Chương 33: Cố Hàm Ngọc đâu rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Huy cảm thấy có chút lo lắng.

Hắn không ngờ rằng thời điểm hắn gọi cho Cố Viện Viện, Cố Hàm Ngọc lại ở đó.

Giọng điệu của cô không có gì khác biệt so với trước đây, dù sao cô vẫn luôn như vậy, nói chuyện luôn nhẹ nhàng, nụ cười thì luôn ôn nhu, khi hai người ở chung một chỗ chủ yếu đều im lặng. Không giống như Cố Viện Viện, sức sống cùng năng lượng tích cực luôn toả ra bốn phía. So với Cố Viện Viện, cô như một bà lão chậm chạp.

Hắn chưa từng thấy Cố Hàm Ngọc tức giận hay mất bình tĩnh trước mặt hắn, cô được Trương Thục Tuệ dạy dỗ rất tốt, loại khí chất này của cô sẽ là lá chắn tốt nhất để chống lại kẻ địch trong tương lai. Bởi vì đây chính là cách ngụy trang tốt nhất.

Vì vậy Thẩm Huy không phản đối việc Cố Hàm Ngọc làm vợ tương lai của hắn, cô chắc chắn sẽ trở thành người vợ tốt của hắn.

Về phần Cố Viện Viện, tính cách của cô cũng rất tốt, trong sáng và tốt bụng, hắn chỉ tò mò tại sao mỗi ngày cô đều tràn đầy sức sống như vậy, từ những lời cô nói, hắn có thể cảm nhận được sự hoạt bát, đáng yêu và sôi nổi của cô, nói chuyện phiếm cùng cô dường như đã làm sống động lên thế giới ảm đạm của hắn.

Thẩm Huy nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, hắn chỉ nói chuyện phiếm với Cố Viện Viện thôi, Cố Hàm Ngọc sẽ không đến mức hiểu lầm đâu? Mặc dù trong lòng hắn rõ mối quan hệ giữa hắn và em vợ thậm chị còn thân thiết hơn cả với vợ sắp cưới.

Mà hắn biết rõ tính cách của Cố Hàm Ngọc, cô trông có vẻ dịu dàng và mềm mại, nhưng tính cách cô lại trái ngược, cô cực kì cứng cỏi, không thể chịu đựng được một hạt cát trong mắt, giống như Trương Thục Tuệ, đều là những người theo chủ nghĩa hoàn hảo. Nếu như Cố Hàm Ngọc thật sự tức giận, lúc này đã sớm gọi điện thoại cho hắn để chất vấn, hoặc là đến nhà hắn để yêu cầu một lời giải thích rồi.

Bây giờ im ắng như vậy, có vẻ như cô không tức giận.

Hắn muốn gọi điện cho Cố Viện Viện, nhưng suy nghĩ một chút vẫn đành thôi, trợ lý mang tài liệu đến, hắn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần và bắt đầu xử lý công việc, sau đó ngay trong đêm đáp chuyến phi cơ bay ra tỉnh ngoài công tác.

Theo như Thẩm Huy thấy, Cố Hàm Ngọc không gây náo loạn nói rõ sự việc không quá nghiêm trọng. Hắn có nghĩ tới việc đi gặp cô ngay lập tức, nhưng làm vậy sẽ giống như hắn thật sự chột dạ và cắn rứt lương tâm, có ý muốn che đậy những hành động gian dối của bản thân.

Hơn nữa Thẩm Huy trừ việc luôn được giáo dục từ khi còn nhỏ, về sau lớn lên hắn rất ít khi đi xin lỗi người khác, bởi vì hắn có năng lực xuất chúng nên luôn được khen ngợi, cũng rất ít khi cho rằng mình sai và cần phải đi xin lỗi để nhận tha thứ.

Nhưng hắn lại không biết rằng vào ngày thứ hai, Cố Hàm Ngọc đến Thẩm gia, cô mua một bó hoa tươi để tặng Thẩm phu nhân, chỉ tiếc rằng bà không có ở nhà, cô nhờ bảo mẫu mang bình hoa đến để tự mình cắm hoa.

Tuy nhiên lại đụng phải Thẩm Mộc, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ đó, hắn mặc chiếc quần jean rách cùng với áo thun đen, trên tai vẫn đeo chiếc khuyên hình đầu lâu chói mắt.

"Chị dâu."

Cố Hàm Ngọc có chút kinh ngạc khi nhìn thấy hắn: "Hôm nay em không có tiết học à?"

Thẩm Mộc mỉm cười, nghiêng người ngửi hương hoa rồi nói: "Buổi chiều em không có tiết, tiết tự học buổi tối em cũng không muốn đi, em hẹn bạn bè đi chơi nên giờ trở về lấy ít đồ."

Cố Hàm Ngọc cụp mắt nhìn những bông hoa, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nói: "Em ham chơi như vậy, không chuyên tâm học hành, chẳng trách bác gái luôn tức giận với em."

Thẩm Mộc nói: "Lớp học chẳng thú vị chút nào, chi bằng đi chơi thì hơn."

Hắn chờ, nhưng mãi không nhận được câu trả lời từ Cố Hàm Ngọc, hắn nhìn cô một chút, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm vào hoa với vẻ ngơ ngác, không biết đang suy nghĩ gì, đôi mắt cô rũ xuống lộ vẻ buồn bã.

"Chị dâu, chị sao vậy?"

"Chị dâu?"

"Chị dâu!"

Bàn tay hắn vẫy vẫy trước mặt cô. Cố Hàm Ngọc lấy lại tinh thần: "Ừ? Sao vậy?"

Thẩm Mộc: "Em hỏi chị có chuyện gì, chị xao lãng như vậy là đã xảy ra chuyện gì sao?" Cố Hàm Ngọc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, còn miễn cưỡng cười: "Không có gì. Em đi chơi đi, chị đi gặp ông nội, lần sau mình nói chuyện tiếp nhé."

Thẩm Mộc chậm rãi vâng một tiếng, hắn có thể nhìn ra Cố Hàm Ngọc đang có tâm sự, chỉ là cô che giấu không muốn nói.

Hắn nhịn không được nói: "Nếu là anh trai chọc chị tức giận, chị cứ nói với em, em giúp chị đánh anh ấy."

Cố Hàm Ngọc lúc này mới ngước mắt nhìn hắn, nhưng ánh mắt này không mang theo sự tín nhiệm, chỉ coi như hắn đang nói đùa, Thẩm Mộc nói: "Chị không tin sao? Đợi anh trai trở về, em đánh anh ấy cho chị xem."

Cố Hàm Ngọc cười lắc đầu, cô ngừng lại một chút rồi đột nhiên hỏi: "Cuối tuần vừa rồi hôm liên hoan gia đình, em có thấy A Huy và Viện Viện nói chuyện gì với nhau không?"

"À?" Thẩm Mộc sửng sốt một chút, không ngờ Cố Hàm Ngọc lại hỏi chuyện này, hắn nghĩ một lát, "Em không quá để ý, sau khi ăn cơm xong em liền về phòng chơi game, nhưng về sau em có xuống tầng uống Coca thì thấy Viện Viện cùng anh trai đánh cờ."

Lúc đó hắn cũng bất ngờ, hắn biết anh trai mình kiêu ngạo và phiền phức đến mức nào, mỗi lần chơi cờ cùng hắn đều rất khó chịu, đến một câu cũng chẳng buồn nói, nhưng hắn lại cùng chơi Cố Viện Viện. Lúc đó hắn còn cầm chai Coca đi thoáng qua.

Kỹ năng chơi cờ của Cố Viện Viện tệ đến mức, cũng liền có thể đi theo lên ngựa đi ngày, tượng bay ruộng loại này khẩu quyết hạ hai bước, lại ngay cả phiết chân ngựa đi không được cũng nhìn không ra*. Thẩm Mộc xem một lúc thì thấy nhàm chán, còn thấy bất ngờ vì anh trai hắn có thể chơi cờ cùng Cố Viện Viện mà không thấy phiền.

(*: đoạn này ai đọc hiểu thì có thể comment giúp mình nhé, mình cảm ơn ạ)

Tuy nhiên lần trước anh trai hắn cũng từng chơi cờ ca rô với cô một lần nên lần này hắn cũng không quá bất ngờ.

Cố Hàm Ngọc nhíu mày: "Chơi có lâu không?"

"Em không rõ với cả cũng không để ý. Sao vậy?"

"Chị có thể xem camera giám sát được không?"

"...Camera giám sát?!"

Lần này Thẩm Mộc thật sự kinh ngạc, đến cùng đã xảy ra chuyện gì mà cần phải làm đến mức này?

Thẩm gia có camera giám sát, từ những khu vực công cộng như sân trước, sân sau, đại sảnh, nhà bếp, phòng giải trí và các bức tường xung quanh của bãi đậu xe ngầm đều lắp camera, chỉ một số nơi như nhà vệ sinh, phòng ngủ, và phòng thay đồ thì không.

Cố Hàm Ngọc: "Đúng vậy, camera giám sát. Có được không? Tuy nhiên nếu quá khó xử thì cứ coi như chị chưa nói gì đi."

Thẩm Mộc nói: "Không phải chuyện gì khó, chỉ là chị muốn xem để làm gì?"

Cố Hàm Ngọc: "Không biết, chị phải nhìn qua mới biết được."

Thẩm Mộc gãi trán, nói: "Được rồi, em dẫn chị qua phòng an ninh."

Phòng an ninh nằm ở toà nhà phía bên, tất cả những người làm việc tại Thẩm gia đều ở đây, các loại giám sát đều được đặt ở tầng một để thuận tiện quản lý.

Cố Hàm Ngọc muốn xem video ghi hình vào sau 6 giờ tối hôm đó, nhân viên bảo an thấy Thẩm Mộc thì có chút bất ngờ, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ nhanh tay đem mở băng ghi hình ra, bởi vì mới trôi qua mấy ngày nên tìm ra rất nhanh.

Tua nhanh thời gian đến 7 giờ 30 phút, sau khi người nhà Cố gia và nhà họ Thẩm ăn tráng miệng xong, Cố Chí Quốc và ba Thẩm đi vào thư phòng, Trương Thục Tuệ cùng Thẩm phu nhân cũng đi theo, nhưng thay vì ngồi đàm luận, hai người ngồi một bên thưởng thức trà nói chuyện phiếm.

Lúc đầu Thẩm Huy cũng vào thư phòng để nghỉ ngơi một lát, nhưng sau đó hắn rất nhanh xuống lầu và chơi cờ với Cố Viện Viện đang buồn chán.

Bởi vì không có tính năng ghi âm nên không biết hai người nói gì, nhưng xem ra cả hai rất hoà hợp, Cố Viện Viện mỗi lần đi sai một bước đều sẽ bị Thẩm Huy búng trán một cái.

Thẩm Mộc xem đoạn băng ghi hình thì thấy không có gì, chỉ là chơi cờ bình thường mà thôi, mặc dù việc anh trai hắn sẵn sàng chơi cờ với một người không biết chơi đã là một chuyện khiến người ta khó tin rồi, hơn nữa anh hắn cũng chưa bao giờ chơi cờ cùng Cố Hàm Ngọc mặc dù kỳ nghệ của cô nổi tiếng là xuất sắc. Nhưng dần dần hắn cảm giác được có gì đó kỳ quái, một loại kỳ quái không thể diễn tả được...

Cho đến lúc Thẩm Huy và Cố Viện Viện đánh cờ xong, Thẩm Huy chuẩn bị đưa Cố Viện Viện về trường, khi hai người đứng dậy, Cố Viện Viện do đứng lên quá nhanh nên không chú ý nhấc chân, cô quên mất vết thương ở chân chưa khỏi hẳn, chân dưới đau đến mức cô ngã nhào xuống, nhưng Thẩm Huy nhanh tay nhanh mắt đã kéo cô vào trong ngực!

Người đàn ông cao lớn lại tuấn lãng, cô gái hoạt bát mà đáng yêu.

Cô dựa vào ngực hắn và ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn cũng cúi đầu nhìn cô.

Thời gian trong khoảnh khắc này như được kéo dài, tựa như đã trôi qua rất lâu, lại tựa như chỉ là một cái chớp mắt, dường như bừng tỉnh ra điều gì đó, cô gái cuối cùng cũng lui ra khỏi lồng ngực người đàn ông, cô không được tự nhiên vặn vẹo cơ thể, sờ sờ tóc mình, ngượng ngùng không dám nhìn hắn. Người đàn ông cũng để hai tay ra sau lưng, bộ dáng như vừa vô ý, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Mộc không nghe được hai người nói gì, nhưng hắn cũng không phải đồ ngốc, từ ngôn ngữ cơ thể của hai người hắn liền biết, cái ôm đột ngột vừa rồi không hề tự nhiên như hai người muốn thể hiện. Hắn sẽ không tin nếu ai đó bảo hắn chuyện này là bình thường.

Thẩm Huy và Cố Viện Viện...

Hắn bỗng dưng giật mình ngay tại chỗ, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc cùng không thể tin được, làm sao có thể?

Mặc dù hắn không dám tin, nhưng sự thật đang bày ra trước mắt.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được cảm giác kỳ lạ vừa rồi từ đâu mà đến, đó là sự thân mật. Thẩm Huy và Cố Viện Viện quá thân mật với nhau, không giống như anh rể và em vợ đơn thuần. Hắn trông giống như đang yêu đương hơn so với lúc ở cùng Cố Hàm Ngọc.

Thẩm Mộc cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn nhanh chóng nhìn Cố Hàm Ngọc, chỉ thấy cô đoan chính ngồi ở đằng đó, mắt chăm chăm nhìn vào màn hình, môi mím chặt, đôi mắt cụp xuống nên không rõ cảm xúc hiện tại của cô là gì. Nhưng hắn thấy hai bàn tay cô nắm chặt đến mức trắng bệch.

Cô thông minh như vậy, sao có thể nhìn không ra được? Huống chi cô là người trong cuộc, cô có thể nhận ra Thẩm Huy đối xử với cô và Cố Viện Viện khác nhau như thế nào. Hơn nữa hôm nay cô đột nhiên yêu cầu xem camera giám sát, khẳng định chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

"Chị dâu, chị có sao không..."

"Chị không sao." Thanh âm của cô bởi vì đang kìm nén nên lộ vẻ trầm thấp và khàn khàn, cô không dám nhìn hắn, "Em có thể để chị ở một mình một lát được không?"

Thẩm Mộc vâng một tiếng, xoay người rời khỏi phòng an ninh, thời điểm hắn đóng cửa, đột nhiên nghe được tiếng nức nở đầy nghẹn ngào, hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy Cố Hàm Ngọc đang vùi mặt vào lòng bàn tay, hai bờ vai đều run rẩy.

Hắn rũ mắt xuống, từ trước tới giờ vốn luôn thản nhiên nhưng giờ phút này hắn trông cực kỳ nghiêm túc.

Hắn đóng cửa phòng và rời đi.

Người xem mưa đạn:

【 Cố Viện Viện biết rõ Thẩm Huy là anh rể mình mà không biết giữ khoảng cách! Cô ta đây là biết rõ rồi mà vẫn cố phạm phải. 】

【 Cố Viện Viện là bởi vì thích Thẩm Huy nên mới lấy cớ chơi cờ để gần gũi với Thẩm Huy đúng không? 】

【 Thẩm Huy thông minh như vậy, chắc chắn không phải là kẻ ngốc, chẳng lẽ hắn không phát hiện ra tâm tư của Cố Viện Viện sao? Nếu hắn biết rồi mà vẫn còn gần gũi với Cố Viện Viện như vậy... Cố Hàm Ngọc cũng thật đáng thương, trong vòng một ngày mà bị phản bội bởi vị hôn phu và em gái ruột của mình! 】

【 Cố Viện Viện thật vô liêm sỉ. 】

【 Mấy người đừng nói như vậy, vết thương ở chân Viện Viện vẫn chưa lành hẳn, Thẩm Huy có ý tốt đỡ cô ấy thì có gì sai? Như này thì đã trái quy định chỗ nào? 】
【 Đúng vậy, tuy rằng Viện Viện thích Thẩm Huy, nhưng cô ấy lúc nào cũng luôn kiềm chế, cũng chưa từng tỏ tình với Thẩm Huy lần nào, cô ấy thích thầm thì có gì sai sao? 】

【 Cố Viện Viện kiềm chế chỗ nào? Cô ta mỗi ngày đều nhắn tin cho anh rể, còn để anh rể dạy chơi cờ, cho dù cô ta không nói những chủ đề quá đáng nhưng không phải cô ta đang cố gắng thân mật với Thẩm Huy một cách khéo léo sao! Và đương nhiên, cô ta sắp thành công rồi đó! 】

【 Cách thức của Cố Viện Viện giống như mấy kịch bản mà nam sinh đeo đuổi nữ sinh, mỗi ngày đều nhắn tin để khiến đối phương dần quen với mình, đồng thời khiến đối phương rung động từng giây từng phút, sau đó mới ngỏ lời tỏ tình. 】

【 Mấy người quá đáng lắm rồi đó! Tiểu thiên sứ Viện Viện vừa đơn thuần lại đáng yêu như vậy, cô ấy không bao giờ có những loại suy nghĩ như này! 】

【 Tiểu thiên sứ gì với cái cô này chứ, tiểu thiên sứ nào mà lại đi cặp kè với anh rể thế? Người gì đâu mà như cức! 】

【 Mọi người xem này, lúc này rồi mà Cố Viện Viện vẫn tìm cách để liên lạc với Thẩm Huy! 】

Máy quay phát sóng trực tiếp từ Cố Hàm Ngọc chuyển sang Cố Viện Viện đang bị nhốt ở nhà, cô xin nghỉ một ngày, Trương Thục Tuệ muốn cô suy nghĩ thật kỹ và xem lại lỗi lầm của bản thân.

Cố Viện Viện vạn phần tủi thân, cô tự giam mình trong phòng khóc rất lâu, ngay cả cơm cũng không ăn.

Cố Hàm Ngọc lợi dụng lúc máy quay không có ở chỗ mình, cô lấy ra điện thoại di động và chụp lại cảnh tượng vừa rồi.

...

Thẩm Mộc đợi ở ngoài cửa một lúc, hắn dựa vào cửa sổ rút một điếu thuốc rồi nhìn chằm chằm ra ngoài thật lâu, cuối cùng cũng nghe được động tĩnh nhẹ đằng sau lưng.

Hắn ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ rồi quay lại thì thấy Cố Hàm Ngọc vừa đi ra, sắc mặt cô không có gì kỳ lạ, điểm khác biệt duy nhất so với trước đó là đôi mắt sưng đỏ của cô, cái này cho dù có nguỵ trang cỡ nào cũng không thể che giấu hết được dấu vết.

Hắn biết Cố Hàm Ngọc thích Thẩm Huy đến mức nào, và hắn cũng rõ Cố Hàm Ngọc giờ phút này đau khổ ra sao.

"Bây giờ chị muốn về nhà trước, làm phiền em nói với ông nội một tiếng giúp chị, hôm khác chị sẽ đến thăm ông." Cố Hàm Ngọc nói.

Thẩm Mộc vâng một tiếng: "Để em đưa chị về."

Cố Hàm Ngọc lắc đầu: "Không cần đâu, em cứ đi chơi đi, yên tâm, tài xế chở chị về, chị không lái xe."

Thấy Cố Hàm Ngọc kiên trì như vậy, Thẩm Mộc không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Hắn tiễn Cố Hàm Ngọc ra cửa, nhìn cô lên xe rời đi, trước khi lên xe cô còn nhìn thoáng qua vị trí ở tầng ba, Thẩm Mộc biết nơi đó là phòng ngủ của Thẩm Huy.

Hắn nhìn Cố Hàm Ngọc lên xe rời đi, bực bội gãi đầu, ai ngờ vừa quay người lại thì thấy chú đứng ở phía sau, hắn giật nảy mình: "Chú? Sao chú lại ở đây?"

Thẩm Mặc nói: "Cố Hàm Ngọc đi rồi?"

Thẩm Mộc gật đầu: "Chị ấy có chút việc nên rời đi."

Thẩm Mặc nhíu mày, hắn nhạy bén phát hiện ra thần sắc khác thường của Thẩm Mộc, như thể biết rằng có chuyện gì không ổn, "Chuyện gì đã xảy ra?"

Thẩm Mộc: "Chuyện gì xảy ra cơ?"

Được rồi, Thẩm Mặc đã hoàn toàn khẳng định Thẩm Mộc đang có chuyện giấu diếm hắn, Thẩm Mộc sẽ thường giấu việc hắn đi đua xe hoặc gây ra rắc rối gì đó, nhưng hắn còn chưa đi ra ngoài, cho nên chắc chắn Cố Hàm Ngọc đã xảy ra chuyện gì đó ở Thẩm gia, nếu không thì không có cách nào giải thích cô lại thất hẹn với ông nội, mặc dù cô đã đến nhà rồi mà ngay cả thời gian gặp mặt ông nội cũng không có.

Mà theo như hắn biết, Cố Hàm Ngọc vẫn còn là sinh viên, có chuyện gì mà cấp bách đến như vậy?

Thẩm Mộc không khỏi có chút sợ hãi trước ánh mắt sắc bén của Thẩm Mặc, hắn biết người chú này trước đây lợi hại đến mức nào, hồi còn nhỏ Thẩm Mộc cực kỳ sợ hắn, sau này lớn lên mới đỡ hơn, lại vừa đúng lúc Thẩm Mặc bắt đầu tu thân dưỡng tính, tính tình dịu dàng hơn không ít, cũng không đáng sợ như trước kia nữa.

Nhưng khi hắn nghiêm túc trở lại, Thẩm Mộc vẫn rất sợ hãi, vẫn còn bóng ma tâm lý hồi còn bé.

"Nói."

Thẩm Mộc đành phải nói, rồi dẫn Thẩm Mặc đi xem camera giám sát, sau khi xem xong đoạn băng ghi hình cũng đại khái hiểu được vì sao Cố Hàm Ngọc lại vội vàng rời khỏi Cố gia.

Thẩm Mộc nhìn bộ dáng bình tĩnh của Thẩm Mặc, trên mặt không có một chút sự bất ngờ nào, hắn kinh ngạc hỏi: "Chú đã sớm biết rồi?"

Thẩm Mặc: "Đoán được."

Thẩm Mộc: "???" Cái này cũng có thể đoán được sao? Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì có thể thấy rằng, gia đình hắn có nhiều thân thích như vậy, những người tầm tuổi như Cố Viện Viện không phải là không có, nhưng không có ai trong số họ có thể chơi cùng với Thẩm Huy được, thậm chí còn được hắn kiên nhẫn ngồi chơi cờ cùng, kể cả cho dù bọn họ được Cố Hàm Ngọc nhờ vả thì cũng quá giả tạo.

Thẩm Mộc: "Vậy bây giờ mình nên làm gì?"

Thẩm Mặc: "Hả?

Thẩm Mặc: "Không phải Cố Hàm Ngọc nhờ cháu nói với ông nội rằng hôm khác cô ấy sẽ đến thăm sao? Đi nhanh đi."

Thẩm Mộc: "..." Được rồi.

Thẩm Mộc mặc dù có chút mưu mô, nhưng lớn lên trong một gia đình như Thẩm gia, đối mặt với rất nhiều âm mưu, thủ đoạn, hắn vẫn được coi như là một Tiểu Ma Vương. Tuy nhiên tính cách của hắn lại quá thẳng thắn, không giỏi che giấu mọi thứ. Có thể đối với người ngoài hắn sẽ dễ dàng lừa gạt, nhưng đối với những người thân trong nhà mười phần hiểu rõ hắn thì những thủ đoạn này của hắn căn bản là không đủ.

Hắn ngay cả Thẩm Mặc còn không lừa được thì làm sao có thể qua mắt được người đứng đầu Thẩm gia?

Cho nên hắn vừa mới tới đã nói Cố Hàm Ngọc có việc nên đã rời đi, nhờ hắn đến để truyền lời lại, Lão thái gia liền cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Cố Hàm Ngọc hành xử như vậy, điều này không phù hợp với phong cách thường ngày của cô, cô sẽ không bao giờ để bản thân làm ra chuyện thất lễ như vậy - dựa trên sự hiểu biết của Lão thái gia về Cố Hàm Ngọc.

Chắc chắn đã có chuyện xảy ra!

Lão thái gia nhướng mày, có chút lo lắng, nhưng ông không biết rằng Thẩm Mộc đã biết chuyện, chỉ hỏi: "Ngọc Nhi đã xảy ra chuyện gì? Ngọc Nhi nhờ cháu nói cho ông biết nghĩa là cháu cũng có mặt ở đó phải không? Ngọc Nhi nhận được điện thoại hay là sao? Cháu có nghe thấy con bé nói gì không?"

Thẩm Mộc nói: "Không có ạ, chị dâu không nhận cuộc gọi nào, cũng không nói gì ạ."

Lão thái gia: "Không nhận cuộc gọi nào mà tự dưng có việc phải rời đi? Rốt cuộc là sao?"

Thẩm Mộc: "..." Tại sao ai cũng đều thông minh vậy?

Thẩm Mộc: "... Chắc là chị ấy đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó! Chị dâu không nói thì cháu nào biết được ạ."

Lão thái gia: "Đồ hỗn xược! Ngọc Nhi đã hẹn tới chơi với ông, tại sao tự dưng lại bận chuyện khác được? Cháu cho rằng ai cũng như cháu đều không có phép tắc sao?"

"..."

"Đến cùng là chuyện gì xảy ra, nói!"

"..."

Sau đó may mắn thay, lão thái gia cuối cùng cũng được xem đoạn băng ghi hình kia, nhất là khi thấy Cố Viện Viện ngã vào trong ngực Thẩm Huy, hai người vẫn ôm nhau không buông, ông còn nhìn vào mục thời gian hiển thị kéo dài khoảng chừng mười giây!

Mà sau khi hai người tách ra, ông vẫn cảm nhận được bầu không khí ngượng ngùng và mơ hồ giữa nam và nữ qua màn hình.

Ông không còn là thanh niên trẻ chưa trải sự đời nữa, ngược lại, ông đã nhìn thấy quá nhiều, chỉ liếc một cái là có thể biết dáng vẻ ở chung của hai người này, căn bản không phải là mối quan hệ đứng đắn giữa anh rể và cô em vợ nữa.

Lão thái gia đập bàn một cái: "Đồ hỗn xược!"

Chẳng trách Ngọc Nhi sau khi xem video xong liền rời đi, sợ rằng lúc này cô cực kỳ khổ sở.

Lão thái gia từ trước đến nay vẫn luôn hài lòng với Thẩm Huy, Thẩm Huy ổn trọng, Hàm Ngọc cẩn thận, hai người cực kỳ xứng đôi, nhưng ông không bao giờ ngờ rằng Thẩm Huy luôn lạnh lùng xa cách khi ở cùng Cố Hàm Ngọc lại nhiệt tình với cô em vợ như vậy!

Còn Cố Viện Viện thì sao? Trước mặt anh rể lại đi làm nũng, lại còn lè lưỡi nháy mắt rồi kéo tay Thẩm Huy lắc đi lắc lại vì không muốn bị búng trán? Đây là tự mình chèo thuyền sao? Cho dù là anh rể, thế nhưng bởi vì là anh rể, chẳng lẽ không biết tự giữ chừng mực sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net