CHƯƠNG 8: ĐỘT NHẬP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một câu chuyện xa xưa, tầm 50 năm về trước. Có lẽ những người trẻ tuổi sẽ không biết đến, nhưng một lão làng như ông Sherir sẽ kể về lúc mà tòa lâu đài cổ xưa đó còn có người sinh sống... 

Không ai biết họ thuộc đời thứ mấy của dòng họ Wingsberg, vì họ thường rất ít khi tiết lộ đời sống riêng tư. Người ta chỉ thấy họ xuất hiện vào mỗi dịp cuối tuần để mua sắm các vật liệu, thường rất nhiều, để tích trữ cho những ngày lầm lũi sau đó. Trong tòa lâu đài cao lớn ngự trên đồi núi, là gia đình Roland gồm người cha - Bá Tước Roland Wingsberg, người mẹ và đứa con gái, cùng một ông hầu cận nhỏ nhắn. Tuy cách biệt khỏi dân làng một đoạn đường dài đến tận rừng sâu, nhưng ông Roland là người biết cách giữ liên lạc và luôn tỏ ra cởi mở mỗi khi vào thăm làng. Đôi khi tiếp xúc với Roland, họ cảm thấy rất gần gũi đến nỗi quên đi thân phận quý tộc cao quý của vị bá tước này. Roland không hề ngại ngùng mỗi khi có lời mời dự tiệc, mặc dù ông nói rằng gia đình ông không thích việc đó lắm nên không bao giờ rủ họ đi cùng. 

Người dân đã coi ông Roland là một phần của ngôi làng này. cho đến cái ngày của mười năm sau, khi tai ương đổ ập đến gia đình xấu số, cả gia đình đều bị trúng độc mà chết hết. Xác của họ nằm la liệt trong một căn phòng trong lâu đài, được tìm thấy sau nhiều tuần ông Roland không vào làng. Một cuộc thẩm tra cho thấy nguyên nhân xuất phát từ những loài cây dại trong rừng mọc vươn cao mà vị bá tước chưa bao giờ đồng ý việc cắt chúng đi. Cho dù hiếm khi tiếp xúc với những người này, nhưng nỗi thương tiếc của cả làng dành cho họ cũng đủ sâu sắc để lập nên bốn ngôi mộ nằm đẳng sau tòa lâu đài - thứ mà từ giờ về sau sẽ trở nên cũ kỹ và cực kỳ u ám, làm cội nguồn cho những câu chuyện ma quái xuất phát từ trí tưởng tượng của những thế hệ sau.

Liệu những câu chuyện về hồn ma lang thang bên trong tòa lâu đài vào mỗi tối có thật không? Kho báu của vị bá tước cất giấu dưới hầm, dành cho những ai đủ gan dạ để vượt qua những hành lang cạm bẫy chết người, liệu có chỉ là lời đồn đại? Có người nói rằng đã từng thấy vị bá tước đang còn sống trước những ô cửa sổ mục nát, liệu có phải là sự thêu dệt? Một quái vật điên cuồng đang bị bắt nhốt trong tòa lâu đài? Những bầy dơi hút máu người...? 

Có thể có, hoặc có thể không, tất cả hoặc một phần, dối trá hoặc sự thật... Nhưng không ai từng dại dột mà tìm hiểu điều đó trong suốt nhiều chục năm liền. Cho đến ngày hôm nay, có một người đang định làm điều đó, anh ấy đang đứng trên quả đồi cao và phóng tầm nhìn về hướng của toà lâu đài đen sừng sững trong bóng đêm, nằm cách một cánh rừng nhợt nhạt dưới ánh trăng tròn khổng lồ. 

Trong đôi mắt mở to nhìn xa xăm của James ẩn chứa một vẻ lo lắng sợ hãi, nhưng cùng lúc lại ngưỡng mộ và đầy sửng sốt. 

Khi chứng kiến những mũi nhọn của đỉnh tháp của tòa lâu đài mà đôi khi có vật gì đỏ nhỏ đen bay toát ra, một cảm giác rờn rợn dấy lên trong người James. Đôi chân của anh do dự, dù anh biết rằng mình cần phải đi đến đó ngay tối nay. Đúng vậy, theo kế hoạch thì một nửa của nhóm sẽ phải thực hiện nhiệm vụ này. Đương nhiên phải là James dẫn đầu, ngoài ra còn có hai người nữa nhất định phải có. Người thứ nhất đang đứng trước mặt James vài mét nhìn xuống dưới sườn dốc của ngọn đồi cao này, cái lưng mảnh khảnh của vị tiên tri như bất động, thỉnh thoảng cánh vải màu tím của tà áo bay nhè nhẹ trong gió. 

"Cuối cùng cũng lên được rồi. Chúa ơi, thật là nguy hiểm, suýt chút nữa thì tôi đã..." 

Nguời thứ hai là ông Antony vừa leo lên được trên đồi thở hồng hộc với một điệu bộ thấm thía mệt mỏi. Ba người này, là hoàn toàn cần thiết để thực hiện "Nghi Thức Ánh Trăng", vốn dĩ đã thành công vào đêm đầu tiên James đến, nếu không có sự cản trở của một nguồn năng lượng bí ẩn toát ra từ trong tòa lâu đài kia. 

Một tiếng nói vang lên đằng sau cả ba người, cái bóng từ từ ló lên trên ngọn đồi: 

"Tốt, không có vấn đề gì lắm. Chúng ta không bị theo sau." 

Dù không nằm trong những người cần cho nghi thức, nhưng không ai có thể hộ tống nhóm tốt hơn một người vừa có khả năng chiến đấu nhanh nhẹn và vừa thông minh như Levi tài ba. Sau tiếng nói của Levi, ba người cùng quay lại nhìn anh. Levi nhún vai một cái rồi nói thoải mái: "Còn chờ gì nữa? Nào, chúng ta đi thôi."

Ánh sét chợt nhá lên từ đường chân trời, không tiếng động nhưng rất chói lóa. Trong vài giây ngắn ngủi, tòa lâu đài đằng xa đã có cơ hội để gửi gắm hình ảnh của nó vào trong tâm trí họ. Ông Antony giật mình hơi cúi xuống, James đăm chiêu với những suy nghĩ thầm kín, còn vị tiên tri vẫn lặng yên. Levi rải bước trên ngọn đồi gió nhẹ, với những tiếng đá cuội nhỏ nhắn va phải bên dưới.

"Chà, buổi tối trông nó cũng có tí đáng sợ đấy chứ nhỉ?" 

Levi đang nói bên cạnh James, ánh mắt mong chờ một phản ứng từ anh. James nói nhỏ nhẹ: 

"Có thông tin nào khác có thể giúp chúng ta không?"

"Tôi e là không, ngoài những chỉ dẫn về đường đi bên trong lâu đài của ống Sherir. Ông ấy đã từng đến đó một lần, anh biết đấy. Phải chi ông ta có thể đi cùng, nhưng với cái tuổi đó thì..." 

"Vậy đường đi của chúng ta từ đây cho đến chỗ đó là..." 

Levi làm một động tác chỉa tay thẳng ra từ dưới rồi đưa ngang tầm vai ngang trước mặt và nói:

"Xuyên qua rừng."

"Tôi đồng ý... Con đường chính phía bên cây cầu quả thực rất nguy hiểm, hoặc là chúng, hoặc là bất kỳ ai khác sẽ nhìn thấy chúng ta."

James nhìn xuống dưới rừng cây đen thẳm với chút ánh sáng, mặt trăng đậu trên những đỉnh cây. Đợt sóng của gió lay lay nhẹ vài đám cây, trông nó giống như một con quái vật đen ngòm đang cố nuốt chửng bất kỳ ai lạc vào bên trong. Một cơn gió lạnh lướt qua trên đồi, James chợt rùng mình khi nghĩ lại kinh nghiệm năm trước khi anh từng lạc vào một khu rừng như vậy, chạm trán phải những tiếng cười của bọn yêu tinh quái quỷ và hàng loạt hiện tượng lạ không thể giải thích. Đó là điều chẳng dễ dàng chút nào.

Antony lên tiếng:

"Phải chi chúng ta thuyết phục được Doros, để anh ta cho chúng ta đi vào ban ngày thì sẽ tốt hơn... Tôi nghĩ thế." 

Levi quay lại và nhìn không thân thiện, nói: 

"Đừng nói là ông muốn quay về đấy chứ, thưa mục sư?" 

"Ồ không! Không, tôi chỉ nói... có thể..." 

James đã dần quen với cách hơi thiếu lịch sự mà "Levi mới" này đang nói chuyện, thay cho cái hình ảnh năm trước khi anh chàng này còn nhã nhặn, tuy đôi khi hơi ngông cuồng. Đó không phải là điều để tâm của James lúc này nữa, anh tiến lên đến gần chỗ của Katty. Họ đang đứng trước một sườn dốc trải xuống bên dưới, dài gần bằng đoạn đường họ đã trèo lên đây. Độ dốc nghiêng đến đáng sợ và không có nhiều đá gồ ghề để mà trụ lại, bên dưới cùng là bìa rừng với những cây to trải dài.

Thấy James bước đến, Katty thoáng nhìn qua khe hở của tấm màn che đầu, với đôi mắt rất tỉnh táo. Cô nói chậm rãi:

"Đi thẳng xuống đó không phải là cách hay, anh biết đấy." 

James ngạc nhiên hỏi lại:

"Ý cô là như thế nào? Chúng ta còn lựa chọn khác à?"  

"Một đoạn đường xa hơn, nhưng an toàn hơn..." 

Katty chỉ tay về bên phải, nơi có một lối đi nhỏ nằm giữa hai dãy những lùm cây cao. James tiến đến gần hơn nhìn. 

"Có chắc là nó sẽ dẫn chúng ta xuống đó chứ, Katty?" 

Katty im lặng không nói. Levi và Antony cũng chạy đến chỗ James vừa phát hiện. 

"Anh tính đi đâu, James?" 

"Katty nói rằng con đường này có thể dẫn xuống bên dưới, tốt hơn sườn dốc kia."

Levi quay sang nhìn vị tiên tri thăm dò, rồi nhanh chóng quay lại phía con đường. Anh nói trong khi bước chậm đến: 

"Ừm, cũng có thể. Thực ra thì tôi có thể dễ dàng xuống sườn thôi, đành vì sự an toàn của mọi người vậy." 

Khi bóng của Levi đi sâu hơn vào trong một hồi, anh hú lên một tiếng nhỏ để báo hiệu tất cả vào cùng. Vậy là cả bốn người tiến vào lối đi nhỏ đó, trong khi cố gắng gỡ các cành cây ốm yếu đang đâm ra chắn lối đi. Levi đi trước mở đường bằng con dao ngắn, cảnh tượng này làm James nhớ đến lần Levi đã cùng anh tháo chạy khỏi bọn xấu xa hăm dọa giết người. Một phần nào đó trong James tin tưởng Levi, nhưng một phần khác tim anh đập nhanh khi cảm thấy đằng sau mình có tiếng động lạ bám theo.

Đó không phải là Katty hay Antony được bởi họ đang đi trước mặt anh... 

"James?"

Levi gọi khi chú ý thấy James chùng bước nhìn lại đằng sau. Anh nhìn Levi và nói, với một vẻ lo lắng gợi ý: 

"Tôi không chắc..." 

Levi nghĩ ngợi một hồi, rồi cố gắng len qua hai người kia lùi về sau chỗ của James, và ngó nhìn qua khúc cua họ vừa rẽ qua. 

"Không có gì cả. Tiếp thôi, không có thời gian để ngừng lại đậu James." 

Levi vỗ vai James một cái để thúc anh bước tiếp, họ lại len lỏi qua một vùng cây rậm rạp, đến một con đường đã bắt đầu ngả xuống phía dưới. 

Hai chữ "thời gian" mà Levi vừa nói gợi cho James một cảm giác thúc bách, anh nghĩ không biết giờ này "chúng" đã hành động chưa, sao mà ngôi làng đằng sau im ắng quá, hoặc có lẽ họ đã đi xa đến mức không thể nghe được thứ gì? James nhớ lại hồi chiều Vy đã giận đến đỏ mặt khi mà anh nhất quyết không để cô đi cùng chuyến này, thay vì đó ở lại với bà Pearl và ông Sherir. Một phần anh cảm thấy tội lỗi vì anh biết cô nàng mong muốn khám phá thế nào, nhưng anh hài lòng vì đã đặt sự an toàn của Vy lên trên hết. Ba người ở lại đó, cùng với bé Daisy, lúc này hẳn đang ẩn trốn trong một ngôi nhà gần chỗ bảo vệ Doros canh gác. Ý kiến chuyển chỗ ở là của Sherir, ông giải thích rằng việc ra ngoài vào ban đêm không còn là một điều cấm kị ở đây nữa, thực ra nó được khuyến khích để cho những người dân có thể lẩn trốn bọn "chúng" dễ dàng hơn. Đây là một trong số ít điều luật mới của Lingston mà James cảm thấy có thể gật đầu được. Nghĩ đến cái tay thị trưởng mới ấy với vẻ xảo quyệt trên bộ ria mép, James bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn và cố đoán các âm mưu của hắn ở trong ngôi làng này, anh biết rằng thế nào cũng phải có...

"Ối!"

James vấp phải một cành cây lớn dưới đất, suýt nữa té nhào xuống nếu không vịn vào ông Antony làm cho ông cũng loáng choáng. Vị tiên tri từ đằng sau James nhắc nhở: 

"Nếu anh không tập trung, anh sẽ không bao giờ biết được chúng đang lẩn trốn ở đâu." 

Đứng dậy vội để che giấu sự xấu hổ vì đã mơ màng, James bước nhanh để đến gần hơn Levi, người đã đi xa họ nhiều hơn so với khi nãy.

Con đường rậm rạp rẽ quanh nhiều khúc, càng ngày càng mở rộng ra và bớt cây cối đi thay bằng những tảng đá cao to hai bên, với một vài cành dương xỉ tua tủa trên nó. Khi thấy trước mặt chắn ngang bởi hàng cây to lớn trải dài, thì họ đã biết mình đã xuống đến chân đồi và đang chuẩn bị tiến sâu vào khu rừng bên trong. Đứng từ chỗ này thì James mới thấy được rằng khu rừng không đến nỗi tối như vậy, vì ánh sáng mặt trăng đủ sáng để soi rọi qua các kẽ lá tạo thành nhiều vùng màu trắng dưới mặt đất. 

Levi sau khi quan sát những cái cây và bước qua lại, thì dừng lại một chỗ. 

"Chỗ này có vẻ ổn hơn, mọi người, đi theo tôi."

James nhìn theo Levi đi vào trong rừng, rồi đến Katty nhè nhẹ bám sau, rồi ông Antony đi với cái cổ dáo dác nhìn xung quanh. Anh vẫn đang đứng ở đó, chưa đi vội, bởi một cảm giác chẳng lành đang trồi lên trong cơ thể rồn rột khó chịu. Anh biết rằng mình phải bước qua hàng cây đầu tiên kia, nhưng anh không biết rằng, liệu những người đó có nghe thấy tiếng động vừa nãy hay không? 

Một tiếng chó sói tru dài vun vút...

𓃦

Ánh đèn dầu nhỏ nhắn trên chiếc bàn, tỏa sáng nhẹ khắp căn phòng xơ xác, soi rọi khuôn mặt nhiều nếp nhăn của ông Sherir đang cặm cụi viết trên tờ giấy da. Ông ngưng cây bút lại một lúc rồi nói với ai đó gần cửa sổ: 

"Nào, để người ta phát hiện ra chúng ta là không hay đâu, cô gái ạ." 

Vy vội vàng nhưng nhẹ nhàng khép lại cánh cửa sổ mà trước đây vài giây cô đã mở hờ để nhìn ra phía ngoài. Bằng một giọng thì thầm cao vút cô nói: 

"Cái anh chàng to con đó thật là gan dạ, ông xem, đứng ngoài đó một mình mà chẳng hề sợ..." 

"Doros à?"

Bà Pearl nói khi đang ngồi cạnh cô bé Daisy đang nằm nhắm mắt trên một chiếc giường nhỏ. Vy cũng tiến đến, ngồi nhẹ nhàng trên chiếc ghế đối diện bà lão, cô gật đầu: 

"Vâng, giờ cháu cũng vừa mới nhớ ra tên anh ta. Không lẽ ảnh không sợ sao bà nhỉ?" 

Hai mắt Vy mở to tròn sau cặp kính mà một bên gương phản ánh ngọn lửa trên bàn giữa nhà, trông cô không giấu được vẻ háo hức lạ lùng. Bà Pearl lắc đầu nhẹ, với tay lấy một chiếc khăn nhỏ trong chậu, vắt ra nước chảy ròng. 

"Ta đã quá già đến mức không thể nhớ được đây là lần thứ mấy cô đã gợi chuyện về chúng rồi, Vy. Nếu cô muốn ta nói về đề tài đó thì cứ..."

"Ôi không, bà Pearl ơi, không phải thế đâu... Chúng ta nên nói về anh ta đi, Doros."

Bà Pearl nhìn liếc lên Vy, trán bà tụ lại nhiều nếp nhăn và nói: 

"Thôi được, anh ấy là một người biết dùng kiếm và có sức khỏe. À,... một tài năng đã được chứng minh và tin cậy bởi dân làng. Đêm trước anh ta cũng từng đánh đuổi một con đi rồi đấy thôi." 

"Con...?"

Vy hơi chồm người tới trước. Bà Pearl khựng lại, rồi nói: 

"Ma Sói... đương nhiên rồi." 

"Vâng, ắt hẳn là nó cao khoảng hai mét rưỡi, gương mặt giống sói nhưng đôi mắt thì giống người và màu vàng? Nhưng nếu khi tức giận thì..." 

Vy nhìn ngó lên trần nhà để liên tưởng đến, rồi giật mình khi thấy ánh nhìn nghiêm túc từ bà Pearl, cô đổi đề tài ngay:

"À vâng,... Doros thế nào ạ? Ý cháu là, anh ấy có thể là một người tốt, bà biết đấy, từng giúp cháu khỏi một vụ rắc rối. Nói năng hơi thiếu tế nhị nhưng cháu không đánh giá một người qua." 

Bà Pearl lấy khăn đắp lên trán của Daisy khi Vy nói những lời ấy, cô nàng vẫn tiếp tục câu chuyện mong giành lại sự chú ý của bà lão. 

"Nhưng sao anh ấy lại đi bảo vệ cho cái gã đó vậy ạ? Cháu nghe James nói những điều không tốt về hắn." 

"Là Sildar đúng không? Đơn giản, hắn ta có tiền." 

Ông Sherir quay người lại khi đang ngồi ghế để trả lời cho Vy. Để gỡ sự bối rối cho Vy, ông nói tiếp, mặc dù lúc này đã tro quay lại mà viết.

"Doros cần tiền... để làm thứ gì đó." 

"Không ai hỏi anh ấy lý do ạ?"

Vy hỏi, bà Pearl đáp: 

"Anh ta không nói cho ai cả. Người ta bắt đầu nghĩ anh ta là kẻ tham tiền, ta thì không" 

Vy định hỏi bà Pearl rằng tại sao, nhưng bà lão đã cố nhoài người đứng dậy từ chiếc xe lăn. 

"Giúp ta, Vy." 

Vy hiểu ý nên vội đến đỡ bà Pearl lên. 

"Lên lầu, ta cần lên đó." 

Sau một vài phút khó khăn đỡ bà Pearl lên tầng trên, Vy quay lại ngồi xuống chiếc ghế mà bà lão đã ngồi trước đó cạnh Daisy. Cô nhìn chăm chăm vào gương mặt bụ bẫm của cô bé trong ánh mắt tội nghiệp. Chợt Vy rút chân lên một đoạn khi phát hiện ra con chó Moon đang chạm vào mình, nó nhảy xồm lên chiếc giường cũng để ngắm cô bé đang bệnh. Vy xoa đầu nó dịu dàng. 

Căn phòng lại trở nên im ắng đi hẳn. Bên ngoài kia, ngôi làng vẫn chưa có một tiếng động bất thường nào ngoài tiếng những ngọn đuối lách tách được gắn trên các bức tường đá, soi sáng một góc trên con đường nào đó... 

Còn ở một nơi khác xa hơn, thì có tiếng bước chân của những người đang dẫm đạp lên các đám lá xơ xác mà tiếng tới trước, trong lòng của khu rừng hoang vắng. Lúc này thì cả bốn người đã không còn đi xa nhau lắm mà sáp gần lại. Họ cứ bước về phía trước những chỗ mà Katty chỉ ngón tay tới, trong khi một tay cô đang cầm quả cầu tiên tri có một đốm sáng nhẹ bên trong. James được giải thích rằng quả cầu có thể kết nối với năng lượng của tòa lâu đài, nhờ vậy mà xác định phương hướng chính xác để không bị lạc giữa muôn trùng thân cây giống nhau như thế này.

Từ đoạn sườn dốc đến đây cũng đã hơn 20 phút rồi. Antony nóng vội nói: 

"Còn bao lâu nữa, thưa cô?" 

"Nửa tiếng nữa, nếu chúng ta không gặp." 

Levi khi nghe câu đó của vị tiên tri thì cười nhẹ một cái, nhưng trông anh lo lắng hơn bao giờ hết, hơn cả lúc ở ngoài bìa rừng. Tay của Levi vẫn đang nắm chặt chỗ eo, nơi có chiếc kiếm ngắn. Anh nói trong khi bước đi chầm chậm, nhìn về đâu đó xa xa đằng trước: 

"Cô biết không? Tôi chưa bao giờ thật sự chiến đấu với một con Ma Sói nào cả." 

Bỗng James bất giác đặt tay vào túi trong của áo khoác, sờ vào chỗ anh để khẩu súng ngắn.

"Không, James. Tôi không có ý đó..." 

James thở phào và tiếp tục đi theo Levi. 

"Tôi chỉ nghĩ đến vài phương án thôi. Yên tâm đi." 

Antony vừa bị một phen khiếp vía bởi màn hù dọa của Levi, mồ hội đã bắt đầu chảy ra từ trán của ông, nó long lanh dưới ánh trăng rọi một cách lạ kỳ, Ông nói khi cố nép gần hơn với mọi người: 

"Tôi nghĩ chúng ta đừng nên nhắc đến nữa, những tưởng tượng trong đầu sẽ lôi kéo sự thật xảy ra... Hãy đi tiếp đi."

Tuy đồng ý với ông mục sư nhưng James không sao thoát khỏi cái hình ảnh về "chúng" trong một nơi có điều kiện thuận lợi như khu rừng mênh mông và âm u này. Anh hy vọng trong những tiếng lao xao của các cành cây nằm xa xôi trên đỉnh đầu kia, không lẩn trốn bất kỳ âm thanh nào khác thường, đặc biệt là không có tiếng hú như ban nãy. Trong nỗ lực nhìn những thân cây gần và xa khi lướt qua chúng, một cảm giác ớn lạnh hiện sau gáy James bởi hình tượng của một con thú sắp nhảy bủa ra và chồm lấy một trong những người ở đây. Anh lắc đầu nhanh chóng để đẩy lùi cái tưởng tượng đó qua một bên rồi lại tập trung vào con đường phía trước. Những hàng cây lùi lùi về trong tầm mắt, nhường chỗ cho những hàng cây xa hơn lộ diện từ bóng tối sâu thẳm, họ vẫn đi chầm chậm và cẩn thận. 

Bóng tối xung quanh càng lúc càng phủ lên khi James và những người khác tiến đến một khu vực cây dày đặc đến nỗi ánh trăng khó chiếu vào. Khoảng mười phút sau, gần như chỉ có bóng đêm bao phủ cùng những cơn gió lạnh thổi tạt về phía trước mạnh mẽ như xuất phát từ một nguồn xa xăm nào đó.

"James... Làm ơn." 

Levi đến bên gần, James đưa tay trong túi áo, rồi lại thò tay vào túi quần để lấy ra và đặt trên tay Levi một chiếc bật lửa. Một tiếng tách nhẹ, ánh lửa nhỏ bật lên. Levi dùng nó để soi sáng dẫn đường mọi người về phía trước, vào một nơi mà các cái cây mong manh bên cạnh đổ gục xuống tạo thành cái vòm như một cổng hang. Đi sâu hơn nữa thì đúng là một hang động bằng đá đầy bụi bặm và ẩm thấp đang hiện ra. 

"Qua chỗ này, là đến." 

Vị tiên tri Katty nói, nhìn vào quả cầu đã sáng hơn nhiều mặc dù vẫn không đủ sáng để soi rọi đường đi cho tất cả. Vì vậy có thể coi nguồn sáng duy nhất lúc này đến từ ngọn lửa trên tay của Levi, đang di chuyển dần vào vùng tối bên trong. Mắt James chỉ còn có thể dựa vào ánh sáng đó để di chuyển, anh không còn nhìn thấy những người khác nữa mặc dù biết họ vẫn đang ở bên cạnh nhờ vào những hơi thở. 

Có tiếng nước nhỏ giọt...

James nhận ra một vật nặng trên tay mình, anh không nhớ là đã rút khẩu súng ra từ khi nào, chỉ biết rằng nó sẽ làm cho anh cảm thấy an tâm hơn một phần. Đáng ra anh không nên nhìn vào nét mặt của ông Antony lúc này, cái điệu bộ thấp thỏm nhăn nhúm với đôi môi cắn lại của ông chỉ truyền cho anh thêm những cảm xúc hồi hộp mà thôi. Có lẽ anh nên nhìn vị tiên tri đang di chuyển khéo léo, dù không thể thấy mặt nhưng James đoán cô ấy vẫn đang hết sức điềm tĩnh, như từ nãy giờ vậy. 

Họ đã rẽ qua được vài khúc cua, đi tầm năm phút nữa. Cuối cùng, ánh sáng ở cuối con đường hầm đằng kia cũng tạo nên một cảm giác phấn chấn nhỏ nhoi để đẩy lùi những cơn sợ hãi lúc nãy. James thở phào nhẹ nhõm và định bước lên đằng trước để nói với Levi...

Thì đột nhiên James giật mình khi nghe tiếng gì đó sột soạt từ phía đằng sau, nghe như có một vật lướt qua dưới mặt đất, tiến đến gần. James định quay lại để thông báo cho Levi biết nhưng ngọn lửa kia cứ xa dần, và đột ngột biến mất khi anh cảm nhận một cái nhức của cơ thể vừa bị kéo lại đằng sau rất nhanh. 

Chưa kịp cất tiếng la lên cầu cứu, James đã bị văng mạnh vô vách của một cái cây to trong hang động, gáy của anh đau nhức và đầu bị choáng trong nhất thời. Trước khi James có thể mở mắt để sát xem điều quái quỷ gì đang diễn ra với mình thì cơ thể quan của anh lại bị lôi đi nhanh một cách mạnh bạo, một đoạn đường làm trầy xước vài phần cánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net