vui khi được các bạn giúp đỡ. Cậu để ý thái độ của Ren, cậu ta vẫn nét mặt ấy đứng không lên tiếng.
- Ren... - gọi rụt rè. Cậu thì không phải ...
Ren thừa biết Piza định gì nên chặn họng.
- Đâu phải công tử bột mà không làm được, đã làm phải làm tập thể. Mấy việc đấy thì khó gì.
Piza càng phấn khởi, hồ hởi như bắt được vàng.
- Ôi, cám ơn bạn Ren. Có cậu chắc khách đông lắm á.
Kun nói tiếp.
- Hắn cũng có cả một cửa hàng mà.
Cả đám trò chuyện ron rả suốt cả buổi.
Đúng 5 giờ chiều, nhà hàng của mẹ Piza bắt đầu đông khách dần lên. Tất cả cung mặc bộ đồng phục bồi bàn giống như những người nhân viên trong nhà hàng. Mùi thơm từ bán tỏa ra thơn phức cả tầng trên lẫn tầng dưới. Nhân viên phục vụ bàn mải mốt chạy đi lại tấp nập. Rin cùng đám bạn cũng học theo, luôn chân luôn tay và ai nấy cũng tỏ ra thích thú, hòa hứng.
Đám con gái hếch hết mắt theo người thanh niên phục vụ bàn trông thật cold boy, tán chuyện.
- Woa, anh ấy... đẹp trai quá à
- ừm, soái ca đó.
- Mình có nên lại xin số không nhỉ.
- Vậy chúng mình phải hay đến đây thôi.
Đấm con gá xí xớn ngồi với nhau vừa ăn banh vừa liếc mấy anh phục vụ bàn.
- Kìa kìa, nhìn đi
Họ đánh mắt hết sang nhìn con người đang bưng đống bánh, phong cách phủi bụi đúng một hot boy. Iron đang niềm nở, cười nói với khách hàng.
- Anh ka cũng được ấy chứ. Cười duyên, body thì ok.
- Nhà hàng này nhiều zai đẹp wa à.
- Ừa ý.
Lệ đi ra phía sau nghe thấy mấy cô ả đang đánh mắt để ý Iron cô rât bực, bê khay bánh trên tay lại chỗ Iron.
- Êu.
- Lệ, cậu...
- Bê giúp tôi lên tầng với, để ở đây tôi tiếp cho ha..
- Ok, vậy đưa đây.
Iron từ từ chuyển khay bánh từ tay Lệ rồi bê ngay lên trên tầng. Đám con gái ngồi hếch mắt theo Iron tỏ vẻ tiếc nuối. Lệ vênh mặt tỏ vẻ kiêu hãnh nhìn đám đó, cố ý cho họ biết quan hệ giữa cô và Iron.
Mẹ Piza đứng từ trên tầng 2 nhìn xuống, khách rất đông còn người làm thì rất hăng say khiến bà cũng vui hẳn.
- Bạn của Piza... cũng được đấy.
Rin bê hai cốc nước đến bàn số 11, vừa bê ra đã thấy đám con gái bu lấy Ren, hỏi han này nọ. Nhìn thì cũng toàn những cô gái giàu có. Cô bỏ qua không thèm để ý và đi một mạch đến bàn số 11. Việt đã đứng sẵn ở đó tiếp khách.
- Việt gian nay tích cực nha.
- Phải vậy.
Nam chạy lại khoác vai Việt:
- Thế mà tui tưởng ô lười lắm chứ.
- Hơi nhầm đấy, tui đâu phải công tử bột à nha.
- Ờ, bê đống này cho người đàn ông kia đi.
Rin chuyển khay bánh cho Việt. Cậu thận trọng đặt xuống trước mặt người khách ăn mặc lôi thôi, khuôn mặt thì đen nhẻm. Trông ông ta mới bẩn tưởi.
- Thằng này, vào lấy tao có rượu.
Ông ta cau có chỉ thẳn tay vào mặt Việt gắt lên. Việt tỏ ra lúng túng bởi mọi khách vào đây ai cũng lịch sự, lời nói tử tế, biết tôn trọng nhân viên chứ không phách lối như ông già này.
- Ở đây không có rượu thưa quý khách, ông có thể gọi thứ khác.
Ông ta nhăn mặt, đập tay xuống bàn.
- Tao đag khát, mang rượu ra đây.
Việt phản ứng ngay.
- Hay là ông uống tạm cốc nước cam cho mát nha.
Việt thận trọng đắt cốc nước cam mà Nam mới mang đến đưa cho ông ta.
Rin đứng gần đó, chứng kiến thái độ của ông già với Việt đã khiến cô thấy chướng mắt và chỉ muốn đi lại đuổi ông ta đi. "Đây là nhà hàng của Piza, nếu như ở chỗ mình thì tên này biến khỏi đây lâu rồi". Rin khôg nói gì, tiếp tục muốn xem hắn định làm gì.
Tiếng quát lớn làm những người ngồi quanh phải giật mình. Cả gian nhà im lặng hẳn. Mọi người đều quay hết lại theo hướng tiếng nói đó.
- Ranh con. Mày là con cái nhà ai hư đốn vậy, không biết sạch sẽ là gì. Nhìn đi trong cốc nước này là cái thứ cặn bã gì đây.
Quả thực trong cốc nước có thứ gì đó rất lạ, Việt lúng túng vì cậu chưa biết giải thích như thế nào. Ôg ta vẫn chưa nguôi, tiếp tuc lên mặt.
- Càng ngày tao càng cảm thấy nhà hàng này không đủ trình độ. Nhân viên thì không có nề nết, thất đực...
Ông ta chứ nói xong thì Rin đã lên tiếng.
- Ông im ngay.
Mấy chiếc bàn gần đó im lặng khi họ nghe thấy có người to tiếng, ánh mắt tập trung hế lại chỗ Rin và tên gây chuyện kia.
- Mày cũng là dạng nhân viên phục vụ quèn, có quyền gì ở đây. May có tin cho mày nghỉ việc luôn không. – ông ta rằn mặt.
- Ông không có quyền nói với tôi và bạn tôi như thế. Nói người khác trước hết hãy nhìn lại mình đi.
- Mày nói cái gì.
Ông ta tức tối gắt ầm lên, tiện đĩa bánh dưới tay cầm lên ném thẳng đến chỗ Việt. Rin phản ứng nhanh, cô đẩy Việt ra khỏi đừng đi của chiếc đĩa cho nó bay qua rồi uốn người về sau đỡ lấy chiếc đĩa rồi nhanh chóng đứng dậy. Vừa lúc Iron đến hóng, cậu hô.
- Woa, tuyệt, thân thủ tốt. Như vậy múa cột hơi bị siêu.
Người đàn ông đó nhìn Rin và bắt đầu thấy lo lắng.
Giọng nói ấm áp nhưng rất nghiêm túc từ phía sau Rin.
- Các cháu không cần nói nhiều, sao các cháu làm vậy với ông ta chứ.
- Nhưng...ông ta...
- Cô biết, vì thế các cháu không cần nói mà nên đuổi thẳng ông ta ra khỏi ngoài.
Những con mắt ngỡ ngàng tập trung hết đến mẹ Piza.
Ông ta vênh mặt.
- Con mụ kia, bà vừa nói gì đấy.
Mẹ Piza rất bình tĩnh, nói một cah dứt khoát.
- Xin lỗi ông, nhưng nhà hàng chúng tôi nổi tiếng là sạch sẽ, còn có thứ gì không may sa vào đồ ăn thì chúng tôi có thể đổi. Ông nhìn xem thứ trong cốc cam đó có phải mấy thứ ruồi nhặng trên đầu ông không.
- Đâu ra.
- Hưm. Còn nữa, tôi không cho phép ai đến nhà hàng của tôi làm nhục nhân viên của tôi. Ông đã nhìn thấy nội quy ngoài cửa chưa. Nhân viên thì làm sao, cũng là công việc tử tế sử dụng chinh sức lao động của mình để kiếm tiền, nuôi sống bản thân thì có gì mà thấp hèn chứ. Đâu có như một số người chỉ biết đi gât chuyện. Vậy mới hèn đó
- Cái gì.
Hắn càng ngày càng tức nhưng không nói được câu nào.
- Còn nữa, những cô cậu này không phải người làm ở đây mà là cháu của tôi, chúng nó chỉ ra giúp đỡ thôi. Còn ông mới chính là người cần biến khỏi đây. Cửa hàng chúng tôi rất hiếu khách, ai đến cũng phục vụ nhiệt tình nhưng đối với những người khách hống hách coi thường mọi người như ông thì quán tôi không cần.
- Cái con mụ này... – tức lộn ruột.
- Tôi biết ông từ A1 phái đến, hãy nói chúng thích thì cạnh tranh công bằng, đừng chơi trò hèn này.
- Mày...
- Mời ông về cho trước khi tôi gọi bảo vệ. Tôi không tính toán mấy đĩa bánh của ông. Mau lập tức rời khỏi. - khẩu lệnh dứt khoát trên khuôn mặt đầy sự nghiêm túc.
Ông ta bực đến đỏ tía tai, cắn chặt hai ham răng rít lên.
- Chúng mày cứ nhớ đây.
Dứt câu ông ta chạy ngay khỏi.
Tiếng vỗ tay tràn ngập khắp các bàn khách ngồi.
- Hoan hô. Bà chủ giỏi thật.
- Khiên cường quá.
- Vừa có phẩm chất vừa có đạo đức tốt chứ, tôn trọng tất cả mọi người đúng không.
- Đúng, từ giờ tôi phải thường xuyên đến ủng hộ mới được.
Mẹ Piza rất vui mừng cười không ngớt, ánh mắt đầy sự xúc động.
- Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi.
Lệ hồ hởi, toét miệng cười.
- Cô công nhận cô cứng thật ấy, là cháu thì cháu đã hãi rồi.
- Có gì đâu cháu, với những người như thế thì cần phải vậy. – khuôn mặt vẫn rạng rỡ vui vui mừng.

Rin đang ở phía sau bếp, cô chỉ trực úp đĩa lên giá rồi đứng trò chuyện với mấy chị phục vụ đang thay nhau rửa đống bát đĩa đầy dầu mỡ. Còn Ren thì đang tít mít với đám nhân viên phục vụ ở một góc. Mấy phục vụ nam được đó tán chuyện.
- Hey, mấy bà cô nhà mình thấy zai đẹp lại tán phét rồi.
- Ừ, bảo tại sao nay đứa nào đứa nấy lại phân son lòe loẹt thế kia.
- Thì ai bảo người ta là con nhà giàu có điều kiện nài, lại còn là hot boy nữa chứ.
- Ấy ấy, trông đi mấy chị em nhà mình như sắp phục dịch dưới chân thằng đó rồi kìa.
- Thôi chả liên quan đến mình, đi uống chút nước đi.
- Ok.
Rin vừa úp bát vừa để ý đến chỗ Ren, maáy đứa con gái vẫn xúm xít lại đó khiến cô cảm thấy thật ngứa mắt và khó chịu.
- Cậu ta chỉ cái làm bộ thôi.
Người rửa bát đứng gần đó thấy thái độ Rin khó chịu liền hỏi ngay.
- CÔ bé làm sao mà khó chịu vậy?
Rin nhìn sang, một giọng lanh lảnh quen thuộc vừa mới cất lên.
- Há.. – ngạc nhiên há hốc miệng. Chị Thiên Ý.
Cô gái đó cười nhẹ một vẻ nữ tính trên khuôn mặt trắng hồng rạng rỡ.
- Sao ngạc nhiên vậy em?
Rin nhìn từ trên xuống bộ đồng phục nhân viên trên người Thiên Ý. Nó ôm sát thân hình eo óp của cô.
- Woa, chị mặc bộ này đẹp nha. Chị làm ở đây?
- Ở căn cứ suốt cũng chán, thôi thì khi không có nhiệm vụ thì ra đây làm thêm cũng được. Giải trí là một, yêu đương là hai.
- Ohz vậy chị chấm anh nào rồi.
- Làm gì đã vó tên nào lọt vào mắt chị.
- Hay em giới thiệu cho nhá. Tên Hani, sư huynh của em. Ok.
- Thôi khỏi.
- Hỏi chấm?
- Tên đó thì chị cũng biết rồi.
- À, thì ra là quên nhau rồi...
Rin ngẫm lại vài chuyện trước đây đã xảy ra với Hani.
- Ồ, vậy mấy cái tát đó...chính là...
- Hì, chắc vậy. Còn em thì sao?
- Em vẫn bình thường.
- Em biết chị chuyên bên thông tin mà, giấu vào mắt nhá. Tên đẹp trai mặt nhìn non tơ vừa nãy đã rời khỏi đây, em với hắn ta có phải...
- Ý chị nói Min.
- Đúng đấy, chắc lại yêu đương gì rồi nhưng chị thấy...
Rin ngóng.
- Gì vậy chị.
- Em không gần gũi với người ta lắm mà ở gần người ta nhưng tầm nhìn lại hướng sang phía người khác.
Rin cười trừ, phủ nhận.
- Em đâu có.
- KHông lòe được chị đâu. Tên đó như vậy còn tên công tử bột kia nữa chứ gì.
Thiên Ý hếch mắt sang phía Ren.
- Tên đó là tên khiến em khó chịu nhất áy, làm sao có chyện gì với hắn ta được.
- Ai mà biết, chẳng lẽ người ta không có điểm nào tốt. chị thấy nãy em nhìn hắn có vẻ khó chịu, có phải đang ghen với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net