Chương 29: Em gái kỳ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


« Cuộc trốn thoát vĩ đại » là một bộ phim hài kịch, chủ yếu kể về câu chuyện của vị anh hùng trên đường về nhà tình cờ nhét một túi kim cương vào ba lô và bị đuổi giết vô cớ. Ngoài yếu tố hài hước thì bộ phim cũng có một chút yếu tố tình bạn và tình cảm gia đình. Phần kết có hậu của bộ phim cũng phù hợp với không khí tưng bừng của ngày Tết.    

Đây là lần đầu tiên Cố Hàm Ngọc đọc kịch bản của « Cuộc trốn thoát vĩ đại », kịch bản khác với phim, nhưng nhìn qua kịch bản cô gần như có thể tưởng tượng ra những cảnh trong phim mà cô đã từng xem tại rạp ở kiếp trước.

Đáng tiếc lúc đó lòng cô tràn đầy oán hận, không có thưởng thức trọn vẹn bộ phim.    

Ở kiếp trước, cô rủ Thẩm Huy cùng đi xem phim, nhưng Thẩm Huy lại nói rằng hắn đã đi xem cùng Cố Viện Viện rồi. Thẩm Huy lúc đó vô cùng thản nhiên, không có ý muốn che giấu với cô, đồng thời hắn cũng không tỏ vẻ quan tâm hay áy náy, hắn không quan tâm đến cô, cũng mặc kệ cô có phải vị hôn thê của hắn hay không, cho nên hắn mới thản nhiên nói như vậy, cô có buồn hay không không quan trọng, cô sẽ suy nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, chuyện này thì có gì liên quan tới hắn chứ?    

Cố Hàm Ngọc hoàn toàn không chịu được thái độ như vậy của Thẩm Huy, càng không chịu được người đàn ông của mình lãnh khốc vô tình với mình nhưng lại ôn nhu đa tình với Cố Viện Viện, đáng sợ hơn, đó là Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ đều khuyên nhủ cô nên buông tay, nói rằng hôn ước ép buộc sẽ không mang lại hạnh phúc, thật sự nực cười, hôn sự đã định, giờ lại bảo miễn cưỡng, còn trách móc cô không chịu buông tay, trách cô quá cực đoan không đủ tỉnh táo để suy nghĩ, nhưng không ai lại nhắc tới kẻ thứ ba đã phá vỡ hôn ước của cô?    

Cô thống khổ, không cam lòng, phẫn nộ, muốn tất cả những người có lỗi với cô đều phải trả giá đắt.    

Kiếp trước cô thất bại thảm hại, kiếp này cô phải tính toán thật cẩn thận. Cô không phải là người tốt, cũng không rộng lượng như vậy.    

Buổi chiều ngày hôm sau, Cố Hàm Ngọc và Vương Hải Phong hẹn gặp mặt tại quán cà phê.    

"Cháu thật sự muốn đầu tư vào chú sao? Không, ý chú là cháu thực sự muốn đầu tư vào phim của chú?"    

"Cháu đã xem qua kịch bản, rất thú vị."

"Nhiều người đã đọc qua kịch bản của chú, nhiều người cũng nói nó thú vị, nhưng mà..."

Người nguyện ý đầu tư lại không có ai, bởi vì họ đều cho rằng hắn là đạo diễn mới bước chân vào nghề nên sẽ không thể tạo ra được tác phẩm hay nào, đầu tư đúng là lãng phí tiền. Huống hồ hắn còn không có sức hút từ fan hâm mộ, muốn kiếm tiền từ họ cũng không kiếm được.

Cố Hàm Ngọc cười nói: "Vương lão sư, chú đừng nói như vậy, chú nên vì bộ phim của mình mà ra sức nghĩ biện pháp thuyết phục cháu đầu tư chứ, cho dù kết quả cuối cùng có ra sao."    

Vương Hải Phong cười theo: "Cảm ơn cháu. Chú sẽ không để cháu thất vọng."    

Cố Hàm Ngọc lại làm bộ nói: "Cháu cũng không muốn một bộ phim hay như vậy bị chôn vùi."    

Hai người đều ăn nhịp với nhau, Cố Hàm Ngọc lại nắm giữ mọi tài chính trong tay, hơn nữa cô cũng đã chuẩn bị kỹ càng, sau khi ký xong hợp đồng, trong ngày hôm đó cô đã chuyển 5 triệu tệ vào tài khoản của Vương Hải Phong. Vương Hải Phong vốn cho rằng bộ phim cứ như vậy mà chết yểu, không nghĩ rằng bản thân sẽ gặp may mắn, sự cảm kích đối với Cố Hàm Ngọc lộ rõ trên mặt, đương nhiên so với sự đầu tư hào phóng của Cố Hàm Ngọc, hắn càng vui hơn khi có người hiểu rõ kịch bản và sẵn sàng tin vào năng lực đạo diễn của hắn. Trước khi rời đi, Vương Hải Phong liên tục cam đoan tuyệt đối sẽ dốc hết toàn lực quay phim thật tốt, mong Cố Hàm Ngọc yên tâm.    

Cố Hàm Ngọc đương nhiên vô cùng yên tâm, trông thấy Vương Hải Phong quyết tâm như vậy, đối với cô càng là một chuyện tốt.    

Sau buổi gặp mặt đó, Cố Hàm Ngọc bắt đầu đi học, khoá huấn luyện quân sự của Cố Viện Viện cũng cuối cùng kết thúc, cô ở nhà chơi nửa tháng, vết thương ở chân đã lành gần hết, mặc dù đi lại còn bất tiện, nhưng so với trước đó đã tốt hơn nhiều.    

Bắt đầu năm học mới, Cố Hàm Ngọc và Cố Viện Viện cùng nhau đi học, Cố Viện Viện đã mấy lần từ chối lời đề nghị đưa cô về kí túc xá của Cố Hàm Ngọc, nhưng Cố Hàm Ngọc nào chịu từ bỏ? Đùa thôi, là một người chị tốt, sao cô có thể bỏ mặc em gái đang bị thương của mình chứ? Cố Hàm Ngọc tự mình đưa cô về kí túc xá, ngay cả ba lô cô cũng cầm giúp.    

Đã nửa tháng không gặp, Tô Nhiên và Triệu Thanh Tử trông rõ ràng đen hơn trước kia, chỉ có Triệu Mị đỡ hơn một chút, tuy nhiên mắt trần vẫn có thể thấy cô đen đi chút xíu, chắc là cô ấy đã bôi thêm mấy lớp kem chống nắng.    

"Chị muốn nhờ các em chăm sóc Viện Viện giúp chị, vết thương ở chân của con bé vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cảm ơn các em trước nhé, làm phiền các em rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra cứ nói với chị."    

"Không sao đâu ạ, tụi em đều là bạn cùng lớp cùng phòng, giúp đỡ nhau là điều hiển nhiên ạ." Tô Nhiên vừa cười vừa nói, Triệu Thanh Tử cũng gật đầu nói phải, Triệu Mị liếc Cố Viện Viện một cái, lẩm bẩm nói cô cũng không sao. Đầu óc kém như vậy, sao mà theo kịp tiết tấu được, cho dù là học bá Cố Hàm Ngọc xin nhờ, cô cũng chỉ miễn cưỡng đáp ứng, dù sao cô cũng chẳng có nhiều thời gian để quan tâm những kẻ ngốc như vậy, đến thời gian dành cho bản thân cô cũng không đủ.    

Cố Hàm Ngọc đã bước sang đại học năm 4, cô chuẩn bị bắt đầu làm luận văn tốt nghiệp và tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh, mặc dù cô có đủ chỉ tiêu để tự tiến cử, dựa vào năng lực bản thân chắc chắn cô có thể tự tiến cử, nhưng cô muốn tham gia kỳ thi hơn, giống như đi thi đại học vậy.    

Cố Hàm Ngọc một khi bắt đầu học liền không ngừng được, huống chi cô cũng không muốn gặp mặt Cố Viện Viện, mỗi lần nhìn thấy cô chỉ hận không thể xé nát khuôn mặt của cô ta, tình cảm đối với Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ cũng có yêu có hận, không phải nhìn mặt họ trong khoảng thời gian này, cô vô cùng vui vẻ và thoải mái. Hai tuần liên tiếp không về nhà, Cố Hàm Ngọc chỉ có thể thấy Cố Viện Viện qua màn hình phát sóng trực tiếp.    

Cho dù cô có cản trở quấy nhiễu, Cố Viện Viện vẫn để lại ấn tượng trong lòng Thẩm Huy bằng sự đáng yêu và đơn thuần của mình, thỉnh thoảng cô sẽ gửi tin nhắn cho Thẩm Huy trên Wechat, Thẩm Huy cho dù bận rộn đến mấy vẫn nhắn tin trả lời cô. Mà Cố Hàm Ngọc có bàn tay vàng phát sóng trực tiếp này, thỉnh thoảng cô sẽ phá đám, cô thường gửi tin nhắn trong lúc Thẩm Huy và Cố Viện Viện đang trò chuyện qua Wechat, cô gửi mấy tin nhắn cho Thẩm Huy, Thẩm Huy chỉ lạnh lùng trả lời cô đôi ba câu rồi kết thúc chủ đề, không bằng một góc khi hắn trò chuyện với Cố Viện Viện.    

Qua mấy lần, người xem trong màn đạn rốt cục có người cảm thấy không thích hợp, đưa ra nghi hoặc.    

【??? 】    

【 Tại sao Thẩm Huy nhắn với Cố Hàm Ngọc nói rất bận nhưng lại liên tục nhắn cho Cố Viện Viện vậy? Thẩm Huy đang có ý gì? 】    

【 Có phải Thẩm Huy thích Cố Viện Viện? 】    

【 Tiểu thiên sứ Viện Viện của chúng tôi thông minh lanh lợi như vậy, ai mà không thích? Đừng có dùng suy nghĩ bẩn thỉu của mấy người mà đi phỏng đoán người khác! 】    

Tuy nhiên câu bình luận này rất nhanh chóng bị vả vào mặt, bởi vì lần này Cố Hàm Ngọc không gửi tin nhắn cho Thẩm huy nữa, mà cô nhắn cho Cố Viện Viện, hỏi việc học tập của cô như thế nào? Ở trường sinh hoạt ra sao? Có hoà đồng với các bạn cùng lớp không? Cô cố gắng ra dáng một người chị hết mực quan tâm, thế nhưng đó lại là điều Cố Viện Viện ghét nhất, cô đơn giản trả lời hai câu rồi nói mệt mỏi muốn đi ngủ, cô gửi cho Cố Hàm Ngọc tin nhắn chúc ngủ ngon.    

Sau khi chúc ngủ ngon xong, tin nhắn cô gửi cho Thẩm Huy cũng có hồi âm, cô lại cùng Thẩm Huy hàn huyên vài câu, cho đến lúc Thẩm Huy nhắn trước chúc ngủ ngon, cô nhắn chúc ngủ ngon lại rồi mới đi ngủ.    

Người xem mưa đạn:    

【??? 】    

【 Tình huống hiện tại là sao, tôi không hiểu? 】    

【 Chân trước chúc chị gái ngủ ngon, chân sau cùng anh rể trò chuyện tình tứ, hoá ra tiểu thiên sứ Viện Viện là người như vậy sao? 】    

【 Thật ra tôi đã sớm muốn nói, không hiểu Cố Viện Viện nghĩ gì mà nói chuyện cùng anh rể còn nhiều hơn cả nói chuyện với chị gái nữa, chị gái quan tâm hỏi thăm thì thiếu kiên nhẫn không muốn trả lời, ngược lại với anh rể thì rất nhiệt tình, cố gắng thức cho bằng được để chờ tin nhắn từ đối phương. Theo như tôi thấy thì Cố Viện Viện đang thích anh rể của mình! Cô ta thật ghê tởm! 】    

【 Trên lầu mới ghê tởm đó! Cứ cho rằng Viện Viện thích Thẩm Huy đi, nhưng cô ấy đâu có đi phá vỡ hôn ước giữa Thẩm Huy và Cố Hàm Ngọc, cô ấy chỉ yêu thầm thì có gì sai sao? Chuyện thích vốn là thân bất do kỷ! Mấy người không thấy trông cô ấy thật đáng thương khi phải kiềm chế bản thân không đến gần với người mình thích sao? 】    

【...Đáng thương chỗ nào vậy tôi nhìn không ra? 】    

【 Có thể nói Cố Viện Viện không biết tránh gây hiềm nghi cho bản thân, đây chính là anh rể của cô ta cơ mà! 】    

【 Tại sao phòng phát sóng trực tiếp này luôn ồn ào như vậy... Trước đó không phải nói Cố Hàm Ngọc là người đàn bà tâm cơ ác độc luôn bắt nạt Cố Viện Viện sao? Sao lại thành Cố Viện Viện thích anh rể của mình rồi? Chuyện này Cố Hàm Ngọc có biết không? 】    

【 Cố Hàm Ngọc không biết! Cô ta ngốc cực kỳ, bây giờ vẫn còn đang 100% quan tâm em gái và yêu vị hôn phu của mình cơ! Cô ta đâu biết giờ trên đầu mình mọc mấy cái sừng rồi! 】    

【... Đột nhiên thấy Cố Hàm Ngọc thật đáng thương. 】    

Cố Hàm Ngọc cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, có lẽ không có ai thảm hại hơn cô nên cô đã có một giấc ngủ ngon trong tâm trạng khổ sở. Vào buổi tối cuối tuần thứ ba không về nhà, Cố Hàm Ngọc đột nhiên nhận được tin nhắn từ Tô Nhiên.    

Tô Nhiên: 【 Đàn chị, hình như Viện Viện đang yêu đương! Hôm nay em nhìn thấy có một người đàn ông vô cùng đẹp trai đưa cậu ấy về trường, ngay dưới tầng ký túc xá của bọn em. 】    

Cố Hàm Ngọc lúc này vô cùng vui vẻ: 【 Thật không, chị thật sự không biết, chàng trai đó là sinh viên của trường ta sao? 】    

Tô Nhiên: 【 Em không nhìn thấy rõ, đối phương không xuống xe, nhưng có vẻ không phải sinh viên, hẳn là đã đi làm rồi. Em có hỏi Viện Viện, Viện Viện cũng nói là không phải người trong trường. 】

Đối phương lái chiếc Cayenne, Triệu Mị nói chiếc xe đó có giá ít nhất là 8 triệu tệ, là người có tiền. Nhưng cô lại cảm thấy có chút kỳ lạ, người đàn ông trong xe mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng mơ hồ lại thấy có gì đó quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó? Nhưng nghĩ cẩn thận thì không nhớ ra được.    

Cố Hàm Ngọc: 【 Viện Viện nhà chúng ta cũng đã lớn rồi, có bạn trai cũng không có gì lạ, để chị đi hỏi con bé. 】    

Thực ra Cố Hàm Ngọc biết người đưa Cố Viện Viện về trường chính là Thẩm Huy, sở dĩ Thẩm Huy đưa cô về trường là vì cô cùng Cố Chí Quốc, Trương Thục Tuệ cùng nhau đến Thẩm gia ăn cơm tối, ban đầu Cố Hàm Ngọc đáng nhẽ cũng đi, nhưng bên này cô bận việc nên không đi được.    

Cố Viện Viện đến Thẩm gia ăn cơm, đương nhiên trò chuyện cùng Thẩm Huy vô cùng vui vẻ, đến đêm cô phải về trường, Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ đều đều đã uống rượu nên không tiện lái xe, vì vậy Thẩm Huy chủ động đưa cô về. Con rể tương lai chu đáo như vậy, ai cũng xuýt xoa khen ngợi. Lúc đó Cố Hàm Ngọc không biết làm gì hơn, cô chỉ có thể chỉ trích Cố Viện Viện, thẳng thừng nói tại sao Thẩm Huy lại muốn đưa Cố Viện Viện về trường, nhờ tài xế không được sao? 

Đối mặt với những câu chất vấn của Cố Hàm Ngọc, Cố Viện Viện một chữ giải thích cũng không nói, chỉ biết không ngừng xin lỗi rồi xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa, lần sau cô sẽ tự mình về trường học là được rồi, đều do cô không tốt, đừng trách anh rể... 

Giờ thì hay rồi, Cố Chí Quốc cũng trách móc Cố Hàm Ngọc quá nhạy cảm, Trương Thục Tuệ cảm thấy Cố Hàm Ngọc không biết quan tâm tới em gái mình, Thẩm Huy còn nói cô cố tình gây sự. 

Một cô gái trẻ đêm hôm khuya khoắt một mình về trường học nguy hiểm biết nhường nào, đưa cô ấy về thì có gì sai sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net