6. Đội trưởng nghiêm khắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Kumatan là con gái hay con trai vậy?

Renon vừa nói vừa nhìn Kumatan với ánh mắt tò mò. Aoi đang ôm Kumatan trong lòng, cô nói:

- Kumatan không có giới tính!

Renon ngạc nhiên nói:

- Sao lại không có giới tính?

Aoi nói:

- Vì Kumatan đâu phải là sinh vật sống?

Hai người ngồi một góc trò chuyện với nhau trong khi Aimi, Moeka, Jurii và Mitsuki đang tiếp tục thực hiện hình phạt quét dọn sân sau ký túc xá nữ. Aoi nói tiếp:

- Lúc còn nhỏ tớ đã luôn ước gì Kumatan có thể nói chuyện được, nhưng tiếc là điều đó không thể...

Nói đến đây thì ánh mắt cô đượm buồn. Renon hỏi:

- Ngoài Kumatan ra cậu có điều khiển được những thú nhồi bông khác không?

Aoi gật đầu nói:

- Tớ có thể điều khiển được tất cả các loại thú nhồi bông, nhưng vì Kumatan đã luôn bầu bạn với tớ từ khi còn nhỏ, nên tớ chủ yếu chỉ điều khiển cậu ấy mà thôi. Cậu ấy là người bạn duy nhất của tớ, cho đến khi gặp được Mitsuki....

Renon cảm nhận được sự cô đơn trong câu nói của Aoi, trong lòng vô cùng đồng cảm, cô nói:

- Bây giờ đã có thêm tớ làm bạn với cậu rồi!

Aoi cười gật đầu nói:

- Cảm ơn cậu, Renon-chan!

Renon vẫn chưa quen với việc Aoi gọi mình như vậy, nên chỉ biết gật gật đầu ngượng ngùng. Jurii và Mitsuki từ xa thấy hai người ngồi trò chuyện với nhau vui vẻ thì trong lòng vừa mừng vừa bấn loạn, quên luôn cả việc quét dọn. Jurii nói:

- Renon của mình cuối cùng cũng đã cởi mở hơn rồi~~~

Vừa nói vừa sụt sùi như muốn khóc. Mitsuki đứng bên cạnh thấy Jurii phản ứng hơi lố, nhưng cô cũng hiểu được tâm trạng của Jurii, cô nói:

- Cảm ơn các cậu! Cảm ơn vì đã chấp nhận Aoi!

Jurii mỉm cười nói:

- Chỉ cần là người tốt thì tụi mình đều có thể là bạn bè với nhau, siêu năng lực hay là vô năng chẳng liên quan gì đến việc kết bạn cả!

Mitsuki gật đầu đồng ý, hai người tiếp tục đứng nhìn Renon và Aoi trò chuyện với nhau, bỏ mặc Aimi và Moeka đang quét sân. Aimi tặc lưỡi nói:

- Nhìn mấy đứa đó kìa, bỏ bê luôn nhiệm vụ!

Moeka cười nói:

- Bỏ qua đi! Renon-chan có bạn mới nên mọi người như vậy cũng dễ hiểu mà!

Aimi nói:

- Em dễ dãi quá đấy! Như vậy làm sao làm đội trưởng đội bóng rổ được?

Moeka ngớ người ra. Cô đã quên mất ngay từ đầu Aimi đã giao cho mình vai trò đội trưởng của đội bóng rổ. Lúc này mới nhớ ra, trong lòng cô chợt cảm thấy hoang mang. Aimi nói tiếp:

- Làm đội trưởng thì phải nghiêm khắc, giống như vầy nè...

Nói rồi Aimi quay mặt về phía bốn người kia, cô hít một hơi rồi thổi ra, một cơn gió lớn từ miệng cô thổi ra khiến bụi và lá cây bay về phía bốn người. Jurii la lên oai oái:

- Nè! Ozawa Aimi! Chị làm cái trò gì vậy?

Aimi khoanh tay ngạo nghễ nói:

- Ai bảo mấy đứa không lo quét dọn mà lo tán dóc?

Jurii nhăn nhó nói:

- Có gì thì nói nhỏ nhẹ chứ mắc gì làm vậy? Rác với bụi dơ lắm biết không?

Aimi nói:

- Không muốn bị dính bụi nữa thì mau quét dọn cho xong đi!

Jurii lườm Aimi rồi cầm chổi lên tiếp tục quét dọn. Renon và Aoi cũng nhận ra nãy giờ mình lo ngồi nói chuyện mà quên mất nhiệm vụ, bèn đứng dậy quét dọn. Mitsuki cười nói với Aimi:

- Nhưng xin chị nhớ cho là nội quy cấm học sinh tùy tiện sử dụng siêu năng lực. Lỡ mà để Hội trưởng nhìn thấy là phiền lắm đấy!

Nói rồi cũng tiếp tục quét dọn. Aimi quay sang cười nói với Moeka:

- Thấy chưa? Đội trưởng là phải như vậy!

Moeka ngập ngừng nói:

- Aimi-chan... Có lẽ chị làm đội trưởng vẫn tốt hơn...

Nụ cười trên môi Aimi tắt đi, gương mặt bỗng trở nên nghiêm trọng. Moeka nói tiếp:

- Em biết là chị muốn em trở nên năng động và tự tin hơn... Nhưng mà... quả thật là em không thể làm được như chị...

- Em nhất định phải làm!

Aimi chen ngang câu nói của Moeka, giọng điệu và ánh mắt của cô vô cùng nghiêm khắc khiến Moeka giật mình. Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy Aimi nhìn mình với ánh mắt như vậy, trong lòng chợt cảm thấy hơi sợ. Aimi nghiêm giọng nói tiếp:

- Và cũng đừng quên nhiệm vụ đi tìm thành viên mới! Tuy đã có Aoi và Mitsuki tham gia rồi, nhưng chúng ta vẫn cần có càng nhiều thành viên càng tốt!

Nói rồi quay đi chỗ khác quét dọn, không để ý đến Moeka nữa. Moeka trong lòng vừa hoang mang vừa cảm thấy có một chút tổn thương. Jurii từ xa chứng kiến, ánh mắt biểu lộ sự lo lắng...










Kết thúc buổi quét dọn rồi, mọi người trở về ký túc xá. Bốn người Moeka, Renon, Aoi và Mitsuki đi cùng nhau. Renon và Aoi lo mãi mê trò chuyện, Mitsuki thì mãi lo nhìn Aoi, không ai để ý Moeka đang vô cùng buồn bã. Trong khi đó, Aimi và Jurii mang dụng cụ làm vệ sinh đi cất vào nhà kho. Trong lúc cất đồ, Jurii nói:

- Em nghĩ là chị đang hấp tấp quá đấy, Aimi-chan!

Aimi nói:

- Nếu không như vậy thì biết chừng nào em ấy mới mạnh mẽ lên được?

Jurii nói:

- Nhưng nếu chị cưỡng ép quá thì sẽ phản tác dụng đấy!

Aimi nói:

- Không phải cũng nhờ cưỡng ép như vậy nên bây giờ Renon mới cởi mở hơn đó sao?

Jurii nói:

- Renon vốn luôn muốn kết bạn, chỉ là nỗi ám ảnh sợ bị kỳ thị nên cậu ấy không giao tiếp được với người lạ. Còn Moeka thì đã quen với việc phụ thuộc vào chị, bỗng nhiên đùng một cái chị bắt cậu ấy phải làm lãnh đạo, dĩ nhiên là cậu ấy sẽ hoang mang rồi!

Aimi đang cất đồ vào kho, nghe Jurii nói vậy thì dừng tay lại, gương mặt hiện lên sự bất lực, cô nói:

- Vậy chị phải làm sao đây?

Jurii nói:

- Em không biết! Nhưng chị là người hiểu rõ Moeka nhất, chị hãy nghĩ xem đâu là cách thích hợp nhất?

Aimi trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi cười nói:

- Bình thường em lúc nào cũng loi nhoi, vậy mà cũng có lúc tinh tế thật đấy!

Jurii mỉm cười, hai người tranh thủ cất đồ rồi cùng nhau trở về phòng.









Lúc này Moeka, Renon và Konoa đang ở trong phòng. Moeka và Renon ngồi làm bài tập, còn Konoa vừa đi tắm bước ra. Konoa ngồi xuống giường nói:

- Hôm nay tập dance vất vả quá! Riko toàn bắt tập mấy bài vũ đạo mạnh, mệt quá chừng!

Renon nói:

- Mệt vậy sao em không trốn như lần trước?

Konoa cười cười nói:

- Riko ghim em rồi, không trốn được! Mà đội bóng rổ vẫn chưa bắt đầu tập luyện hả?

Renon nói:

- Ờ... Phải ráng quét dọn sân sau ký túc xá đến hết tuần này rồi mới bắt đầu tập luyện được!

Konoa hỏi:

- Vậy hôm nay mấy chị và Aoi-chan với Mitsuki-chan có nói chuyện nhiều không?

Renon gật đầu nói:

- Có! Hai người họ đều rất tốt!

Konoa trầm trồ nói:

- Ồ~ Không ngờ chị kết thân với họ được nhanh như vậy!

Chính Renon cũng ngạc nhiên, không ngờ mình có thể trò chuyện một cách thoải mái như vậy với người khác ngoài nhóm năm người Aimi, Moeka, Jurii, Konoa và Riko. Konoa quay sang hỏi Moeka:

- Còn chị thì sao Moeka? Chị có nói chuyện nhiều với họ không?

Moeka không trả lời, Konoa lại gọi:

- Moeka? Moeka?

Moeka lúc này mới giật mình, ngơ ngác hỏi:

- Hả? Chuyện gì?

Konoa nhướng mày hỏi:

- Suốt buổi tối nay chị cứ như người mất hồn vậy! Bộ có chuyện gì hả?

Moeka lắc đầu nói không có gì, nhưng nét mặt không giấu được sự buồn bã. Cô vẫn còn cảm thấy rất buồn vì thái độ của Aimi giành cho mình lúc chiều. Konoa nói với giọng giễu cợt:

- Hay là chị với Aimi-chan cãi nhau?

Moeka nghe vậy thì trong lòng càng khó chịu, đang định phủ nhận thì bỗng chuông điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại lên xem thì ngạc nhiên khi thấy người gọi là Aimi.












Lúc này đã gần 9h tối. Aimi đứng ở trên sân thượng tận hưởng cơn gió mát. Ánh mắt cô ngắm nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, nhưng dường như cô không tập trung vào những vì sao mà đang trầm tư suy nghĩ về một vấn đề nan giải. Cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Không cần quay lại nhìn cô cũng biết người đang đến là ai, cô nói:

- Chị xin lỗi, Moeka!

Moeka bước đến bên cạnh Aimi, im lặng không nói gì. Aimi nói tiếp:

- Chị đã không công bằng với em khi đòi hỏi em làm một việc quá khả năng! Chắc là em giận chị lắm phải không?

Moeka nói:

- Em biết là chị muốn em trở nên tự tin hơn để có thể tự lo cho bản thân mình... Bản thân em cũng không muốn lúc nào cũng làm gánh nặng cho chị, nhưng mà...

Nói đến đây thì cô im lặng. Aimi trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Ra là vậy! Em nghĩ rằng chị xem em là một gánh nặng, cho nên muốn em có thể tự lo cho bản thân để chị không phải vướng bận nữa, có đúng vậy không?

Moeka cúi đầu im lặng không nói gì, biểu hiện là Aimi đã nói đúng. Aimi đặt hai tay lên vai Moeka, xoay người cô lại đối mặt với mình. Hai người nhìn nhau trực diện ở cự ly rất gần khiến Moeka bất giác đỏ mặt lên, trống ngực đập thình thịch. Aimi dịu dàng nói:

- Em nên biết rằng, chị chưa bao giờ xem em là gánh nặng cả. Chị luôn luôn muốn được ở bên cạnh bảo vệ em, mãi mãi...

Lời nói và ánh mắt của Aimi chứa đầy sự chân thành khiến Moeka rung động. Aimi nói tiếp:

- Nhưng chị biết mình không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em được, vì vậy chị mới muốn thúc ép em phải trở nên mạnh mẽ hơn. Đó là vì chị muốn tốt cho em thôi!

Moeka lúc này mới hiểu được tấm lòng của Aimi, hai mắt bắt đầu ngấn lệ. Aimi nói tiếp:

- Chị sẽ không ép em phải làm đội trưởng nữa. Thay vào đó chị sẽ làm đội trưởng, em làm đội phó!

Moeka ngạc nhiên nói:

- Dạ?

Aimi cười dịu dàng nói:

- Thay vì bắt em phải tự thân vận động, chị sẽ giúp đỡ dẫn dắt giúp em mạnh mẽ hơn, em chịu không?

Moeka trong lòng xúc động, bao nhiêu ức chế vì sự lạnh nhạt của Aimi lúc chiều bây giờ trở thành niềm vui khi được người chị ấy quan tâm yêu thương. Cô ứa nước mắt ra, gật đầu nói:

- Em... Em sẽ cố hết sức!

Aimi nhẹ nhàng ôm Moeka vào lòng, dịu dàng nói:

- Khờ quá! Lớn rồi mà còn mít ướt nữa!

Hai người cứ thế ôm nhau một hồi lâu, dưới bầu trời lộng gió và những vì sao lung linh. Trong lòng cả hai đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc và bình yên.

TO BE CONTINUED


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net