Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi đầu tiên Tiếu Tiểu muốn đến là rạp chiếu phim.

Vì sao là rạp chiếu phim ư? Có rất nhiều lý do nhưng quan trọng nhất là .... Trước khi chiếu phim, tất cả đều là một mảnh tối đen như mực.

Nếu nắm bắt tốt thời gian, nhất định có thể chạy đi.

Đương nhiên, cậu không hi vọng lúc mình quan sát xung quanh có người phát hiện.

Thế là cậu bảo quản gia, liền mua nhiều vé sát cạnh nhau, cậu không muốn bên cạnh mình có người.

Nhưng là quản gia không có nhích người, thay vào đó là người phụ trách của rạp chiếu phim bước ra, dùng một loạt tiếng Trung cung kính hỏi Tiếu Tiểu.

"Xin hỏi, cậu có phải là Tiếu tiên sinh không?"

Tiếu Tiểu sửng sốt: "Ngài nhận sai người rồi, tuy rằng tôi cũng họ Tiếu, nhưng chắc không phải là vị tiên sinh mà ngài đang tìm đâu."

Đối phương lại càng cười đến xán lạn(*): "Tôi không có nhận sai, cậu chính là Tiếu tiên sinh, ghế của cậu ở phía trên lầu. Mời đi theo tôi."

"Xán lạn" có nghĩa là sáng sủa, rực rỡ, theo trang 1.801, Đại từ điển Tiếng Việt - NXB ĐH Quốc gia TP.HCM 

(*) Tại tui thấy có nhiều người cũng hay bị sai chính tả từ này nên chú thích cho mọi người biết thêm thôi, không có gì đâu.

"Của tôi sao?" Tiếu Tiểu chấn động, lập tức hỏi quản gia: "Đây là do Trạm an bài sao?"

Quản gia lắc đầu, tỏ vẻ không biết, nhưng lại không có vẻ ngạc nhiên.

Tiếu Tiểu nhịn không được hỏi người phụ trách: "Xin hỏi, có ai đó đặt ghế đó sao?"

Người phụ trách nở nụ cười thân mật đáp: "Cũng không có, đây là do ông chủ phân phó."

"Ông chủ?"

"Rạp chiếu phim này là sản nghiệp tư nhân. Ông chủ đã dặn trước, ở đại sảnh có thể gặp Tiếu tiên sinh, nếu cậu tới đây, không chỉ phải chiêu đãi tốt mà còn phải cung cấp người phục vụ đi kèm."

"Vậy ông.... sao lại biết tôi?" Tiếu Tiểu lại hỏi.

"Ông chủ có đưa tôi xem ảnh chụp, cửa có camera, cậu vừa đến tôi liền nhận ra cậu, rồi đến đây."

"Thì ra là thế." Tiếu Tiểu hiểu được, rồi mới theo người phụ trách lên lầu, có bảo tiêu canh giữ ở cửa, cậu cùng quản gia đi vào bên trong."

Quả nhiên vị trí của chỗ này là tốt nhất, không chỉ thấy rõ mà cách âm còn hoàn hảo, hoàn toàn không nghe được sự ồn ào từ bên ngoài, bên cạnh ghế còn có loại đồ ăn vặt, thức uống, còn có WC cùng phòng thay đồ.

Quả nhiên là phục vụ chu đáo. Chính là Tiếu Tiểu không vui vẻ đứng dậy.

Xem phim ở đây, sao có thể chạy trốn.

Tiếu Tiểu tiếp đó đi dạo một vong trung tâm thương mại, tổng cộng có ba mươi tầng, từ những thứ đồ dùng hằng ngày đến các loại trang sức xa xỉ đều có.

"Hoan nghênh cậu đã đến, Tiếu tiên sinh" Nữ nhân viên niềm nở tiếp đón: "Cậu cần gì, tôi có thể giúp cậu"

Tiếu Tiểu lại giật mình, nhưng là đã có kinh nghiệm lúc nãy rồi, cho nên nhanh chóng tỉnh táo lại: "Cô cũng biết tôi sao? Đây cũng là do ông chủ các người dặn dò hay sao?"

"Tiếu tiên sinh thật sự là thông minh." Nữ nhân viên giọng ngọt ngào: "Cậu ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh, ông chủ ở yến hội đã gặp qua cậu."

Tiếu Tiểu miễn cưỡng gật đầu.

Tiếp theo là những trang phục, trang sức đắt đỏ lần lượt xuất hiện trước mắt cậu.

Tiểu Tiểu thật sự nhịn không được, quay đầu hỏi quản gia.

"Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Quản gia chậm rì rì trả lời: "Ở thương giới, để lấy lòng những người có thế lực, bọn họ sẽ tiếp cận người thân bên cạnh, với mong muốn có những cơ hội hợp tác làm ăn hay biết được một ít bí mật thương nghiệp."

"Nói cách khác, bọn họ muốn lợi dụng tôi, bởi vì muốn móc nối quan hệ với Trạm." Tiếu Tiểu nhíu mày, xem ra việc cậu tham dự yến hội lần trước, đã bị vài cái thương nhân giảo hoạt theo dõi, nghĩ muốn dựa vào cậu để tiếp cận Trạm. Đúng là biết tính toán.

Quản gia gật đầu: "Cậu không cần phải khách khí, bọn họ sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của cậu."

"Như vậy có sao không?" Tiếu Tiểu có chút hoài nghi.

"Cậu chủ trước đây tham dự yến hội chưa từng dẫn theo bất cứ người nào. Cậu là người đầu tiên, cho nên bọn họ khẳng định cậu là người quan trọng nhất của cậu chủ."

Người đầu tiên sao?

Tiếu Tiểu cắn môi nghĩ ngợi.

Âu Dương Trạm, anh đúng là ngu ngốc, sao anh lại sễ dàng để cho kẻ khác phát hiện ra nhược điểm của mình cơ chứ?

Chẳng lẽ, chỉ vì muốn tôi vui vẻ thôi sao!

"Cậu đã mua tất cả mười một vật phẩm, bao gồm..." Người bán hàng còn cẩn thận đối chiếu hàng hóa. "Chúng tôi lập tức sẽ sai người mang đồ đến tận nơi."

Quản gia nói đúng, những người này cứ như cái đuôi theo sau mình, ra sức mà lấy lòng.

Tiếu Tiểu từ sinh ra cho đến bây giờ, lần đầu tiên ở nơi công cộng được tiếp đãi như khách VIP. Cậu có chút hưng phấn, cảm thấy có chút mới mẻ, lẫn vào đó là vài phần bất đắt dĩ.

Trạm, rốt cuộc anh đã sinh tồn trong cái thế giới này như thế nào, suốt ngày phải nhìn thấy những kẻ nịnh nọt, những bộ mặt giả tạo, ta lừa ngươi ngươi lừa ta.

Tiếu Tiểu thở dài, người bên cạnh lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì, cậu cảm thấy mệt mỏi sao? Chúng tôi có chuẩn bị sẵn phòng nghỉ ngơi cho cậu..."

Tiếu Tiểu lắc đầu, chỉ cười khổ trong lòng.

Lúc này cậu đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác.

Tuy rằng mấy người lúc nãy lấy lòng mình vô cùng, nhưng chẳng cũng chỉ vì muốn lấy lòng Âu Dương Trạm. Vậy nếu mình chạy trốn, chẳng phải họ cũng sẽ cố gắng giúp Trạm tìm ra hay sao?

Nghĩ đến đây, Tiếu Tiểu hít một ngụm khí lạnh.

Mới đi dạo vài vòng, cậu đã hiểu được, ngày đó yến hội là tập hợp những người có máu mặt ở thành phố. Những cửa hàng ở ngã tư đường phồn hoa đều là của bọn họ, nếu bọn họ muốn giúp Âu Dương Trạm, cho dù cậu có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát khỏi.

Vì để xác thực suy nghĩ của mình, cậu làm hai cái thí nghiệm.

Một cái là nhân lực ở nơi này.

"Cái túi da của tôi bị mất rồi." Tiếu Tiểu mặt không đổi sắc đến bên người hướng dẫn nói, rất nhanh người này mặt cắt không còn một giọt máu, như lâm phải đại địch, lập tức gọi cho quản lí, nói rõ sự tình.

"Tiếu tiên sinh, cậu có thể miêu tả cho tôi một chút về hình dáng của chiếc túi da được không?"

"Màu đen, không quá lớn."

Tiếu Tiểu tùy tiện nói câu, thật sự cậu cũng không nghĩ ra hình dạng cái túi ra sao, cũng lười nói. Người kia cũng không dám truy vấn, nơm nớp lo sợ, sợ ông chủ tránh phạt, dù sao đồ vật bị bị mất cũng là ở chỗ bọn họ,

Tiếu Tiểu lần đầu tiên trong đời nhìn thấy, hơn trăm người nháo nhào tìm một cái túi không có thật.

Ngay cả cái túi còn như vậy, nếu là người thì như thế nào chứ.

Cuối cùng, dựa theo miêu tả của cậu, bọn họ đem đến một đống túi tương tự như vậy đến trước mặt cậu, lại tặng cậu hai cái túi xa xỉ khác, cầu cậu đừng truy cứu nữa.

Đã kiểm tra xong nhân lực, còn lại là phải xem đến tiếp khoa học kỹ thuật cảu nơi này ra sao.

Tiếu Tiểu đến một thẩm mỹ viên, tìm đến chỗ đặt chậu hoa, nhân lúc không ai để ý đem hai cái túi vừa rồi giấu ở góc khuất. Xong xuôi, cậu lại đến tìm quản lý.

Ngưởi phụ trách điều động máy tính. Tiếu Tiểu mới phát hiện cả tòa nhà có gần hai trăm chiếc camera, có thể quay chụp đến từng góc. Năm phút sau, nhân viên công tác đã đem túi da trở về.

Hai điểm này kết hợp cùng một chỗ, khác nào thiên la địa võng, cậu muốn thoát cũng không được.

Tiếu Tiểu cười lạnh.

Nam nhân vĩnh viễn luôn đi trước mình một bước, khó trách trên thương trường lại thành công đến vậy. Đã vậy còn ở trước mặt hắn tỏ một chút khôn vặt.

Khó trách nam nhân lại đem cậu đến yến hội.

Hắn thật ra chỉ muốn cho mọi người trong thương giới biết đến mặt cậu, như vậy, những người này cũng sẽ thay hắn giám sát cậu.

Nói cái gì mà thực hiện mong muốn của cậu.

Kỳ thật chỉ là mở rộng phòng giam ra mà thôi, hiện tại cả thành phố đã biến thành nhà giam cậu rồi.

Cậu vẫn như cũ, là con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng mà thôi.

Chỉ là không gian hoạt động lớn hơn một ít.

Nam nhân, đây gọi là cái "tự do đi lại" mà anh nói sao?

--------------------------------

Cảm ơn mấy bạn đã theo dõi bộ truyện này. 

Nhưng mà có một mình tui nên lực bất tòng tâm mà edit truyện được nên tui quyết định sẽ đăng bản raw cho ai quá hóng truyện mà không chờ đợi được.

Yên tâm là tui sẽ tiếp tục edit truyện tiếp mà. Chỉ là tui đăng bản raw rồi nên mấy bạn đừng quá so sánh với bản edit của tui nha. Tui edit nhiều khi cũng chém hơi nhiều đó. Góp ý nhẹ nhàng thôi.

Có raw rồi nhưng mà đừng có bỏ bản edit nha. Tui buồn lắm đó :)))

Mấy bạn muốn kiếm truyện thì phiền vô phần tác phẩm của tui tìm nha, tên của nó là "Bị Giam Cầm (bản chưa edit)" á.

#Miên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net