21 - 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Cả người trong giây lát tản mát ra lãnh liệt sát khí đánh thức lão bản đang nhìn hắn, Harry lúc này mới dùng ôn hòa mà nhẹ nhàng ngữ khí nói: "Lão bản, tính tiền."

Lão bản một lần nữa ngã về ghế của mình, một lần nữa nhắm mắt giống như kiểu ác mộng lẩm bẩm: "Quyển sách này không cần tiền."

"Kia, đa tạ." Harry hơi kinh ngạc sau đó nói cảm ơn rồi rời đi. Nếu đối phương không cần tiền chẳng lẽ hắn còn buộc đối phương thu tiền của mình chắc?

"Tiểu tử, ngươi đứng lại cho ta. Crucio!"

Tuy rằng đã bằng vào trực giác kiếp trước hàng năm chạy bên sinh tử tránh được đại bộ phận thần chú chính là Harry vẫn là cảm nhận được đau đớn khó có thể chịu được.

Hắn quay nhanh trở lại, ý chí chống cự đau đớn do Crucio gây ra, hắn phi chân đá rơi đũa phép của đại hán bị hắn đánh một lần kia, thuận thế xoay người ba trăm sáu mươi độ, dùng xảo diệu lực lượng đá người nọ, sau đó động tác nhanh đến mức làm cho người ta cảm thấy hoa mắt, tay Harry liền vô tình rơi vào cổ của đại hán liều lĩnh.

"Nếu ngươi thật sự không muốn sống ta đây không để ý đưa ngươi đi gặp Merlin vĩ đại!"

Kia ở trong nháy mắt đại hán bị đánh bại hoảng sợ nhìn người trước mặt môi đỏ mọng xinh đẹp, nghe từ đó phun nọc độc lộ ra sát ý nồng hậu, nhịn không được nuốt nước miếng xin khoan dung: "Thưa ngài, là, là ta vô lễ."

"Nhớ rõ, tính cả lần trước ngươi đã chết hai lần. Không cần tiếp tục cố gắng gây chuyện với ta!" Bàn tay nắm cổ hơi hơi gia tăng lực đạo, vô tình nhìn đối phương sắp ngạt thở, lúc này Harry mới chậm rãi buông lỏng tay, cúi đầu dùng thanh âm cơ hồ chỉ tên kia có thể nghe thấy nói: "Ngươi hẳn là may mắn, đối với một sát thủ mà nói, không ai ra tiền sẽ không động thủ thu gặt sinh mệnh."

Thắt lưng hơi hơi dùng sức, thả người nhảy lên, nhẹ nhàng phất phất áo choàng vì động tác vừa mới mãnh liệt mà có chút hỗn độn, đón ánh mắt hoảng sợ của mọi người đi ra hẻm Knockturn.

Không được a! Thân thể này vốn quá kém. Bất quá là mấy động tác đơn giản, không riêng gì độ mạnh yếu không đủ, hơn nữa hiện tại cả người còn có cảm giác đau nhức. Xem ra cần hảo hảo rèn luyện một chút thân thể này. Hơn nữa, Crucio, chính mình thế nhưng không né được, thật sự là... sỉ nhục! Đối với kiếp trước được tôn làm đệ nhất sát thủ hắn thấy thật sỉ nhục!

Đang đối thân thể mình bất mãn, Harry không có chú ý tới một thân ảnh màu đen ở rất xa, một đôi mắt trống rỗng mà vô tình đang chăm chú nhìn chằm chằm hắn mang theo ánh nhìn không giống những người khác.

Harry vội vàng thay quần áo lúc trước, lúc này mới lại một lần đi ra quán Cái Vạc lủng, vừa đến lầu một hắn liền thấy được tóc đỏ nhiệt tình.

"Harry, cậu như thế nào?" Ron cầm Scabbers đi tới, Harry nhìn Scabbers sợ hãi rụt rè ở trong hai tay Ron, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn mình, nhịn không được hơi hơi híp hai mắt một chút sau đó mới cười nói: "Hoàn hảo! Mình ở Flourish & Blotts nhìn rất nhiều sách, hơn nữa sách giáo khoa mới cũng đã mua. Cậu... A, Hermione, nơi này!"

Rất xa một cô gái có mái tóc rối tung màu rám nắng đi tới, nhiệt tình nói chuyện với Harry: "Harry, tớ nghe Ron nói nghỉ hè cậu ở trong nhà thân thích dùng ma pháp?"

Bộ dạng Hermione nhíu mày chất vấn khiến Harry hơi hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Ron: "Ron, đây chẳng qua là một con gia tinh, tớ nghĩ tớ đã nói ngoài lần."

"A, thật có lỗi!" Ron cũng không quá thành ý giải thích, sau đó mới nói: "Tốt lắm, chúng ta cùng đi ra mua mấy thứ đi, kỳ thật tớ luôn luôn muốn tới hẻm Knockturn. Có lẽ nên thừa dịp các gia trưởng nói chuyện phiếm trộm chạy tới nhìn một chút."

"Nơi đó là không cho phép phù thủy vị thành niên tới!" Hermione nhíu mày ánh mắt nghiêm khắc quẳng hướng Ron.

"Tốt lắm, Ron nơi đó quả thật không thích hợp chúng ta." Harry tùy ý an ủi Ron một chút đang muốn đổi một đề tài khác đột nhiên cảm thấy được phía sau lạnh lạnh. Một thanh âm gần như vui mừng mang theo trào phúng đắc ý: "Xem ra, trải qua một kì nghỉ hè buồn chán, sư tử Gryffindor chỉ biết xúc động không biết dùng não cũng bắt đầu học tự hỏi, đương nhiên, Weasley không tính ở bên trong."

Hermione cùng Ron đồng thời hút khí, Harry xoay người dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn giáo sư Snape tay hoàn trước ngực đứng ở phía sau bọn họ.

"Giáo sư, đã lâu không gặp!" Harry nhiệt tình nói chuyện với Snape. Đáng tiếc, Snape lạnh như băng chính là hừ lạnh một tiếng lại đi qua bọn họ, lưu cho ba người chính là trường bào màu đen mãi quay cuồng.

"Hô..." Ron cùng Hermione đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay Ron vô lực khoát lên trên vai Harry. "Harry, khi nào thì cậu không sợ lão biên... Ách! Giáo sư Snape? Hoặc là nói, có biện pháp nào có thể không cần sợ y?"

"Ân?" Harry làm ra bộ dạng nhíu mày suy nghĩ, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Hermione cùng Ron mới sáng lạn cười nói: "Có lẽ là từ khi biết y luôn luôn bảo hộ tớ, không để tớ có nguy hiểm tính mạng! Kỳ thật, giáo sư Snape là một người rất tốt." Nhìn thấy thân ảnh màu đen biến mất trong hỏa diễm màu xanh biếc, Harry lúc này mới quay đầu lại nhìn thấy hai người bạn tốt bị lời nói của mình hóa đá, nhẹ nhàng nhún vai.

Có lẽ nói Snape là người tốt, so với Snape càng làm cho người ta cảm thấy được kinh dị đi? Cho dù, y đích thực là một người tốt.

Chương 22

"Tốt lắm, mình muốn đến Hẻm Xéo tiếp tục mua mấy thứ. Có muốn cùng đi không?" Harry mở miệng mời tuy không phải rất có thành ý.

Ron nhẹ nhàng lắc đầu: "Không được, tớ sắp phải về nhà. Vừa mới cha cùng Malfoy đánh một trận cho nên mẹ phẫn nộ hủy bỏ hoạt động kế tiếp ở Hẻm Xéo." Ron nói xong lộ ra thần sắc tiếc nuối.

"Mình muốn đi xem sách!" Hermione đơn giản nói ra kế hoạch của mình.

Harry thấy thế liền phất phất tay chào hai người bạn tốt, một lần nữa đi Hẻm Xéo.

Nói thực ra Hẻm Xéo thật sự có rất nhiều đồ vật không tệ, ma pháp thế giới cùng cuộc sống kiếp trước của Harry có rất nhiều thứ khác nhau, cho nên hắn đến Hẻm Xéo đã bắt đầu nhận chân quen thuộc hoàn cảnh. Thẳng cho tới hôm nay, cửa hàng ở Hẻm Xéo ở chỗ nào hắn cũng có thể không chút suy nghĩ nói. Đương nhiên, cái này cũng cần quy kết cho thói quen tốt được dưỡng thành trong thời gian hắn làm sát thủ.

Hắn kỳ thật cũng không có gì cần mua bất quá hắn không muốn chờ đợi tại quán bar náo động đó. Hắn thích im lặng mà không phải náo nhiệt.

Đi vào một quán cà phê sa hoa, Harry ngồi ở một góc không phải thực thu hút chọn một ly cafe đen rồi hứng thú nhìn thìa tự quấy.

"Đinh linh" Chuông gió ở trên cửa quán cà phê lại vang lên, sau đó một thanh âm có vẻ kinh hỉ ở trong quán cà phê yên tĩnh vang lên.

"Harry Potter!"

Harry ngẩng đầu vừa lúc thấy Draco hưng phấn phất tay  đi tới chỗ mình, mà phía sau Draco đúng là thần sắc kiêu căng sắc mặt hơi có chút tái nhợt giống Draco mang mái tóc bạch kim Lucius Malfoy.

Cẩn thận nhìn, Harry còn phát hiện mái tóc bạch kim của Lucius Malfoy thật dài, ánh lên, hơi có chút hỗn độn, trường bào màu đen thêu hoa lệ cũng có chút mất tự nhiên. Xem ra, này là vừa mới cùng Authur Weasley đánh nhau lưu lại dấu vết. Bất quá, ngẫm lại một người mười phần quý tộc bởi vì đem nhật kí nho nhỏ nhét vào một đống sách giáo khoa của một bé gái liền giống một tên vô lại ở đầu đường khiêu khích, hơn nữa đánh nhau giống một Muggle, Harry liền nhịn không được lộ ra tươi cười.

"Draco, nghỉ hè trôi qua thế nào?" Harry đứng dậy đi đến bắt chuyện. Draco đã khôi phục lại sau lúc nhìn thấy Harry, sau đó y mang thản nhiên tươi cười, chậm rì rì nói: "Hoàn hảo, ngươi sao? Nghe nói ngươi bị một gia tinh hãm hại phải tới Bộ Pháp Thuật?"

Harry nhẹ nhàng gật đầu, dời ánh mắt về phía Lucius. Lúc này Draco mới nói: "Cha, đây là Harry Potter. Harry, đây là cha của ta."

"Ngài khỏe chứ, ngài Malfoy." Harry lễ phép vươn tay phải.

Ánh mắt màu lam xám của Malfoy lạnh như băng nhìn hắn một chút sau đó mới ngạo mạn vươn tay ra nhẹ nhàng nắm một chút sau đó mới dùng ngữ điệu giống Draco nói: "Harry Potter đại danh đỉnh đỉnh."

Ba người ngồi xuống, phục vụ sinh rất nhanh đưa cà phê lên.

"Potter, ta nghe Draco nói chuyện cuối học kỳ trước. Nghe nói ngài trực diện Chúa Tể Hắc Ám?" Lucius đột nhiên mở miệng, một chút không có phong cách Slytherin quanh co lòng vòng hỏi thẳng vấn đề của mình.

Harry có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Lucius chú ý tới trong mắt Lucius một ít khinh thị. Nguyên lai, y thật là đem mình trở thành Harry trước tự đại xúc động khờ dại, cho nên mới lười quanh co lòng vòng.

Nghĩ đến đây, Harry nhẹ nhàng nở nụ cười nói: "Đúng! Voldemort..." Lời này vừa nói ra, Lucius cùng Draco cũng nhịn không được rùng mình. Harry cười càng thêm khoái trá, ngươi đã cảm thấy được ta là một người xúc động tự đại, ta đây liền cho ngươi thêm sâu sắc một chút ấn tượng này đi.

"Voldemort hắn bất quá cũng chỉ là như thế, suy yếu muốn chết!" Harry nháy đôi mắt vô tội song thấy ánh mắt Lucius như có suy nghĩ gì, tiếp tục nói: "Khi ta thấy hắn, hắn đang ở trên đầu Quirrell, ngay cả năng lực hoạt động đều không có."

Lucius không có lập tức đáp lời nhưng Draco tò mò trừng lớn hai mắt. Nghe được người khủng bố đến tuyệt đại đa số người ngay cả tên đều không dám nói suy yếu cần cùng Đầu Tỏi Quirrell dùng chung một thân thể, trong lòng y không khỏi hưng phấn.

"Harry, đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Draco vội vàng hỏi.

Harry mỉm cười nhìn về phía Draco, bất quá khóe mắt lại đồng thời chú ý tới khóe miệng Lucius thỏa mãn mỉm cười. Muốn dựa dẫm vào ta thám thính tin tức Chúa Tể Hắc Ám sau đó quyết định lập trường của mình phải không?

Ta đây liền hảo hảo nói với ngươi một chút đi!

Harry khóe miệng gợi lên tươi cười hưng phấn bắt đầu khoa tay múa chân nói về chuyện đã xảy ra vào đêm đó trong trí nhớ.

Căn cứ hắn hiểu biết, Malfoy là ích lợi tối thượng. Chỉ cần làm cho bọn họ hiểu được bên nào có lợi ích lớn hơn, hắn sẽ bay nhanh làm ra quyết định có lợi nhất. Mà Harry, tuy rằng thực chán ghét lão hồ ly Dumbledore bất quá đối với Voldemort hắn cũng biết, không phải hắn chết thì là bản thân chết.

Như vậy, thừa dịp có thời gian, trước khi Voldemort sống lại đem đồng minh kéo đến phe cánh của mình, không phải là một lựa chọn rất tốt sao?

Chương 23

Cùng hai vị nam sĩ nhà Malfoy nói chuyện kết quả vẫn là khiến Harry thỏa mãn, đặc biệt khi Lucius cao ngạo tuấn mỹ lộ ra thản nhiên suy tư thì Harry cảm thấy vừa lòng cực kỳ.

Hữu hảo tạm biệt Draco, tận lực coi thường khuôn mặt tuấn mỹ không kiên nhẫn của Lucius ở một bên, Harry nhìn thấy hai vị quý tộc kia bất cứ lúc nào đều mang hào quang nhấp nháy chói mắt rời đi, lúc này mới lại một lần nhàn nhã đi dạo ở Hẻm Xéo.

Nơi này tuy rằng không thần bí như Hẻm Knockturn bất quá cũng sẽ có một ít cửa hàng ẩn núp rất kỳ diệu.

Cả kì nghỉ hè Harry nỗ lực thích ứng cùng học tập ma pháp mà trôi qua rất nhanh. Hắn phát hiện đối với thần kỳ ma pháp dùng cách lý giải của Phương Đông có đôi khi hiệu quả rất tốt. Đương nhiên, giới hạn trong điều lệnh vị thành niên phù thủy không được sử dụng ma pháp, này cái gọi là hiệu quả bất quá là kết quả trong đầu hắn bắt chước, hết thảy đều phải chờ tới Hogwarts mới có thể chân chính luyện tập.

Nếu hắn có thể thuận lợi thông qua sân ga Chín Ba phần tư!

Bởi vì nguyên nhân này, buổi sáng năm giờ Harry đã rời giường sau đó dựa theo lộ tuyến đã sớm tìm, bảy giờ thuận lợi tới nhà ga, sau đó đứng giữa sân ga số chín cùng sân ga số mười, đánh giá tường đá cứng rắn không biết chúng nó rốt cuộc đã bị Dobby phong bế hay chưa.

Có nên đi không? Hiện tại mới bảy giờ, thông thường gia tinh hẳn là còn đang chuẩn bị bữa sáng không có thời gian tới nơi này đi?

Harry đẩy hành lý của mình bước đi thong thả mà tao nhã, sau đó....

Quả nhiên thuận lợi qua Sân ga chín ba phần tư! Harry lộ ra nụ cười chiến thắng nhìn sân ga không một bóng người, nâng hành lý của mình lên xe lửa không có một ai, lập tức đi đến toa hành khách cuối cùng. Căn cứ bên trong sách, nơi này chính là toa an tĩnh nhất.

Harry tiến vào toa rồi rút đũa phép trên cánh tay, cảm giác ấm áp rồi mỉm cười, cổ tay nhẹ nhàng vung lên, không đọc chú ngữ, rương được nâng lên theo sự chỉ huy của đũa phép nhẹ nhàng đã rơi vào kệ hành lý.

"Oa!" Hai mắt Harry hơi hơi trợn to. Tuy rằng sớm thói quen ở Hẻm Xéo phù thủy trưởng thành vô ý dùng ma pháp, bất quá đến phiên chính mình sử dụng vẫn còn có chút thoáng kinh hỉ.

Đó là một thế giới ma pháp!

Harry cầm đũa phép lại một lần nữa nhẹ nhàng vung lên, sách giáo khoa Độc Dược năm thứ hai liền bay ra rương hành lý nhẹ nhàng rơi ở trước mặt hắn, hơn nữa còn mở ra ở trang trước đó hắn đã nhìn qua.

Vì cùng giáo sư môn Độc Dược quan hệ tốt, Harry từ khi lấy sách giáo khoa liền bắt đầu chuẩn bị học tập cho thật giỏi Độc Dược. Mà càng nghiên cứu, hắn phát hiện Độc Dược quả thật rất hấp dẫn. Tựa như Snape từng nói qua, Độc Dược có thể làm cho người ta đề cao thanh danh, sản xuất quang vinh, thậm chí ngăn cản tử vong.

Thời gian theo tự động lẩm nhẩm từng chút từng chút trôi qua. Không biết khi nào thì sân ga đã bắt đầu náo nhiệt. Nghe bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến thanh âm khắc khẩu, thanh âm cáo biệt, còn có tiếng mèo, cú mèo kêu, Harry vung đũa phép cất sách, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Mười giờ kém một phút.

Ngay sau đó cửa được mở ra, Harry quay đầu nhìn thấy Hermione cùng Ron cùng nhau đến.

"Hi! Harry!" Hai người đồng thời cười chào hỏi, sau đó dùng phép trôi nổi tự cất hành lí. Harry lợi hại chú ý tới ma pháp Hermione dùng so với Ron càng thêm vi diệu.

"Hi, Ron! Hi, Hermione!" Harry chào hỏi, sau đó xe lửa chớp lên, bắt đầu chạy hướng tới Hogwarts.

Ba người tán gẫu trong chốc lát sau đó Harry cùng Hermione thảo luận lịch học của học kỳ mới, một bên là Ron không muốn gia nhập đề tài này thì tại tận tình hưởng thụ đồ ăn vặt.

"Cách!" Cửa lại mở ra, Harry đang cùng Hermione nói chuyện không có chú ý nhưng là Ron đang vô cùng buồn chán ngẩng đầu lên, sau đó con ếch chocolate trong miệng đang ăn một nửa rớt ra.

"Malfoy!" Ron mãnh liệt đứng lên, không để ý con ếch chocolate còn dính vào quần áo, rút ra đũa phép cũ nát, tràn ngập địch ý nhìn Malfoy cùng hai tên người hầu phía sau hắn Crabbe cùng Goyle.

Harry sau đó mới quay đầu nhìn về phía hai người, sau đó lộ ra một nụ cười sáng lạn với Draco: "Draco, vào đi."

Draco tao nhã nhướng mày, ánh mắt ở đảo qua Ron cùng Hermione không tự giác toát ra một tia xem thường. Harry mẫn cảm cho rằng loại xem thường này là nhằm vào Ron mà không phải Hermione.

"A, quên đi. Cùng Weasley tóc đỏ chỉ có áo choàng cũ sách giáo khoa cũ đũa phép cũ chung một chỗ, ta sợ sẽ rơi chậm lại quý tộc của ta." Draco mang nụ cười cao ngạo trên mặt, khóe miệng hơi hơi giơ lên khiến mặt Weasley cũng đỏ giống tóc hắn.

"Malfoy!" Tay Ron cầm đũa phép hơi hơi run, tức giận kêu lên: "Nơi này không chào đón ngươi! Cũng không có người mời ngươi tới nơi này!"

Chương 24

"Weasley, chẳng lẽ ngay cả lỗ tai ngươi đều không dùng được sao?" Trên mặt Draco mang theo tươi cười chọc người chán ghét càng thêm sáng lạn, "Vừa mới Harry mở miệng mời ta, chẳng lẽ ngươi không nghe được sao? Hoặc là ngươi cho là hàng ghế này là phòng của ngươi? Nga, ngươi khẳng định muốn một không gian lớn như vậy là phòng của mình đi?"

Harry thấy sắc mặt Ron càng ngày càng hồng tức giận cơ hồ sắp thiêu cháy, đang muốn ngăn cản Draco nói tiếp Ron đột nhiên huy động đũa phép.

"Petrificus Totalus!"

"Ron!" Hermione thét chói tai!

Chói mắt quang mang hiện lên, Draco theo bản năng lui về phía sau chính là vẫn bị hóa đá hai chân.

"Nga, Draco, đây là phong phạm quý tộc của ngươi, liền một Bùa Chú đơn giản đều không trốn thoát?" Trên mặt Ron đột nhiên lộ ra trào phúng tươi cười, mà mặt Draco vốn có tái nhợt trong nháy mắt trở nên càng trắng. Harry có lý do tin tưởng y không phải sợ hãi mà là tức giận.

"Ron Weasley, ngươi cũng dám dùng bùa chú đối với ta!" Tươi cười ngạo mạn trên mặt Draco đã không có, trên mặt hoàn toàn là lửa giận khi bị xâm phạm, ánh mắt màu lam xám lóe ra quang mang lạnh như băng mà trong tay hắn cũng không biết từ lúc nào xuất hiện đũa phép.

Tarantallegra! (Tarantula: một điệu vũ nhanh của Ý; Allegra: nhịp nhanh. Câu này có nghĩa là: "Lóc cóc mòng mòng, lóc cóc quay vòng vòng!") Một ánh sáng vô cùng tinh chuẩn đánh trúng Ron, Hermione ở một bên lại kêu sợ hãi, giống như bị sự kiện đột phát kinh hãi quên này phản ứng.

Draco nhìn thấy Ron không tự chủ được nhảy tưng tưng, tươi cười lại lần nữa về tới trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú. Harry nhìn thấy một bên Hermione kinh ngạc đến ngây người, nhẹ tay vung lên, chân Draco khôi phục mà Ron thì còn đang nhảy.

Draco cơ hồ ở trong nháy mắt đã phát hiện ưu thế của mình, hắn thuận lợi một bên tránh thoát câu thần chú của Ron. Chính là, Goyle hoặc là Crabbe phía sau hắn sẽ không có may mắn như thế -- răng cửa hắn mọc thật dài, thẳng đến vượt quá môi dưới, nhìn qua cực kỳ giống một con thỏ béo phì.

"Harry, mau ngăn cản bọn họ!" Hermione sau đó mới kịp phản ứng, cô bé gắt gao nắm lấy cánh tay Harry, nhanh đến mức hắn cảm thấy cánh tay mình bị móng tay của cô bé đâm thủng.

"A, Hermione, đừng khẩn trương như thế, bạn xem, Crabbe cùng Goyle cũng không nhúc nhích. Yên tâm, sẽ không xảy ra vấn đề. Chúng ta bất quá vừa mới học xong năm nhất, dùng bùa chú sẽ không tạo thành thương tổn rất lớn." Harry thản nhiên cười ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Hermione kinh ngạc nhìn Harry, còn không kịp nói cái gì toa hành khách liền đột nhiên chấn động!

"A!" Hermione kêu một tiếng sợ hãi ngã lên trên người Harry, mà Draco cùng Ron đang cầm đũa phép cũng ngã ngồi một bên, Crabbe cùng Goyle thì ngã ra bên ngoài toa hành khách.

"Sao lại thế này!" Harry đột nhiên đứng dậy, khẩn trương nắm chặc đũa phép. Tuy rằng hắn còn không biết quá nhiều bùa chú, bất quá đối với một sát thủ kinh nghiệm phong phú mà nói, một nhánh cây nhỏ cũng có thể giết người!

"Đũa phép của ta!" Ron đứng dậy kêu thảm thiết, hai mắt bi thảm nhìn đũa phép của hắn nhất định ở đầu năm thứ hai liền hiến thân. Draco cũng nhanh nhảy lên, theo Harry bày ra tư thế phòng ngự.

Toa hành khách chậm rãi ngừng lại, Harry cùng Draco liếc nhau, cả Hermionec cùng đứng lên. Ba người tạo thành một hình tam giác chậm rãi lướt qua Crabbe cùng Goyle còn nằm ở cửa.

"Merlin răng cửa a!" Chứng kiến tình hình trước mắt Hermione cùng Draco cũng nhịn không được kêu lên, Draco rốt cuộc không duy trì được mặt nạ quý tộc kiêu ngạo. Mà cho dù là luôn luôn bình tĩnh Harry chứng kiến tình hình trước mặt cũng sợ ngây người một lát!

"Harry?" Hermione không dám tin thấp giọng gọi, Draco sau đó mới hoàn hồn dùng sức chớp chớp hai mắt màu lam xám, ngữ điệu thong thả bình thường.

"Đây là có chuyện gì? Xe lửa đâu!"

"Ở phía trước!" Harry khô cằn trả lời, nhìn xe lửa đã mơ hồ vượt qua một chỗ ngoặt triệt để biến mất trước mặt bọn họ.

Có lẽ, hắn thật sự không nên coi khinh gia tinh muốn cứu vớt Harry Potter!

"Sao lại thế này? Xe lửa sao lại đem chúng ta bỏ lại ?" Phía sau thật vất vả mới từ đũa phép bị gẫy tỉnh táo lại Ron, vừa nhìn thấy bên ngoài toa hành khách lập tức kêu lên.

"Nga, Weasley, nhắm lại cái miệng ngu xuẩn của ngươi lại!" Draco không khách khí quay đầu lại trào phúng Ron một câu, sau đó mới chậm rãi lui về sau.

"Xe lửa xảy ra vấn đề sao?" Hermione hoài nghi nheo hai mắt, thu hồi đũa phép thấp giọng nói: "Cho tới bây giờ ta đã cảm thấy xe lửa đến Hogwarts quá mức cũ nát. Phải biết rằng, xã hội Muggle sớm đã có xe lửa càng thêm tiên tiến."

"Càng thêm tiên tiến?" Draco tò mò mở miệng, bởi vì luôn luôn không có tình huống dị thường xuất hiện, cho nên y cũng thu đũa phép lại.

Đối mặt lần đầu tiên nói chuyện mà Draco không dùng ngữ khí trào phúng, Hermione kiên nhẫn giải thích lời nói của cô bé. Hiện tại trong sáu người, chỉ có Harry còn cầm đũa phép, cảnh giác nhìn bốn phía.

"Harry, ta cảm thấy được Granger nói rất đúng. Hẳn là chính là xe lửa biến chất cho nên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net