Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10h tối... bỗng nhiên nhà Tâm đèn cứ tắt chớp , tắt chớp liên tục...

Vinh : Hả chuyện gì vậy , sao đèn cứ chớp tắt vậy ...

Toàn : Hình như có chuyện , đèn nhà mày bị hư hả Tâm?

Tâm hình như đang trầm ngâm suy nghĩ vấn đề gì đó nên không nghe những lời bạn anh nói , mãi khi Toàn nói đến lần thứ hai kèm theo cú đập vai thì anh mới giật mình ...

Tâm : Hở ....... có chuyện gì vậy

Toàn : Mày làm gì mà ngẩn ngơ vậy , mày không thấy nhà xảy ra chuyện gì không ...

Tâm : Chuyện gì ?

Toàn : Ơ cái thằng này , đèn nhà mày bị hư rồi sao mà nó cứ chớp tắt lia lịa kìa ...

Tâm quan sát xung quanh nhà , hình như anh nhận ra được điều gì nên anh mỉm cười , anh nói : Tụi bây chờ tao tắt đèn một tí nhé , nhưng đừng hỏi tao vì sao , để tao làm xong chuyện rồi tao nói cho tụi bây nghe , và nhớ đừng lên tiếng dù xảy ra chuyện gì ok ?!

Toàn : Ok

Tâm từ từ tiến tới với tay tắt đèn, cả ngôi nhà hay đúng hơn là tiệm quan tài chìm trong một màn đen u tối.

Dù rất thắc mắc nhưng nhớ lời dặn khi đó của Tâm , nên cả đám im lặng và ngồi sát vào nhau, đưa mắt quan sát thằng Tâm. Bỗng nhiên, có một cơn gió thật lạnh lướt vào nhà và  hình như có một cái bóng trắng vừa lướt qua trước mặt 3 đứa, không ai trong 3 đứa dám thốt lên điều gì , chỉ dám ngồi im lặng mà quan sát.

Bóng trắng đó từ từ lướt đến gần thằng Tâm ...rồi hình như nó đang nói gì với thằng Tâm ... chỉ thấy thằng Tâm gục gặc đầu rồi lên tiếng : " Ok , tôi biết rồi " ... thời gian chỉ có vài phút đồng hồ thôi ... nhưng tưởng chừng như dài vô tận ... rồi tiếng thằng Tâm vang lên : " Chị cứ chọn đi , rồi tất cả để tôi lo " ... 1 tiếng động khe khẽ vang lên ... những người bạn đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động ...thì họ nhận thấy cái quan tài cách họ khoảng 2m ... hình như ... đang động đậy ... rồi tiếng động im bặt ...Tâm lên tiếng : Xong rồi tụi bây , tao biết đang thắc mắc dữ lắm , hỏi đi , tao trả lời .......

Toàn : Hình như , tao vừa thấy ???

Tâm : Thôi để tao nói , bọn mày vừa thấy đó là ma đó , ma hiền không phải dữ đâu , nó là một người phụ nữ vừa bị bệnh qua đời , nó đến đây mua hòm đó mà .......

Toàn : Hả ?????? Ma biết mua hòm ??????? Đùa hả Tâm

Tâm : Mày chứng kiến tận mắt rồi đó , mày còn hỏi tao ....

Phong : Nhưng cụ thể là như thế nào ....

Tâm : Tao cũng không biết , từ lúc tao sinh ra tới giờ , tao có khả năng đặc biệt tụi bây cũng biết rồi đó, lúc đầu không ai tin tao , nói tao tưởng tượng , nhưng tao chỉ chính xác khiến không tin không được .....

Toàn : Mày nói rõ hơn thử ....

Tâm : Là vậy nè , tối tao ngủ ở đây , tao thấy cái hòm nào rung rinh , thì chắc chắn mai sẽ có người tới chọn cái hòm đó. Rồi khi tao được khoảng 14 , 15t ... thì tao lại thấy được người... mà không đúng , chính xác là ma tới mua hòm ...... rồi họ dặn dò lễ tang của họ tổ chức như thế nào mà làm theo ý họ ......

Toàn : Mày không sợ sao .....

Tâm : Lúc đầu có sợ , nhưng riết rồi quen , với lại , họ đến cũng đàng hoàng chứ không làm hại gì mình .Nảy tao không muốn cho tụi bây lên tiếng , phần vì không muốn tụi bây giật mình , phần không muốn họ hoảng sợ , hiểu không?!

Toàn : Uh , ủa mà sao chẳng thấy thằng Vinh nó lên tiếng nhỉ ..

Phong : Nó xỉu rồi còn lên tiếng cái gì

Toàn : Ặc , mày bật đèn lên đi Tâm , để xem nó sao

Tâm : Ok

Tâm mò mò lại chổ công tắc điện , anh tính giơ tay bậc ... nhưng anh lại không bậc lên được ...mà anh cứ đứng im một chổ, mắt trừng trừng nhìn ra ngoài đường .....Hai người bạn thấy kì lạ liền theo hướng mắt thằng Tâm mà nhìn ra đường ...... rồi không hẹn mà cùng kéo thằng Vinh đứng sát lại bên Tâm.

Ngoài đường, không ngoài cổng bổng nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn. Mang một cái áo choàng màu đen trùm kín cả mặt mũi .... không để lộ ra bất cứ thứ gì ....... sau lưng người đó còn mang một cái hộp to lớn màu đen ...... đang từ từ bước vô trong nhà ......

Toàn : Không .... không lẽ ...... ma đến mua hòm ....... nữa hả Tâm .....

Tâm : Tao ..... tao cũng không biết ..... mà ... sao tao thấy ..... không giống nó đến mua hòm .......

Phong : Chứ giống cái gì .......

Tâm : Giống đến lấy mạng ........

Phong : Lấy mạng ........ ai ........

Tâm : Ở đây có 3 đứa mình ....... không lẽ nó lấy mạng thằng hàng xóm .....

Toàn : Vậy .... vậy...... giờ làm sao đây .........

Tâm : Tao đâu biết ..... trông nó giống ....... giống ..

Phong : Giống ....... gì ......

Tâm : Giống thằng thần chết quá ... sau lưng nó mang cái gì giống lưỡi hái ......

Phong : Nó ... từ từ bước vô nhà kìa ..... giờ tính sao

Toàn : Còn tính sao nữa , nó bước vô tới nhà , giờ chạy cũng chạy không kịp , liều mạng với nó cho rồi , biết đâu còn đường thoát thân ...

Tâm : Chơi luôn .....

Người áo đen vẩn không hay biết gì , bước chầm chậm vô nhà ....... " A A A A A A A A ......... XÔNG LÊN TUỊ BÂY ....."

  3 thằng lao ra nhắm phia người áo đen mà đập túi bụi ...... Hoảng quá người ấy vừa tránh đòn vừa hét : " TAO ĐẾN TRỂ THÌ CŨNG ĐỪNG ĐÁNH TAO NHƯ VẬY CHỨ ....... TỤI BÂY MUỐN GIẾT NGƯỜI AH " 

Nhưng hình như không ai nghe anh nới ....... chỉ nghe mấy tiếng ..... BỤP BỤP BỤP .......Hình như đánh quá cũng mệt , cả 3 dừng lại thở , bổng Toàn thắc mắc : Ê .. nếu nó là ma sao mình đánh nó được vậy?!!!

Phong : Ờ nhỉ , nó không biến đi sao đứng đó cho mình đánh ......

Toàn : Hình như nảy tao còn nghe nó nói gì .....

Tâm : Để tao chạy vô nhà bật điện lên xem thử

Tâm chạy bay vô nhà , anh không để ý , liền vấp phải Vinh đang nằm đó , một tiếng RẦM vang lên ....

Phong : Mày chạy vô đó thử Toàn , làm cái gì mà ồn vậy

Toàn chạy vô nhà , lúc đó thằng Tâm lồm cồm bò dậy, không chú ý nên anh hứng thêm một cú đạp của thằng bạn. chỉ còn nói được câu : Mày giết tao hả Toàn ........

Toàn : Ặc tối thui , tao có thấy đường đâu ......

Nói rồi anh vươn tay bật đèn lên thì phải bò ra cười với canh tượng trước mặt, thằng Vinh thì nằm một đống sát cạnh tường. Còn thằng Tâm thì nằm đè lên thằng Vinh với một tư thế khó quên. Chân thằng này là đầu thằng kia, nghe ồn ào , Phong cũng chạy vào trong xem thử. Không nhịn nổi , anh cũng phải bò ra cười .....

Vừa bị đau , lại thêm 2 thằng bạn chọc quê , đứng lên không nổi , Tâm chỉ còn cách nằm đó phều phào : Tụi bây cười đủ chưa , không lên đỡ tao dậy . Nỡ lòng nào tụi bây cười trên sự đau khổ của người khác vậy

Cố nén tiếng cười , Toàn đi lại đỡ Tâm ngồi dậy , nhưng trong miệng anh vẩn bọc ra những tiếng cười khúc khích..

Tâm : Thôi đừng cười nữa , ra xem thử là ai đi

Phong : Ok

3 người đi ra , người áo đen vẩn nằm một đóng trước cửa nhà , Phong lật mặt người đó lên , anh giật mình : Ặc ,thằng Phúc chứ ai , phụ tao khiêng nó vào nhà đi

Toàn : Khổ thân thằng con , buổi tối làm xã hội đen chi vậy trời

Sau khi vác Phúc vào nhà , Tâm lay Phúc tỉnh dậy. Phúc ngơ ngác mở mắt ra ngồi dậy : Đây l;à đâu ?!sao người tôi ê ẩm vậy ...

Tâm : Là tiệm của tao , mày có sao không

Phúc hình như lúc đó mới nhớ lại , anh quay mặt về phía 3 thằng bạn hét lớn : SAO TỤI BÂY OÁNH TAO

Toàn : Tại tụi tao tưởng mày là ma nên mới đánh ....

Phúc : Tao có giống đâu X﹏X

Tâm : Không giống mới ghê , mang áo choàng đen trùm mặt kín mít , lại đi vào giờ đó , ai không tưởng là ma O_o

Phúc : Hic...tao đau bụng đi cầu nhiều qua giờ bị mất nước , tao uông thuốc xong là chạy ngay đến nhà thằng Tâm. Trời lạnh nên tao phải mang áo ấm .... không ngờ bị bọn bây đón tiếp kiểu đó đó .......

Phong : Tại bọn tao không biết , thồi bỏ qua nha

Toàn , Tâm : Tao xin lổi

Phúc : Thôi không sao , lần sau làm ơn nhìn kỹ dùm nha

Toàn : Ok

Phúc : Ủa , thằng Vinh đâu , nó không đến à ?

Toàn : Nó kìa

Phúc : Ủa , sao nó xỉu vậy

Toàn : Nó gặp ma sợ quá nên xỉu , chuyện này tính sau , thôi để gọi nó dậy đã

Vinh : Ủa Phúc, mày đến hồi nào ?! mà sao mặt mày bầm tím vậy?! mới đánh nhau à ⊙﹏⊙

Phúc : Hic ..... 3 thằng này nó đánh tao đó

Vinh : Sao vậy ......

Phúc : Tại nó tưởng tao là ma ....

Tâm : Thôi , trể rồi , chuẩn bị lên đường đi

Phúc , Phong , Vinh , Toàn : Ok men

Đồng hồ gõ đúng 11h15 ..... tích tắc tích tắc ........
.......................____________..............
Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện trong thời gian qua đừng quên vote cho tớ 1 like nha, chúc mọi người ngủ ngon ● 3●

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net