BI KỊCH ĐẦU TIÊN: NGÀY TÔI GẶP CẬU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Hana Mitsuaki, 16 tuổi, một cô gái rất đỗi bình thường và không có nhiều mong muốn. Và...

Tôi đã THI TRƯỢT khỏi ngôi trường mơ ước.

Cái đáng tiếc đó là tôi chỉ thiếu có một điểm. Còn gì "nhọ" hơn đây hả trời!

Nhưng, đối với tôi, không có gì gọi là "may mắn" trên đời này cả. Tất cả đều chỉ là sự tính toán đúng hay sai của con người. Quan sát xung quanh, tính toán các trường hợp, sử dụng ngoại cảnh để phục vụ mục đích của mình. Chỉ khi đó ta mới thành công.

Quay lại với vấn đề thi trượt, tôi không nên than phiền nữa, mà tôi cũng chẳng có quyền than phiền. Ngôi trường mà tôi muốn vào đó là Cao trung Kungokiha, nơi có đầy đủ tiện nghi và đáp ứng tất cả điều kiện của một ngôi trường trong mơ. Nó sở hữu một thư viện khổng lồ cùng với một khu toàn manga dùng cho CLB Manga của trường. Điều này hoàn toàn là một điều không tưởng và vô cùng thuận lợi cho sở thích của một Otaku* như tôi.

*T/N: Otaku chỉ những người ham mê, có thể nói là cuồng manga, anime, vocaloid... và cơ bản là "Cuồng 2D" Nhật Bản. Ngày trước ở Nhật, Otaku thuộc tầng lớp bị coi thường trong xã hội. Tuy nhiên, với tốc độ phát triển của nghành công nghiệp Anime, tầng lớp Otaku đã thoát khỏi sự phân biệt đối xử của xã hội. Ngày nay tại Nhật Bản có rất nhiều lễ hội dành cho Otaku.

Còn ngôi trường mà tôi học thì sao? Đến cả một CLB cũng không có, học sinh thì nghịch ngợm, cả thư viện không có lấy một quyển sách nào có tranh ảnh (trừ sách nghiên cứu). Và đó là Cao trung Mido, ngôi trường đứng chót danh sách những ngôi trường mơ ước của tôi.

Nhưng tại sao nó vẫn nằm trong danh sách? Đó là vì dù cơ sở vật chất có tồi tàn, học sinh có nghịch ngợm, nhưng ngôi trường này vẫn có một bề dày thành tích đáng sợ khiến cho những trường khác không bao giờ dám coi thường. Tuy nhiên, về căn bản thì phụ huynh cũng không muốn cho con học trường này vì sợ ảnh hưởng đến nhân cách con cái mình.

Tôi đã được nghe qua về phong cách học của học sinh trường này. Đúng là trường đặc biệt có những cách học đặc biệt, Cao trung Mido rất xem trọng sự độc lập, quyền tự do sáng tạo của học sinh trong toàn trường. Nếu bình thường ở các trường khác, thầy cô đến để giảng bài, nhưng ở đây, giáo viên và học sinh lại đổi chỗ cho nhau. Học sinh sẽ là người lên thuyết trình về bài học hôm đó, còn thầy cô sẽ ở dưới xem xét và cuối cùng bổ sung, đúc kết lại mọi thứ.

Nhiều người nói rằng cách học này dù hiệu quả nhưng không thiết thực vì họ nghĩ nếu học sinh không chịu làm hoặc làm cho có thì chất lượng tiết học cũng không thể nâng cao. Nhưng họ đâu có biết rằng hình phạt nếu học sinh không chuẩn bị bài là như thế nào. Nam thì sẽ phải bán khỏa thân, đứng trên sân thượng và hét to lên những điều thầy cô yêu cầu; còn nữ thì dọn toàn bộ nhà vệ sinh trong trường. Dù tôi chưa trải qua nhưng nghe đã thấy thật kinh khủng. Nói thật đây là hình phạt nhẹ nhất, tôi nghe đồn còn có hàng tá hình phạt điên rồ và quái dị hơn.

Nhưng đành phải chấp nhận và cố gắng, đâu thể đầu hàng số phận khắc nghiệt được, phải không?

Hôm nay là ngày khai giảng. Dù ngôi trường có hơi cũ nhưng bộ đồng phục thì phải nói là trên cả hoàn hảo. Đã vậy, trường còn cho gấp váy ngắn qua đầu gối, còn gì tuyệt hơn! Trong lễ khai giảng, đại diện học sinh năm nhất và năm ba sẽ lên phát biểu. Cả hai đều là những người cao điểm nhất trong kì thi tuyển sinh và thi học kì của trường Mido. Dù tôi cũng có hơi bực vì mình không phải là người đứng đầu nhưng thôi, sẽ giành lại lần tới.

Chuông đã reo, học sinh vào lớp mà mình đã được xếp. Tôi ở lớp 1-1 cùng với đứa bạn thân từ hồi sơ trung tên là Iki Maiko. Maiko từng rất nổi tiếng trong trường, bây giờ cũng không ngoại lệ. Cũng dễ hiểu thôi, nhỏ có một vóc dáng mà bao nữ sinh mơ ước. Cộng thêm khuôn mặt dễ thương, xinh xắn làm mê mệt những thằng con trai và một mái tóc xoăn tự nhiên nhưng lại rất mềm mại, mượt mà và óng ả. Phải nói là ngoại hình hoàn hảo, không chê vào đâu được.

Thầy chủ nhiệm đã bước vào lớp, cả lớp ổn định chỗ ngồi đã được xếp theo số thứ tự. Tôi ngồi dãy thứ 2 bàn 3 còn Maiko ngồi dãy thứ 3 bàn 4.

"Chào các em! Thầy là Ouma Shuhei. Các em có thể gọi thầy là Ouma-sensei. Và các em đã chính thức là học sinh cao trung. Thầy mong rằng trong ba năm tới chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

"Thưa thầy! Em là Iki Maiko. Em muốn đổi chỗ. Em mang kính nên ngồi đây có hơi khó nhìn, thầy có thể đổi chỗ em sang dãy thứ 2 được không"

"Vì mới đầu năm nên thầy nghĩ cũng không ảnh hưởng. Em cứ đổi đi, mong em sẽ học tập chăm chỉ."

"Cảm ơn Ouma-sensei!" – Maiko cưới híp mắt.

"Vậy là được ngồi với bà rồi, Mitsuchi"

Lúc đấy tôi cũng đã nhận ra âm mưu của nhỏ. Nhỏ muốn ngồi dưới tôi để thỉnh thoảng còn tám chuyện, ăn trưa cũng tiện hơn. Và quan trọng nhất là nhỏ đã tia được một anh chàng điển trai trong lớp. Chỗ ngồi mới sẽ giúp nhỏ dễ liếc sang đó hơn. Còn về cái tên Mitsuchi là tên thân mật nhỏ đặt cho tôi hồi sơ trung. Chắc là do thuận miệng nên tôi cũng chẳng ý kiến gì. Tôi nhớ có đợt nhỏ nói như này: "Mitsuaki hay nhưng khó đọc quá, Mitsuchi đi. Vừa hay mà vừa thuận miệng, dễ gọi."

"Được rồi! Vậy giờ chúng ta giới thiệu bản thân chút nhé."

Từng người, từng người lên giới thiệu, rồi cũng đến lượt tôi.

"Mình tên Hana Mitsuaki, mọi người có thể gọi mình là Hana. Mình sinh tháng 10, cung Thiên Bình. Sở thích của mình là chơi game, đọc manga và coi anime. Mình đang sở hữu một Blog M/A với hơn 1000 Doujinshi được dịch từ 5 thứ tiếng khác nhau. Nếu có cùng sở thích, các bạn có thể hỏi mình địa chỉ Blog để ghé thăm vào giờ giải lao. Xin hết"

"Cảm ơn phần giới thiệu của Hana-san, và hẳn các em đã biết đây là ai. Giới thiệu với các em, học sinh đạt điểm cao nhất và tuyệt đối trong kì thi tuyển sinh, Saiki Andou."

Cái gì cơ! Tên học sinh cao điểm nhất đó trong lớp mình ư? Sao giờ mình mới để ý. Cậu ta ngồi bàn 3 dãy 4.

"Chào mọi người, mình là Saiki Andou. Sinh tháng 1, cung Ma Kết. Sở thích của mình là sở thích của một Otaku nên cũng khá giống Hana-san. Ngoài ra, mình còn thích chơi thể thao, đặc biệt là bóng rổ. Mình muốn thành lập CLB bóng rổ, bạn nào có đam mê thì hãy đăng kí với mình vào giờ giải lao nhé, nam hay nữ đều được"

Chuông đã reo, đến giờ giải lao, như một cơn vũ bão, mọi người đều chạy đến chỗ của Saiki Andou. Người thì xin vào CLB bóng rổ, người thì hỏi han vớ vẩn. Tôi chả ưa gì cậu ta, trong kì thi vừa rồi, cậu ta đạt 500 điểm, điểm tuyệt đối trong khi tôi kém cậu ta những 5 điểm. Tôi quyết tâm quan sát cậu ta, xem cậu ta là người như thế nào, có đáng để bản thân khâm phục hay không.

"Cho mình làm huấn luyện viên của CLB Bóng rổ được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net