31-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

Ở trước tháp Gryffindor, một người mặc trường bào màu đen, một người mặc áo tàng hình giống như thủy ngân, hai người cứ như vậy yên lặng giằng co. Harry ước chừng đợi một giờ, lại phát hiện Snape dĩ không rời đi.

Chẳng lẽ, hắn xác định lúc ấy ở thư viện chính là mình? Trong lòng Harry có chút khó chịu, nhìn Snape trước bức họa Bà Béo nhẹ nhàng dạo bước, quay người rời đi.

Nếu không thể quay về tháp Gryffindor nghỉ ngơi, như vậy đi Phòng Cần Thiết nhìn xem!

Nỗ lực lên lầu tám, đứng hơn một giờ hai chân Harry đã cứng lại còn tê, xoay người nhìn thấy một bức tường trống trơn trải dài đối diện với một tấm thảm thêu vĩ đại miêu tả nỗ lực ngốc ngếch của ông Barbabas Dở Hơi nhằm huấn luyện mấy con quỷ khổng lồ múa ba lê, Harry nỗ lực nghĩ "Ta cần một nơi có tấm gương ảo ảnh, một căn phòng có thể nghỉ ngơi", dựa theo trên sách, đi ba lượt, Harry lại nhìn, quả nhiên đã phát hiện một cánh cửa gỗ điêu khắc hoa văn tinh mỹ.

Harry lặng đi một chút, sau đó mới cười mang theo một tia trào phúng.

Quả nhiên là Phòng Cần Thiết, ngay cả cửa đều dựa theo yêu cầu của tiềm thức của hắn mà xuất hiện.

Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn tường vi, tựa như mới đây từng làm, Harry lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Bên trong là một cái gương cao gần bằng Harry, còn có một chiếc giường giống cái giường của hắn như đúc, thậm chí đầu giường còn có một cái đồng hồ báo thức hình Hamburg, đó là quà mà em gái hắn tặng sinh nhật hắn.

Như mộng du, Harry nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ, khuôn mặt luôn luôn mang theo tươi cười yếu ớt lần đầu tiên xuất hiện bi thương.

Em gái, không biết cô bé ấy hiện tại thế nào? Liệu em có nhớ bởi vì em vui đùa nhất thời liền đưa ca ca đến thế giới Harry Potter hay không.

Qua hồi lâu, Harry mới từ trong ký ức thanh tỉnh, nhẹ nhàng buông đồng hồ trong tay ra, hắn chần chờ hồi lâu mới đi tới chỗ tấm gương ảo ảnh.

Nghe nói, đây là tấm gương có thể chiếu xạ nguyện vọng khắc sâu nhất trong lòng người.

Harry mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng trong gương sau đó lộ ra tươi cười quả thế.

Trong gương là hắn còn có em gái, đúng là vào ban đêm hắn đọc cho em gái một đoạn cuối cùng của Harry Potter.

Harry chậm rãi ngồi phía trước gương, không khỏi hồi tưởng lại.

"Ca ca, nếu có thể, em thật sự muốn giáo sư hạnh phúc." Cô gái nhẹ nhàng dựa vào vai nam tử, nước mắt ngượng ngùng biến mất ở khóe mắt, thấp giọng nói: "Nam nhân như vậy nên được đến thứ tốt nhất, phải không?"

Nam tử nhẹ nhàng gật đầu thấp giọng nói: "Kỳ thật chỗ em cảm động trùng hợp là sự thống khổ nhất của hắn. Nếu hắn chiếm được hạnh phúc, vậy có lẽ em cũng không vì thế mà cảm động."

"Chính là, nổi thống khổ của hắn đã quá nhiều! Chẳng lẽ không thể sống hạnh phúc từ nay về sau sao. Nếu có thể, em sẽ nhất định sẽ mang đến hạnh phúc cho hắn. Ca ca, anh cũng cũng sẽ vậy đúng không?" Cô gái không phục trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt xinh đẹp tất cả đều là đối ca ca tin cậy.

Dưới ánh mắt như vậy, nam tử chỉ phải gật đầu nói: "Ừ, nếu như là anh, anh cũng sẽ cho hắn hạnh phúc, được chưa, em gái của ta." Nhẹ nhàng nhéo mũi cô gái, nam tử đứng dậy nói: "Tốt lắm, nhanh chóng nghỉ ngơi!" Chỉ một câu, nam tử không nói ra. Nam tử cao ngạo kia, có lẽ hắn khinh thường hạnh phúc người khác cho, hoặc là nói hắn căn bản không muốn hạnh phúc, hắn cũng giống như mình, chỉ có thể vĩnh viễn sinh tồn trong bóng đêm. Bất đồng là mình có em gái mang đến ánh mặt trời, mà Snape không có ai.

...

Khi Harry lại một lần nữa từ trong ký ức thanh tỉnh, đối diện trong gương ảo ảnh là đôi nam nữ còn đang vui cười cãi lộn, lại một lần nhìn thoáng qua nụ cười hạnh phúc của cô bé, hắn thấp giọng nói: "Tốt lắm, em gái, có lẽ đây chính là mục đích của em đưa anh tới, để anh thực hiện lời hứa, mang đến hạnh phúc cho Snape."

Nhẹ nhàng lắc đầu, Harry rời khỏi tấm gương ảo ảnh, cười khổ.

Hắn lấy cái gì để nam tử cao ngạo mà mẫn cảm kia hạnh phúc? Hắn căn bản là cự tuyệt hạnh phúc! Bất quá, một người từ đáy lòng vô điều kiện tín nhiệm y, có lẽ y sẽ không tiếp tục thống khổ như vậy đi?

Nằm thoải mái trên giường, Harry nhẹ nhàng nhắm hai mắt mang theo tươi cười chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Sáng ngày thứ hai đồng hồ chỉ năm giờ, báo thức đánh thức Harry. Hắn theo bản năng đưa tay tắt báo thức, sau đó mới đột nhiên đứng dậy nhìn nhìn bốn phía, thẳng đến chứng kiến tấm gương ảo ảnh trong phòng hắn mới kịp phản ứng.

Hắn là Harry Potter! Tính ra đã trở thành Harry Potter trong hai tháng, chính là, mỗi sáng sớm tỉnh lại, hắn vẫn có một tia mê mang như vậy.

Chương 32

Nhanh chóng rửa mặt, Harry lại một lần nữa nhìn hình ảnh mình và em gái cao hứng cãi lộn, xoay người rời khỏi Phòng Cần Thiết.

"Harry?" Một thanh âm già nua mà hiền lành đột nhiên ở sau lưng Harry vang lên, cả người Harry mỗi một căn thần kinh đều ở trong nháy mắt buộc chặt.

Harry chậm rãi quay đầu lại, khiến vẻ mặt của mình tràn ngập kinh ngạc cùng kinh hoảng.

Phía sau hắn, cách đó không xa đang đứng một lão nhân có chòm râu cơ hồ kéo dài tới mặt đất, lão nhân kia mặc một bộ ngủ màu lam có đốm nhỏ, mà trên đầu còn mang theo mũ.

Lão giả này đúng là người trong lòng Harry phòng bị nhất Dumbledore.

"A, Hiệu trưởng Dumbledore!" Harry lắp bắp, sau đó như là chột dạ lắp bắp nói nói : "Con, cái kia, cái kia..."

"Harry, sao trò không ở trên giường nghỉ ngơi a?" Dumbledore đến gần Harry, hai mắt màu lam dùng ánh mắt từ ái nhìn Harry --trong nháy mắt, Harry thật sự nghĩ lão giả trước mặt cười hiền lành là một trưởng bối quan ái vãn bối.

"Con, con..." Chần chờ một chút, Harry lúc này mới nói : "Con chỉ là đi ra đi dạo một chút, Hiệu trưởng, hiện tại đã là thời gian con có thể ra khỏi phòng ngủ chứ?"

"Đương nhiên đương nhiên..." Dumbledore nhẹ nhàng gật đầu, chòm râu màu trắng theo động tác của ông có chút chớp sáng.

"Cái kia..." Harry thần sắc bất an, lo lắng nhìn Dumbledore tươi cười, sau đó mới vội vàng nói: "Hiệu trưởng, nếu không có chuyện gì trong con nghĩ bây giờ trở về tháp!" Ánh mắt màu lam của Dumbledore giống như có thể nhìn thấu hết thảy thật sự là mang đến cho Harry áp lực không nhỏ, nói thực ra hắn không muốn đối mặt lão đã muốn thành tinh này, đặc biệt là khi phù thủy này còn rất cường đại.

"A, Harry, chỉ sợ ta còn có một chút vấn đề muốn hỏi trò, không bằng, chúng ta đi đến phòng làm việc của ta?" Cuối cùng Dumbledore tuy rằng hỏi chính là ngữ khí lại là khẳng định.

Harry mở to hai mắt màu xanh biếc, nhẹ nhàng gật đầu nhụt chí nói: "Vâng, Hiệu trưởng."

Đi theo Dumbledore, vòng quanh tòa thành không bao lâu, bọn họ liền dừng ở trước một tảng đá quái thú xấu xí.

"Nước chanh ướp lạnh." Dumbledore nói khẩu lệnh, sau đó quái thú đột nhiên như sống nhảy đến một bên, mặt sau đi theo thành hai nửa. Chỗ đó là thang lầu xoay tròn như thang máy, Harry đi theo Dumbledore lên bậc thang, sau đó xoay tròn càng lên càng cao.

Cuối cùng bọn hắn dừng trước một cửa gỗ tỏa sáng, trên cửa là một cái đập cửa thân sư tử đầu ưng.

"Muốn uống chén nước chanh không?" Dumbledore ngồi ở bàn làm việc đặt các loại vật dụng kỳ quái, hiền lành nhìn lên Harry.

Harry suy tư, sau đó mới gật gật đầu nói: "Vâng, Hiệu trưởng."

Dumbledore vung đũa phép, trước mặt Harry xuất hiện một ly nước chanh, Harry nhẹ nhàng bưng lên, làm xong toàn bộ chuẩn bị mới nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó mới nói: "Hiệu trưởng, ngài tới tìm con có chuyện gì không?"

"A!" Dumbledore cười nhìn về phía Harry, thân thiết mang theo một tia lo lắng làm cho người ta cảm động, "Ta chính là muốn hỏi một chút, đầu của trò bây giờ còn đau không? Có phải còn có rất nhiều chuyện không còn nhớ đến hay không?"

"Không sai biệt lắm, con đã nhớ ra rồi, hơn nữa đầu con dưới sự trị liệu của  giáo sư Snape cũng đã không đau." Harry ngại ngùng cười, lại uống một ngụm nước chanh, có cảm giác cháng váng đánh úp lại, Harry hơi hơi híp đôi mắt sáng ngời.

"Như vậy, Harry, trò có thể nói cho ta biết, đêm qua rốt cuộc con có ở ký túc xá nghỉ ngơi hay không?" Ánh mắt màu lam phía sau cặp kính của Dumbledore hơi loang loáng, thanh âm già nua mang theo một chút thử.

"Hiệu trưởng, con không ở ký túc xá nghỉ ngơi, con đi thư viện." Harry thẳng thắn nói, hơn nữa lúc nói chuyện còn có cảm giác ngất ngất nặng trĩu.

Hai mắt sau thấu kính Dumbledore hiện lên chói mắt quang mang sau đó hỏi tiếp: "Vì sao phải ở nửa đêm đi thư viện?"

"Con nghĩ trộm học tập độn thổ, chính là lúc nghỉ hè Dobby hãm hại con. Chính là, tuổi của con chưa được học." Harry tiếp tục "Thẳng thắn", mà Dumbledore nghe xong lặng đi một chút, chốc lát mới tiếp tục vấn đề đang hỏi: "Vậy con tìm được sách rồi sao?"

"Không có, con phát hiện bản ghi chép sách cha con mượn, sau lại Giáo sư Snape đến thư viện."

"Sau đó thì sao?"

"Con tránh thoát giáo sư Snape, muốn quay về tháp lại phát hiện giáo sư Snape canh giữ trước bức họa Bà Béo, cho nên đi lang thang, lơ đãng ở lầu tám tìm được rồi một căn phòng có thể nghỉ ngơi."

"Nói như vậy!" Dumbledore hơi hơi đề cao thanh âm, Harry sửng sốt, hai mắt vốn có chút vô thần đã khôi phục trong trẻo.

"Hiệu trưởng, con vừa mới..." Hắn lo lắng nhìn Dumbledore, trên mặt lộ ra biểu tình hối hận.

Chương 33

Dumbledore nở nụ cười hạ nói : "Harry, trò vi phạm nội quy trường học nha!"

"Hiệu trưởng, bị bắt mới tính đi!" Harry đột nhiên can đảm nháy mắt với Dumbledore, tựa như một sư tử chân chính nghịch ngợm và dũng cảm nguỵ biện: " Con không có bắt, Hiệu trưởng nhìn thấy con đã qua thời gian cấm. Cho nên, ngài không thể trừ điểm Gryffindor."

Dumbledore sửng sốt sau đó vui vẻ nở nụ cười.

"Harry, có lẽ con nói đúng!" Nhìn thần sắc Harry bởi vì lời hắn nói mà giật mình, Dumbledore giống như rất vui vẻ, hắn học bộ dạng trước của Harry hướng Harry nháy, vuốt chòm râu thật dài, "Đừng quên, ta cũng từng là một Gryffindor. Tốt lắm, quay về tháp đi. Tuy rằng lần này không thể trừ, bất quá lần sau có thể không may mắn như vậy đâu!"

Harry đứng dậy, tạm biệt Dumbledore, sau đó mới ra văn phòng của Dumbledore.

"Fawkes, hắn hẳn là vẫn là Harry đơn thuần đi! Dù sao Chân dược là thứ khiến không một ai có thể nói dối." Trong phòng làm việc, Dumbledore đứng dậy vuốt ve Fawkes đang nghỉ ngơi.

Fawkes nhẹ nhàng mổ ngón tay Dumbledore một chút, kêu to một tiếng. Mà trên khuôn mặt già nua của Dumbledore cũng lộ ra tươi cười thản nhiên còn có mỏi mệt.

Harry một đường chạy về tháp Gryffindor thở hổn hển kêu lên với Bà Béo: "Thực mật điểu!" Cửa theo tiếng nói mà mở, Harry một đầu chui vào phòng sinh hoạt chung, vô lực ngồi ở ghế sa lon mềm mại.

Thật không ngờ, Dumbledore thế nhưng sẽ dùng chân dược đối với hắn một học sinh mới có năm thứ hai!

Quả nhiên là lão hồ ly không có sai!

Harry thoáng ổn định cảm xúc một chút, chờ hắn mở hai mắt đá thấy trong phòng nghỉ dần dần có bóng người. Hắn ngẩng đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy phòng ngủ của nữ đối diện xuất hiện một thân ảnh đầu rối tung!

"Hermione!" Hắn chào hỏi, sau đó cùng Hermione đến đại sảnh ăn điểm tâm. Hermione tuy rằng thấy kì kì vì sao Harry dậy sớm thế, bất quá vẫn là rất cao hứng Harry có thể cùng mình đến thư viện đọc sách trước giờ học.

Học kỳ mới, lớp đầu tiên là thảo dược học cùng Hufflepuff, Harry cùng Hermione ở đại sảnh chờ Ron, ba người đi ra tòa thành, xuyên qua đất trồng rau hướng nhà ấm, nơi đó nuôi cấy các loại thực vật có ma lực.

Bọn họ cùng những bạn khác chờ một chút, giáo sư Sprout rất nhanh liền xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, mà phía sau còn đi theo một người tỏa sáng "Khổng Tước" -- Lockhart.

"Nga, chào mọi người!" Lockhart khoái trá chào, Harry phát hiện toàn bộ nữ sinh đều lộ ra biểu tình mê say, kể cả Hermione bên cạnh.

"Vừa mới làm mẫu một chút cho giáo sư Sprout cách bón phân thực mộng thảo (tên lung tung)! Nhưng ta không hi vọng các trò cho rằng ở phương diện Thảo Dược ta lành nghề hơn giáo sư Sprout. Bất quá là trong các chuyến đi gặp được qua vài loại thực vật kỳ diệu mà thôi."

"Hôm nay học ở nhà ấm thứ ba!" Giáo sư Sprout nói, trên người bà có bùn đất bị dính lên nhìn rất chật vật, mà bên cạnh Lockhart quần áo tỏa sáng như không phát hiện lửa giận của bà, cười lộ ra răng nanh trắng chói nói: "Giáo sư Sprout, ta nghe nói Harry Potter ở lớp học của cô, ta có đôi lời muốn nói với trò ấy, cô hẳn sẽ không để ý đi!"

Lockhart nói xong liền đưa tay kéo Harry đang tránh ở phía sau, Harry từ chối, sau đó mới nhíu mày nhìn về phía Lockhart nói: "Giáo sư, ta muốn đi bằng không sẽ bị trễ. Có sự tình gì chờ sau khi tan học rồi nói sau!" Nói xong hắn xảo diệu quay thân liền thoát khỏi tay Lockhart, đuổi theo Hermione cùng Ron.

Tiết thứ nhất quả nhiên là đổi chậu cho Mandrake (cây Nhân sâm), Hermione trả lời hoàn mỹ câu hỏi của giáo sư Sprout, mang lại cho Gryffindor 20 điểm, mà Neville thì trong dự liệu của Harry hôn mê bất tỉnh -- tuy rằng Harry đã nhắc nhở hắn phải mang cặp bịt tai cho tốt.

Sau tiết Thảo dược là biến hình, Harry thấy biến một con bọ cánh cứng thành một nút thắt thật sự là rất đơn giản, hắn nhẹ nhàng huy động đũa phép đọc chú ngữ, dưới tình huống mọi người không chú ý, con bọ cánh cứng bò qua bò lại thuận lợi biến thành một nút thắt đơn giản. Lại huy động đũa phép, nút thắt lại biến trở về bọ cánh cứng, mà lúc này đây Ron ở bên cạnh hắn còn tại đối đũa phép đang không ngừng bốc ra hơi nước càu nhàu.

"Viết thư về nhà xin mua một đũa phép mới đi!" Harry có chút không kiên nhẫn đề nghị sau đó quay đầu nhìn những người khác, nỗ lực làm cho mình không cần làm những thứ ngoài dự đoán của mọi người mang đến sự chú ý không cần thiết.

Sau khi tan học, lớp học vẫn là chỉ có Hermione thuận lợi biến bọ cánh cứng thành một nút thắt xinh đẹp. Lúc ăn cơm, Ron nhìn cúc áo trong tay Hermione, sắc mặt càng thêm khó coi.

Thời tiết không tốt, hơn nữa đến xế chiều phải học Phòng chống nghệ thuật hắc ám của bao cỏ Lockhart, tâm tình Harry cũng không tốt lắm.

Lúc đó, một nam hài thấp bé nhảy ra, trong tay còn đang cầm một cái máy ảnh của Muggle.

"Xin chào anh Harry? Em -- em là Colin Creevey." Harry mẫn cảm phát hiện, nam hài trước mặt rất khẩn trương, ngay cả hô hấp cũng dồn dập. Bất đắc dĩ hướng về phía Colin mỉm cười, tuy rằng hắn cũng không thích yêu cầu đối phương đưa ra.


Chương 34

Thấy thái độ Harry hữu hảo, Colin lúc này mới sợ hãi đi về phía trước. "Em ở Gryffindor, anh cho rằng -- cũng không thể được -- em có thể chụp một bức của anh đi?" Vẻ mặt chú bé chờ mong giơ máy ảnh.

Harry khẽ nhíu mày, sau đó mới cười nói: "Thực xin lỗi, Colin. Ta không thích chụp ảnh, bất quá em có thể chụp cùng giáo sư Lockhart, ông ấy là phù thủy rất có danh tiếng, hơn nữa ta tin tưởng ông ấy sẽ rất thích."

Colin lộ ra thất vọng, bất quá cũng không chịu buông tha.

"Chỉ cần một bức, như vậy có thể chứng minh em đã thấy anh! Em ở trong sách xem qua..." Hắn dồn dập nói, sau đó nhìn thoáng qua Ron đang đứng một bên, hít sâu một hơi: "Có lẽ có thể mời bạn của anh giúp chúng ta chụp hộ không, em nghe nói dùng nước rửa ảnh chính xác, có thể khiến người trong hình hoạt động." Cậu bé khẩn cầu nhìn Harry, " Anh Harry, chỉ một tấm hình, và anh có thể ký tên cho em không?"

Harry nhíu mày, nhìn thấy xung quanh mọi người đang hiếu kì nhìn lại cự tuyệt một lần nữa.

"Thực xin lỗi, Colin. Thật sự, anh không thích chụp ảnh. Thật sự xin lỗi." Nói xong Harry cầm túi sách xoay người rời khỏi.

"Kí tên, chụp ảnh? Harry cậu cần phát ảnh kí tên sao?" Một thanh âm theo mang theo trào phúng, ngạo mạn, làn điệu kéo dài vang lên, Gryffindor xung quanh vốn xem náo nhiệt lập tức xông tới, tràn ngập địch ý nhìn Draco mang theo hai tên người hầu đi tới.

Harry cười, ánh mắt màu xanh biếc cũng mang ý cười.

"Draco, cậu cũng không phải không biết, ta cũng không thích như vậy." Ngữ khí Harry bình thản chấn kinh một đám tiểu sư tử đang xúc động, nhóm sư tử vốn đã chuẩn bị tốt nghênh chiến tiểu xà Slytherin đều xơ cứng tại hiện trường, mà Harry nhân cơ hội kéo Hermione, Ron cùng Draco rời khỏi hiện trường, cùng nhau đi tới phòng học Phòng chống nghệ thuật hắc ám -- Gryffindor cùng học với Slytherin.

Chần chờ một chút, Harry vẫn là quay đầu lại hỏi vài người bên cạnh, "Mấy bạn biết bùa Niêm phong hoặc đóng băng không?"

"Vì sao hỏi cái này?" Tiểu thư vạn sự thông lập tức cảm thấy hứng thú trừng lớn hai mắt, đi nhanh hơn tới bên cạnh Harry cùng Draco, "Mình từng nghiên cứu qua, bất quá chúng ta chưa học."

Nhìn Hermione tiếp cận, Draco không để ai phát hiện hơi hơi thay đổi vị trí, rớt ra khoảng cách, tận lực không đụng chạm vào Hermione đột nhiên chen vào giữa.

Harry tự nhiên là chú ý tới bất quá với Draco luôn luôn đối huyết thống thâm căn cố đế, hắn cũng không có ôm hi vọng y lập tức tiếp nhận Hermione. Dù sao lấy Hermione thông minh cùng bác học, chỉ cần thời gian dài tiếp xúc nhất định sẽ chậm rãi thay đổi thành kiến của y.

Ron quá mức Gryffindor, có lẽ là chịu ảnh hưởng của Snape trong vô thức, hiện tại bản tính Harry càng giống một tiểu xà của Slytherin. Hắn cảm thấy Ron làm mọi thứ đều thực xúc động, như lời của giáo sư Snape, không có não!

"Ta có một dự cảm không tốt, chúng ta có lẽ sẽ dùng tới hai bùa chú này." Harry cuối cùng là quy kết hết thảy cho dự cảm.

"A, Harry, sao tới bây giờ tớ cũng không biết cậu có huyết thống tiên tri --" Draco dẫn đầu đi vào phòng học, ngồi một bên thuộc Slytherin. Tuy rằng chỗ ngồi trong phòng học là có thể tùy tiện ngồi bất quá một khi Slytherin cùng Gryffindor cùng học, như vậy tối thiểu chỗ ngồi của học viện bọn họ là cố định.

Harry nhún vai, sau đó dưới ánh mắt không đồng ý của Hermione, thật sự lôi kéo Ron cùng Hermione ngồi hàng ghế cuối cùng.

"Tin tưởng tớ, ngồi ở chỗ này mới là lựa chọn chính xác nhất." Tối thiểu sẽ không đứng mũi chịu sào khi con khổng tước ngu ngốc Lockhart thả những con yêu Cornish ra.

Như là tai nạn, chờ lúc Harry, Ron, Hermione, còn có bọn Draco tóc có chút hỗn độn, quần áo cũng nhiều lên không ít nếp uốn, nhưng là như cũ cố gắng bảo trì phong độ quý tộc đi ra, Ron cùng Draco lập tức đem ánh mắt không dám tin quẳng hướng Harry.

"Harry, bồ thật sự có huyết thống tiên tri?" Ron giống như đang nói mơ, mà Draco thì hơi hơi nhíu mày nói: "Chưa từng nghe qua, thế nhưng nhà Potter cũng có huyết thống tiên tri, bất quá, nếu không phải dự cảm bất thình lình trước khi học nhắc nhở, nói không chừng chúng ta thật sự bị tên ngu ngốc kia hại thảm !"

"Malfoy!" Hermione không đồng ý, hơn nữa nghiêm khắc nhíu mày trừng Draco. Thần sắc cô bé nghiêm khắc làm Harry nghĩ tới giáo sư McGonagall, hiển nhiên Draco cũng có cảm thụ đồng dạng --hắn hơi hơi sợ hãi rụt rè một chút.

"Malfoy, giáo sư Lockhart là thầy của chúng ta, hơn nữa là Hiệu trưởng Dumbledore thuê hắn! Ngẫm lại hắn đều trải qua bao nhiêu chuyện đi! Hắn viết những sách kia... Làm sao cậu có thể vũ nhục một giáo sư ở trường học chứ?" Hermione lớn tiếng mắng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tầng đỏ ửng không tự nhiên cho lắm.

"Chỉ là bản thân hắn nói hắn đã làm!" Ron thấp giọng thì thào, sau đó không dám nói nữa dưới ánh mắt căm tức của Hermione.

Draco bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Harry đang ở một bên mỉm cười, có chút ghen tị mái tóc đen của hắn vẫn như cũ."Granger, ta đã nghĩ ngươi là một nữ phù thủy rất thông minh." Thanh âm của hắn hơi lạnh, hơn nữa từ hỗn loạn khôi phục lại Draco lại lần nữa dùng tới làn điệu quý tộc này.

Chương 35

Hermione khẽ nhíu mày, một đôi mắt xinh đẹp hoài nghi nhìn Draco, "Cậu nói thế là có ý gì?"

"Ý của ta là, ngươi hẳn là đã biết, chức vị giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám này từng bị người nguyền rủa qua." Draco ôm quyển sách trên tay, một bên lướt qua Hermione và Ron đi lên phía trước, một bên chậm rì rì dùng phương thức quý tộc nhắc nhở Hermione.

Hermione không hổ là nữ phù thủy thông minh nhất Hogwarts, tuy rằng Draco nói khó hiểu khiến Ron nhíu mày,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net