Chương 6: Là giả?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

기나긴 밤 반복된 bad dreams
세상을 다 가려 so misty
아득한 sight 틈에 가려진
그 맘이 느껴지는 걸
마주하지 못한 마음이
어둠 속에 숨어 baby
또 감춰봐도 쌓일 your tears
넘칠 듯 차오르고 있잖아
So why you playing it cool?
눈앞에 아른거린 blue
모두 흘려낸 후
펼쳐지는 그 안의 colors
Now you can feel it too
잠시 눈을 감고 깨워 너의 spectrum
I will stay with you, with you
긴긴 꿈의 끝에 기다리는 rainbow, yeah

Every time you wake up
네 맘을 더 close up
빛을 내는 감정 다 빠짐없이 scrap now
외면할 필요 없어 do it, do it over
더 짙어진 무지갤 따라서 달려
Oh, oh, focus 수많은 episode
사이에 스며 수없는 emotions
번져오듯 조금씩 밝아와
모여진 이 감정들의 light
구름 뒤로 숨긴 마음은
하나둘씩 꺼내 set free
잠시 잊었던 모든 feelings
조금씩 떠오르고 있잖아
So why you playing it cool?
눈앞에 아른거린 blue
모두 흘려낸 후
펼쳐지는 그 안의 colors
So why you playing it cool?
두 눈을 가득 채운 blue
있는 그대로 true
느껴진 그대로 다 it's you
Now you can feel it too
잠시 눈을 감고 깨워 너의 spectrum
I will stay with you, with you
긴긴 꿈의 끝에 기다리는 rainbow, yeah
기나긴 밤 반복된 bad dreams
조용히 널 비추는 햇빛
눈부신 sight 마주 본 우리
또 다른 빛을 내는 걸…

Giai điệu của bài hát này cứ vang mãi trong đầu Jisung, đó là bài hát yêu thích của anh (của ông tác giả thì có), bài hát gợi nhớ về kỉ niệm lúc nhỏ của anh, giai điệu của nó khiến người ta trầm lại, khiến họ nghĩ về những kí ức mà họ đã trải qua, lí do mà họ phải trải qua nó, về cách mà họ vượt qua nó. Bài hát như một phương tiện để ta du hành về quá khứ, để ta nhìn lại mình trong quá khứ, nhìn lại những lỗi lầm mình đã gây ra, nhìn lại những thứ lúc đó khiến ta tức giận, áp lực. Han Jisung đang chìm trong suy nghĩ, hết bài hát thì quảng cáo hiện lên, anh đang bật âm lượng hết cỡ nên quảng cáo như tát anh một cái tỉnh lại liền, trở về thực tại. Anh nhận ra nãy giờ mình đã suy nghĩ quá nhiều (là do ông tác giả ổng ngựa chứ không có suy nghĩ gì ở đây hết), anh ngồi dậy, hôm nay anh được nghỉ phép, còn "người yêu hay chồng thì vẫn là của em" vẫn phải đi làm. Cậu sóc nhỏ thấy ở nhà một mình buồn chán quá nên cậu bật đại vài bài nhạc nghe chơi. Cậu định đi giải quyết hết đống đường chế.t (deadline mà ổng thích viết vậy đó) thì điện thoại của cậu reo lên, cậu cầm lên, trên màn hình cuộc gọi hiện hai chữ "Mẹ Yêu".

"Alo con trai"

"Alo mẹ, mẹ khỏe hong?"

"Mẹ khỏe, còn con?"

"Dạ con khỏe re"

"Dạo này tiền nhà trọ con xoay sở nổi không? Cần ba mẹ hỗ trợ gì không?"

"Dạ chuyện là gần tới lúc trả tiền trọ, cái bà chủ bả chạy lại từng phòng, bả nói là bả sẽ đóng cửa nhà trọ liền, không cần trả tiền cuối tháng kêu mọi người dọn đồ đạc ngay lập tức. Hỏi mấy người kia mới biết là bả bể nợ, xong con cũng nhờ anh Minho dọn tiếp. Ảnh thấy con hết chỗ ở nên ảnh cho phép con chuyển sang nhà ảnh luôn"

"Ủa vậy sao con không nói cho mẹ biết"

"Tại con sợ ba mẹ lo lắng cho con, mà bây giờ cũng ổn định rồi nên mẹ cũng không cần lo cho con đâu"

"Mà mẹ dặn con nè, con không nên thân thiết quá mức với Minho đâu"

"Sao vậy mẹ? Ảnh có gì không tốt sao?"

"Mẹ dặn con vậy đó, con cứ nghe theo lời mẹ. Mẹ khuyên thật lòng"

"Mẹ phải cho con biết lí do chứ!? Với lại bây giờ.. tụi con đã là người yêu của nhau rồi…"

"Con nói cái gì??? Người yêu hả?"

"D-dạ.. Mẹ có chấp nhận chuyện này không.."

"Mẹ không cấm con thích con trai, nhưng Minho thì không được!"

"Nhưng tại sao mẹ lại cấm con với Minho vậy? Anh ấy đã làm gì sao?"

"Mẹ nói vậy đó, con phải làm theo lời mẹ"

Sau đó mẹ của anh cúp máy ngay lập tức, anh vẫn chưa được giải thích về chuyện của Minho, anh nhớ lại những lần mà ba mẹ bàn tán về Minho, rồi tự nhiên anh nghĩ về chuyện lúc đó..

*

Jisung để ý dạo này Minho không còn như trước kia nữa. Lúc trước Minho luôn là người đầu tiên rủ cậu đi chơi, anh thường là người chủ động trong tất cả mọi chuyện, nhưng dạo này anh như muốn tránh mặt Jisung. Mỗi lần cậu rủ anh đi chơi, anh luôn tìm cách từ chối, còn những lúc đi học về chung thì Minho luôn đi nhanh hơn chứ không còn nắm tay dung dăng dung dẻ nữa. Jisung thấy rất buồn vì không còn ai chơi chung nữa, nói thẳng ra là bị cờ rớt phũ. Một hôm trong giờ ra chơi, Jisung tìm cách tiếp cận Minho, cậu đi thẳng vào vấn đề:

"Sao dạo này bạn không đi chơi với mình?"

"À.. ừm.. tại mình mắc học bài á, lớp mình nhiều bài tập lắm"

"Vậy sao bạn không đợi mình đi học về chung?"

"Tại hôm đó dì Lily nói có công chuyện gấp.."

"Công chuyện gì mà ngày nào cũng có hết dạ?"

"…"

"Bạn nghỉ chơi mình rồi phải hong" - Jisung buồn buồn.

"Hong phải hong phải, mình bận thiệt mà" - Minho thanh minh.

"Vậy bạn bận chuyện gì?"

/bận thích bạn đó hỏi quài/ "Chuyện riêng của nhà mình á"

"…" - Jisung hết biết hỏi gì.

Trống vào học vang lên như muốn Jisung không bao giờ có câu trả lời, Minho tạm biệt vội rồi chạy thẳng vào lớp khiến Jisung chưa kịp hỏi thêm câu nào. Cậu lên kế hoạch để hỏi Minho cho ra lẽ, không thể để như thế này hoài được.

Cậu lục trong ngăn kéo của bàn học, phát hiện còn một ít giấy. Rồi cậu nảy ra một ý tưởng, cậu sẽ cắt ra hình con thỏ (tại không có giấy màu đỏ để cắt hình trái tim), sau đó cắt ra làm hai, cậu sẽ tặng cho Minho một cái, như vậy thì mỗi người phải giữ mảnh ghép đó để ghép lại thành một con thỏ hoàn chỉnh. Ngồi nghĩ một hồi xong cậu bắt đầu làm, thấy bút ra vẽ vẽ một hồi cũng ra được hình con thỏ, xong cậu phát hiện cây kéo của mình đã bị bạn giấu mất tiêu. Vậy nên cậu trốn xuống bếp ăn cắp của mẹ cây kéo, rồi quay lên thực hiện kế hoạch. Cây kéo này quá to so với Jisung nên cậu cầm rất khó, tuy thành quả vẫn đẹp nhưng cậu đã bị đứt tay. Cậu sợ mẹ biết sẽ la cậu nên lén lén trả cây kéo lại chỗ cũ, rồi lấy miếng băng băng ngón tay lại. Như vậy là xong hai cái mảnh ghép, nhưng giấy dễ rách, nên nhân lúc ba mẹ chưa đi làm về, cậu chạy ra tiệm ép nhựa. Con thỏ cậu làm không to quá nên không tốn nhiều tiền, tiền tiết kiệm của cậu dư sức để trả. Rồi quay về nhà cậu chôm kéo của mẹ lần nữa, tỉa lại con thỏ. Vậy là đã xong vật định tình, ủa lộn đã xong quà làm lành.

Hôm sau cậu thực hiện phi vụ ngay lập tức, cậu dậy rất sớm, ăn sáng rồi đứng trước cửa nhà Minho đợi cậu đi học. Hên là khi cậu vừa tới thì Minho cũng vừa bước ra khỏi cửa.

"Hôm nay mình đi học chung đi" - Jisung nhanh nhẹn "khởi đầu".

"U-um được thôi" - Minho chưa nghĩ ra lý do nên đành chấp nhận.

"Vậy mình đi" - Jisung nắm tay Minho dắt đi như là ba mẹ đưa con vào ngày đầu đi học.

Minho vẫn không biết nên làm gì, anh nắm tay Jisung rồi đi luôn. Gần tới trường, Jisung lựa một đoạn vắng vẻ ít xe cộ rồi đứng lại. Minho đang đi nhanh nên bị kéo ngược về sau xém té, anh hú hồn quay qua Jisung:

"Sao vậy Jisung?"

"Mình có cái này muốn tặng bạn" - Jisung lấy trong cặp ra hai miếng giấy.

"Cái gì dạ" - Minho chưa hình dung được đó là cái gì.

"Bạn chọn cái nào?" - Jisung chìa tay ra hai mảnh giấy.

Tới đây thì Minho đã thấy rõ trên tay Jisung có con thỏ bị chia đôi. Anh chưa hiểu ý đồ của Jisung nên anh chọn đại một cái. Jisung đưa miếng giấy cho anh:

"Bây giờ mình cho bạn cái này, bạn giữ một cái mình giữ một cái, ghép lại là thành ái tình lâu đài, ủa lộn ghép lại là thành một con thỏ hoàn chỉnh. Nên bạn phải giữ kĩ miếng này nha, còn mình giữ miếng này"

Minho thấy trên mỗi miếng có bấm lỗ sẵn ở góc, để tiện làm móc khóa. Anh không biết nói gì nên cũng gật đầu nhận lấy. Anh tháo balo rồi để xuống đất, ngồi xuống cẩn thận móc miếng giấy đó vào. Jisung thấy tự nhiên trong lòng mình vui vui, bỏ công ra làm mà được Minho móc vô balo là phái phái liền. Xong rồi Minho đứng dậy:

"Mình móc vô rồi nè, bạn thấy được hong"

"Đẹp quá trời luôn"

"Vậy bạn cũng móc vô giống mình đi"

"Ok đợi mình xíu"

Jisung cũng ngồi xuống móc móc gỡ gỡ cái miếng giấy, nó mỏng nên cậu sợ nó rách. Minho thấy cơ hội tới, một bên não thì anh nghĩ là nên bỏ cậu ấy đi trước để tránh bị hỏi về chuyện đó, một bên não thì đợi cậu ấy đi để bỏ một mình sợ bị bắt cóc (cũng có thể gọi là mất ghệ). Minho đứng đó suy nghĩ, cậu quyết định bỏ đi nhưng Jisung cũng vừa làm xong.

"Mình xong rồi nè, giờ đi thôi để một hồi trễ học"

Lần này Minho không dám né Jisung nữa, anh nắm tay cậu rồi dắt đi luôn. Jisung rất bất ngờ về hành động này của Minho, cậu rất là phái phái cà nhính cà nhính cà nhính, quên cả cái kế hoạch mà cậu đã cất công suy nghĩ. Minho nắm tay cậu nhưng cảm giác có gì đó cộm cộm, nhìn xuống thì thấy ngón tay của Jisung bị băng lại.

"Tay bạn bị sao dạ?"

"À hong có gì đâu"

"Hong có gì sao được, bộ bạn bị gì hả?"

"Tại hôm qua mình làm con thỏ này nè mà cây kéo bị mất nên mình lấy kéo bự của mẹ, cầm không được nên bị đứt nhẹ"

"Mai mốt anh cấm thức khuya nha, ủa lộn, cái gì dạ trời. Mai mốt bạn nhớ cẩn thận, không có thì bạn nhờ ba mẹ mua cái mới để không bị đứt tay á, hoặc lỡ tay làm rớt vô người thì nguy hiểm hơn nữa"

"Được rồi để đi học về mình nhờ mẹ mình mua giùm"

"Nhớ đó nha"

"Ok ok…"

Jisung thấy Minho lo lắng cho mình (không biết phải không nữa), nên cậu nghĩ Minho vẫn chưa nghỉ chơi với mình đâu. Vậy là suốt buổi học hôm đó cậu cứ ngồi cười vẩn vơ đến quên cả nghe giảng. Mấy bạn của cậu chọc là Jisung đã có người yêu. Ngoài mặt thì chối nhưng bên trong thì phái hết sức..


Note: Bài hát đầu truyện COOL (your rainbow) - Nmixx. Đừng để ý tới cái đoạn đầu nha để ý đoạn nghe điện thoại trở đi là được🥰🥰🥰🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net