Chương 31: Điện thoại tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Viện Viện hiện tại muốn nhanh chóng tiễn Cố Hàm Ngọc đi, cô không để ý tới ánh mắt vi diệu của Tô Nhiên, Triệu Mị và Triệu Thanh Tử, đã ăn xong các loại hoa quả rồi, cô nghĩ dù sao Cố Hàm Ngọc cũng muốn rời đi ha? Nhưng cô vẫn tiếp tục ngồi cùng Triệu Mị nói chuyện phiếm, nội dung trò chuyện của hai người liên quan đến lịch sử, từ trong nước cho đến ngoài nước, cô cũng không có tâm trạng để nghe, âm thanh thông báo từ điện thoại vang lên. Ngay lúc Cố Hàm Ngọc đang ở đây, cô lại cùng nhắn tin với Thẩm Huy.

Lúc này cô khỏi phải đoán, chắc chắn là Thẩm Huy gửi tin nhắn, cô muốn trả lời, nhưng Cố Hàm Ngọc đang ngồi cạnh cô rất gần, cô còn cố ý hay vô ý dựa người vào cô nữa...

Cô nhìn Cố Hàm Ngọc, thấy cô đang mỉm cười nhẹ, dáng vẻ bình tĩnh và tự nhiên, cũng không tò mò cô đang nhắn tin với ai.

Cô nhẹ nhàng thở phào, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, lần này không phải là thông báo tin nhắn, mà là thông báo nhắc nhở cuộc gọi từ Wechat!

Bởi vì thanh âm đột ngột vang lên, không chỉ có Cố Hàm Ngọc nhìn sang mà Triệu Mị, Triệu Thanh Tử cùng Tô Nhiên đều quay đầu nhìn cô.

Cô sững sờ một chút, trực tiếp ấn quay trở về màn hình chính, thanh âm nhắc nhở biến mất, nhưng cô không có cúp máy mà mặc nó đổ chuông.

Cô cười cười nói: "Mọi người nói chuyện tiếp đi, nhìn mình làm gì?"

Cố Hàm Ngọc: "Sao em không nghe?"

Cố Viện Viện: "Chúng ta đang nói chuyện phiếm mà, nghe điện thoại làm gì."

Cố Hàm Ngọc nói: "Em thậm chí còn không nhìn là ai gọi rồi mặc kệ, nhỡ đâu là mẹ gọi thì sao?"

Cố Viện Viện: "..."

Triệu Mị trực tiếp nói thẳng, cô cao giọng cười: "Chắc là có gì đó không muốn mọi người nghe hay thấy, phải không?"

Cố Viện Viện vốn không thích Triệu Mị, hiện tại càng không thích, cô cau mày nói: "Cậu đừng nói nhảm."

Triệu Mị: "Tớ nói bậy? Vậy thì nói đi, nói chuyện phiếm cùng chúng tớ quan trọng hơn phải không, quan trọng đến mức không thèm quan tâm ai gọi mình mà trực tiếp mặc kệ luôn."

Cố Viện Viện cắn môi, bộ dáng vô cùng uỷ khuất khi bị ức hiếp: "Triệu Mị, tớ biết cậu luôn nhìn tớ không không vừa mắt, nhưng cậu cũng đừng bắt bẻ tớ như vậy chứ? Tớ không muốn nghe thì không bắt máy thôi, cậu có cần nói tớ đến mức như vậy không?"

"Tớ nhìn cậu không vừa mắt? Cậu không cần đề cao bản thân mình quá đâu, là cậu căn bản không lọt vào mắt tớ." Triệu Mị chậc chậc hai tiếng, cô vẫn không thể lý giải nổi, vì sao đàn chị không những thông minh lại còn dịu dàng và xinh đẹp như vậy, quả thực là một nữ thần sống, còn em gái thì..."Cậu đã không thông minh rồi thì thôi, mà sao tính cách cậu cạn lời vậy?"

"Cậu! Cậu có ý gì?"

"Tớ có ý gì cậu không hiểu sao? Dù sao cậu cũng nói cậu là người có đầu óc, mà sao cứ giống như đứa trẻ to xác vậy, đi bệnh viện có anh rể đi cùng, về trường học cũng có anh rể đưa về, nhà cậu cũng không phải không có tài xế với bảo mẫu. Cậu nếu biết điều thì để chị gái và anh rể dành thời gian cho nhau chút đi!"

Sắc mặt Cố Viện Viện hết trắng rồi đỏ, cô nhìn Cố Hàm Ngọc, phát hiện Cố Hàm Ngọc đang cau mày, giống như đang trầm tư gì đó, "Triệu Mị, lời này của cậu có ý gì, cậu hơi quá đáng rồi đó!"

Triệu Mị nói xong cũng cảm thấy bản thân có chút quá đáng, không phải với Cố Viện Viện, mà là với Cố Hàm Ngọc, dù sao cô thật sự khó chịu với Cố Viện Viện, đàn chị lúc nào cũng hạnh phúc khi nhắc tới vị hôn phu, nhưng đây lại không phải chuyện gì tốt, cô như thế nói thẳng ra, chị ấy khẳng định sẽ khó chịu.

Nhưng đối mặt với Cố Viện Viện, Triệu Mị không hề tỏ ra yếu thế: "Tớ nói mấy câu mà đã quá phận rồi? Những chuyện cậu làm so với tớ còn quá phận hơn nhiều."

Cố Viện Viện cuống đến sắp khóc.

Tô Nhiên nhìn Triệu Mị rồi lại nhìn Cố Viện Viện, cô không nói gì, nếu là bình thường, khẳng định cô sẽ đứng ra giảng hoà. Nhưng lúc này thay vì giảng hoà, cô lại cắn một miếng dưa hấu, vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Triệu Thanh Tử cũng im lặng không xen vào.

Cố Viện Viện thấy Tô Nhiên không có ý định nói đỡ vài câu, sự tình lúc này không biết nên kết thúc như thế nào, thời điểm bầu không khí trong ký túc xá đang trở nên bế tắc, điện thoại của cô lại vang lên, lần này không phải giọng nói thông báo cuộc gọi từ Wechat, mà là trực tiếp từ điện thoại di động gọi đến!

Bởi vì để chứng tỏ bản thân không có ý định giấu diếm, cho nên cô trực tiếp đặt điện thoại lên bàn, lúc này hai chữ Thẩm Huy xuất hiện trước mặt mọi người!

Thẩm Huy?

...???!!!

Khung cảnh rơi vào yên lặng trong chốc lát.

Người xem mưa đạn vốn đang chỉ trích Triệu Mị đi quá xa, nhưng lúc này Triệu Mị là ai cũng không nhớ nữa rồi.

【!!!! 】

【 Má ơi chuyện gì đang xảy ra vậy?! 】

【 Vị hôn phu Thẩm Huy này thật là buồn nôn, mồm thì nói với vị hôn thê là mình bận nhưng lại cùng người phụ nữ khác nói chuyện say sưa, hắn ta đang có ý gì vậy? 】

【 Tôi giờ chống mắt lên xem còn ai dám nói Cố Viện Viện không có tâm tư gì với Thẩm Huy, nếu cô ta thực sự vô tội thì tại sao lại bối rối như vậy? Lúc cô ta tắt điện thoại ấy? 】

【 Vụ ngoại tình này xảy ra rõ ràng dưới mí mắt Cố Hàm Ngọc, nếu cô ấy vẫn chưa nhìn ra thì tôi tôi tôi... Tôi sẽ thật sự tin rằng trên đời này có người ngốc như vậy! 】

【 Thật ra Cố Hàm Ngọc khá đáng thương, em gái yêu của cô ấy đi thích vị hôn phu của mình, mà vị hôn phu cổ yêu lại thân mật với em gái hơn cả chính mình, bây giờ cảnh tượng kinh hoàng đó lại bại lộ trước mặt cổ, chắc cuộc đời cô ấy sẽ sụp đổ mất! 】

【 Không, không phải, Thẩm Huy và Cố Hàm Ngọc chỉ là do hai nhà thông gia,  hai người không có tình cảm gì, tiểu thiên sứ Viện Viện với Thẩm Huy mới là chân ái! 】

【 Đúng vậy, chân ái không có gì sai cả! 】

【 Thôi đi, đừng bao biện cho sự vô liêm sỉ của chính mình, tình yêu đích thực đã đắc tội chỗ nào để bị mấy người hắt nước bẩn vậy? 】

【 Tại sao phòng phát sóng trực tiếp này vẫn còn náo nhiệt như vậy? Tại sao mọi người vẫn xem cái phim mà nữ chính tiểu bạch hoa, nam chính thì tra nam cặn bã, nữ phụ thì đầu óc đần độn vậy? 】

【 Trước đó tôi cũng không muốn xem đâu, nhưng hiện tại tôi muốn xem nữ phụ Cố Hàm Ngọc phát hiện chân tướng sau đó báo thù! 】

Triệu Mị nhíu mày, Tô Nhiên và Triệu Thanh Tử đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Cố Viện Viện rồi lại nhìn Cố Hàm Ngọc, Cố Hàm Ngọc sắc mặt vẫn bình thường, nhưng khóe miệng lại trùng xuống, nói: "A Huy nói với chị là buổi tối anh ấy có cuộc họp khẩn cấp mà? Viện Viện, nghe điện thoại đi, để xem A Huy tìm em có chuyện gì?"

Cố Viện Viện lúc này mới kịp phản ứng, cô muốn lập tức cúp máy luôn, thế nhưng làm vậy thì lại giống bản thân có tật giật mình, cho nên cô cực kỳ tự nhiên nói: "Anh rể gọi em chắc do trước đó em có một số chuyện muốn hỏi anh ấy, chị đừng nghe Triệu Mị nói linh tinh, em có thể giải thích, chị đừng hiểu lầm chúng em."

Cô vừa nói, vừa cầm điện thoại trong tay, "Bởi vì muốn giỏi như chị nên em đã hỏi anh rể một chút về môn cờ vua. Là do em không có thiên phú chơi bộ môn này, em không thể tự học cách chơi được."

Triệu Mị: "Không có đầu óc thì vẫn là có đầu óc, biết tìm cớ để gây phiền phức cho anh rể cơ đấy, cậu muốn giỏi như chị thì sao không hỏi thẳng chị vậy?"

Cố Viện Viện: "...Chị bận làm luận văn tốt nghiệp, tớ không muốn làm phiền chị ấy."

Triệu Mị: "Anh rể một ngày bận trăm công ngàn việc muốn gặp vị hôn thê thôi cũng đã khó khăn rồi, người ta là vị hôn thê còn không dám làm phiền, còn cậu ngược lại rất chăm chỉ làm phiền người ta nha."

Cố Viện Viện nghẹn họng không nói nên lời, giờ phút này càng khiến mọi người nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc, càng làm cho sắc mặt cô trắng bệch, cô cắn môi: "Tớ đây cây ngay không sợ chết đứng, cậu nói sao cũng được."

Triệu Mị lười nhác không thèm so đo cùng cô.

Lúc này điện thoại vẫn đang đổ chuông, chuẩn bị ngắt.

Sắc mặt Cố Hàm Ngọc vẫn không thay đổi, xem ra cô rất tỉnh táo, một tay cô đè chặt tay Cố Viện Viện, mắt cô cụp xuống, nhìn vào điện thoại, nói: "Viện Viện, mở loa ngoài đi."

Cố Viện Viện sửng sốt một chút, nhíu mày: "Như vậy là chị không tin tưởng anh rể, không tin tưởng em..."

Cố Hàm Ngọc: "Ý của chị là, sẽ sống động hơn nếu chúng ta nghe loa ngoài, giống như lúc hai chị em mình gọi điện với ba mẹ, cảm giác mọi người đều như một gia đình vậy."

Cố Viện Viện: "..."

Cố Hàm Ngọc nhân lúc này trực tiếp ấn nghe điện thoại, mở loa ngoài, Cố Viện Viện căn bản không kịp ngăn cản, thanh âm của người đàn ông truyền tới.

"Đã xảy ra chuyện gì? Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, em đang làm cái gì?"

Nghe giọng có vẻ đầy lo lắng.

Cố Hàm Ngọc không nói gì, mọi người trong phòng cũng đều im lặng.

Cố Viện Viện: "..."

Trước khi Cố Hàm Ngọc đến, Cố Viện Viện đã nhắn tin cùng Thẩm Huy, lần này không phải kiểu cô gửi một tin rồi hồi lâu sau Thẩm Huy mới trả lời lại, mà cả hai đều nhắn có qua có lại, không ai phải chờ ai. Nhưng Cố Viện Viện không ngờ rằng Cố Hàm Ngọc đột nhiên đến thăm, nên cô không thể nhắn tin cho Thẩm Huy một cách tự nhiên được. Cô không ngờ rằng đối phương sẽ trực tiếp gọi điện thoại.

Cố Hàm Ngọc nhìn Cố Viện Viện, sự mờ mịt trong đôi mắt dần biến thành sự kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp đầy hắc bạch phân minh vì bất ngờ mà mở to, bởi vì đôi mắt cô quá trong suốt như pha lê nên chúng dường như chứa đầy nước mắt.

Lúc này, máy quay quay cận cảnh Cố Hàm Ngọc và Cố Viện Viện, khán giả chỉ thấy Cố Hàm Ngọc có vẻ như không có việc gì, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy cô đang mím môi chặt, bàn tay cũng nắm chặt, cô gái từ trước đến giờ luôn tao nhã và dịu dàng, giờ phút này trông bối rối và đáng thương.

Người xem mưa đạn:

【 Đối diện trực tiếp với chân tướng không đáng thương, luôn bị người ta lừa gạt mới đáng thương! Để giông bão nổi lên đi! 】

Hiện giờ bị nhiều người nhìn như vậy, Cố Viện Viện áp chế sự hoảng loạn trong lòng, kêu lên: "Anh rể, em xin lỗi, chị tới thăm em và mua cho em chút hoa quả..."

Ở bên Thẩm Huy trầm mặc một hồi: "Hàm Ngọc đang ngồi cạnh em sao?"

Cố Viện Viện vâng một tiếng: "Anh nói chuyện cùng chị đi."

Cố Hàm Ngọc nhận điện thoại di động rồi mới lên tiếng nói chuyện, lúc này vẫn mở loa ngoài: "A Huy, không ngờ anh và em gái em lại thân thiết với nhau như vậy, trước đây em còn lo lắng, giờ thì em yên tâm rồi."

Thẩm Huy: "..."

Thật ra hắn cũng hơi hoảng hốt, bây giờ Cố Hàm Ngọc nói như vậy, càng khiến cho hắn cảm thấy xấu hổ. Nhưng Cố Viện Viện lại hoạt bát và đáng yêu, ở cùng cô nói chuyện cảm giác thật dễ chịu, điều mà Cố Hàm Ngọc ngột ngạt và đầy cứng nhắc không thể mang lại cho hắn.

Thẩm Huy nói: "Ừ, bọn anh có nói một ít chuyện, cuối tuần này em về nhà không?"

Cố Hàm Ngọc: "Hai người nói chuyện gì vậy? Về cờ vua sao?"

Thẩm Huy: "... Ừ, Viện Viện nói muốn học cờ vua, cho nên bọn anh trò chuyện một chút."

Cố Hàm Ngọc tỏ vẻ đã hiểu rồi gật đầu, cười nói: "Hoá ra là vậy."

Thẩm Huy ừ một tiếng, "Cuối tuần này chúng ta về nhà ăn cơm tối đi, đã lâu rồi không gặp nhau."

Cố Viện Viện âm thầm thở phào nhẹ nhõm

Cố Hàm Ngọc: "Từ sau hôm khai giảng em chưa gặp anh."

Thẩm Huy: "..."

Hắn cũng không để ý, nhất thời cảm thấy có chút áy náy, ai ngờ đúng lúc này, lại nghe thấy Cố Hàm Ngọc nói: "Buổi tối em ăn cơm ở căng tin, sườn xào chua ngọt ở trường không ngon bằng ở nhà, nhớ nhà và nhớ ba mẹ quá. Anh rể, tối nay anh ăn gì vậy?"

Thẩm Huy: "...?"

Cố Viện Viện hét lên, muốn giành lại điện thoại từ tay Cố Hàm Ngọc, nhưng lại bị Cố Hàm Ngọc một tay đè chặt, mặc cô giãy dụa đủ kiểu nhưng không thoát được, Triệu Mị hết lần này tới lần khác tới ôm lấy cô nói đừng nóng giận, đều là chị em với nhau, có gì từ từ nói chuyện.

Cố Viện Viện: ...

Cố Hàm Ngọc tiếp tục đọc: "Oa, bữa tối của anh trông ngon hơn của em nhiều! Thật muốn ăn!"

"Được rồi, đành chờ thôi, từ giờ cho đến cuối tuần chỉ cách hai ngày thôi!"

"Anh rể vẫn còn bận công việc sao? Anh vất vả nhiều rồi, anh nhớ nghỉ ngơi đầy đủ nha."

Thẩm Huy: ......

Hắn ở đầu bên kia cũng luống cuống, hắn biết rõ Cố Hàm Ngọc đang đọc gì, cô đang đọc lại tin nhắn Cố Viện Viện gửi cho hắn. Cố Viện Viện tính tình trẻ con, cô thích kể cho anh mấy chuyện vụn vặt trong sinh hoạt từng li từng tí, thỉnh thoảng cô sẽ kể cho anh những câu chuyện thú vị, nói rằng thấy hắn làm việc buồn chán, nên cô kể chuyện gì đó hay để giúp hắn giải toả tâm trạng, coi như là trả công hắn dạy cô chơi cờ vua.

Cố Hàm Ngọc: "A Huy, hoá ra anh cùng Viện Viện thân thiết như vậy."

Cô cụp mắt xuống, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, nhưng sắc mặt vô cùng tái nhợt, giống như là không thể tin được.

Người xem mưa đạn:

【 Cố Viện Viện và Thẩm Huy thật buồn nôn muốn chết!!! 】

【 Cố Hàm Ngọc thật đáng thương, nhìn mặt cổ tái nhợt hết rồi kìa. 】

【 Em gái và vị hôn phu của mình làm ra chuyện này, người thường ai chả tức hộc máu! 】

【...Ờm, mặc dù tôi thấy Cố Hàm Ngọc không phải người gì tốt lành, nhưng Cố Viện Viện thì càng không phải là người tốt, không, cô ta không phải là người nữa! Giữa người xấu và không phải là người thì vẫn có sự khác biệt. 】

——————————————
Chap này cuốn quá mấy bồ ơi hehe


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net