Chap 6: Cuoc chien bat dau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật

- Lâm y thần : ( Biệt danh do tên đáng ghét đó gọi : Bé Lâm ) Cô nữ sinh đạt điểm cao nhất của trường Minh Đức . Trong ngày khai giảng đã phải tuyên chiến với đối thủ trường Sùng Dương . Từ đây bắt đầu hàng chục cuộc quyết đấu đáng yêu . Tính tình hơi bị kiêu ngầm nhưng rất tốt với bạn bè .

- Viêm á Luân : Thi đậu vào trường Sùng Dương với số điểm tuyệt đối .Là thần tượng của hang trăm nữ sinh trong trường . Anh là người thích lấy điểm yếu của người khác ra uy hiếp và nạn nhân của anh là Bé Lâm .

- Danson tang : Là mối tình đầu của y thần nhiều năm trước , có nhiều fan hâm mộ không thua gì Arron . Danson ít nói lạnh lùng nhưng luôn giúp y thần mỗi khi khó khăn

- Thần Diệc nho : Bạn thân của Arron & Danson tang tính tình cực kỳ phô trương , tự kiêu nhưng không phải là người xấu .

- Mei mei : là một trong “ Tuyệt Đại Tam Kiều” trường Minh Đức . Vui vẻ hòa đồng , dễ tin người

- Dương Thừa Lâm : Bạn thân y thần đồng thời cũng là cô nàng có cá tính nhất nhóm .

CHAP 6 : CUỘC CHIẾN BẮT ĐẦU 

Viêm á Luân lần này ta sẽ cho ngươi biết nữ thần Athena lợi hại cỡ nào ?

Trong lúc vô tình tôi đã chấp nhận yêu cầu vô lý của Viêm á Luân . Tên ấy khoái chí ra mặt cười tươi rói , ngón tay làm hình chữ V .

“ Hôm đó nhớ đem theo nước và khăn bông đợi tôi ở sân vận động nhé ! bé Lâm thân yêu”

………

Đại hội thể thao mỗi năm tổ chức một lần cuối cùng cũng đã đến . Trường Minh Đức và Sùng Dương sôi động bất ngờ vì vào ngày này hàng năm , hai trường tạm thời gỡ bỏ một trong ba quy định hà khắc đó là cấm qua lại với nhau .

Vả lại…kết quả của cuộc thi sẽ quyết định trực tiếp việc trường nào sẽ chiếm ưu thế hơn trong trận “chiến tranh giành số 23 phố Angel”

Đại diện của hai trường là tôi và Viêm á Luân . Cả hai mỉm cười , đứng trên khán giả ngoài trời trường Minh Đức .

“ Sau đây xin mời đại diện hai trường lên phát biểu …”

“ Tôi đại diện cho trường Minh Đức , một ngôi trường luôn khác khao chinh phục đỉnh cao Olympic , chào mừng các bạn tới đây” Tôi đứng trước micro cười dịu dàng .

Bên dưới đều ồ lên sau câu phát biểu .

“Woa , là Lâm Y Thần kìa , xinh quá và dễ thương nữa”

“Phải đó ! idol của trường ta mừ , đúng là danh bất hư truyền”

“ Vâng , xin mời các bạn thưởng thức tiết mục mở màn do trường Minh Đức biểu diễn”

Những tràng vỗ tay vang lên khắp nơi . Các học sinh trường Minh Đức biểu diễn thật nhịp nhàng dưới sự chỉ huy cổ tôi . Sau đó là biểu tượng khổng lồ trường Minh Đức xuất hiện một cách ấn tượng , làm học sinh trường Sùng Dương trầm trồ thán phục .

Tiếng vỗ tay kêu to khẩu hiệu “ Minh Đức” lại lần nữa vang vọng đến tận trời xanh .

Cô hiệu trưởng nở nụ cười mản nguyện . Cảm giác thật là vui !

Tôi liếc mắt nhìn Viêm á Luân đứng bên cạnh , hắn vẫn cười như mọi khi , mặt chẳng hề biến sắc . Tiếp theo là lời phát biểu của đại diện trường Sùng Dương , không hổ danh là người dẻo miệng hắn khiến cho đám fan trường hắn reo to không ngớt .

“ Vâng , xin mời đại diện của hai trường cùng bắn pháo giấy khai mạc đại hội thể thao lần này !”

Tôi và Viêm á Luân cầm một ống pháo cỡ lớn chầm chầm tiến đến chỗ đài cao gần khán đài để bắn . Bỗng Viêm á Luân ghé vào tai tôi thì thầm “ Tên nô tì kia , tí nữa nhớ mang cho ta một lon nước ngọt đấy ….”

Tôi cố mỉm cười đáp lại hắn ! Hừ , tên khốn ! Ta không cho mi một bài học thì không phải là người ! Hãy đợi đấy!

“ Bụp !”

Những mảnh giấy đầy màu sắc tung bay khắp trời rồi rũ xuống như đất như một tấm thảm hoa .

Trận chiến đầu tiên của tôi và Viêm á Luân chính thức bắt đầu .

…..

Cuộc sống địa ngục bắt đầu …..

Viêm á Luân mặc đồ thể thao màu trắng , ung dung ngồi lên lan can của sân vận động , mái tóc như bay , cười tươi như hoa ..

Nhìn thấy tôi hắn liền réo to .

“ Ê , tên nô tì kia , đã mua nước ngọt chưa hả?”

Nhìn lũ fan nữ mặt mày đê mê bu quanh hắn như kiếng bu đường , trong lòng liền hiện ra hình ảnh kỳ quái tên này đúng là biết lấy lòng người mà .

“ Ê , nô tì …..Y Thần ….”

“ Đến đây…đến đây!” Tôi vội cắt ngang lời hắn. 

Hic hic nếu như mọi người biết “ Công chúa đáng yêu” trường Minh Đức lại cúi đầu tước mặt đối thủ thì còn ra thể thống gì , lúc đó đúng là muốn sống không được muốn chết không xong .

Tôi nhìn xung quanh xem có gì để giúp mình hóa trang chút chút không , rốt cuộc tôi lấy chiếc áo khoác mặt vào , như vậy có thể che được bộ đồng phục . Thế vẫn chưa đủ tôi còn lấy chiếc mũ đen , quấn tóc lên rồi đội vào . Tôi còn cố ý kéo vành mũ che hơn nữa khuôn mặt .

“ Chuyện gì ?” Tôi nói giọng cực nhỏ , cuối đầu sát đất quyết không ngẩn mặt lên .

“ Nước ngọt đâu ?” Viêm á Luân hình như không nghe tôi nói gì , hắn nhảy từ trên lan can xuống , đi về phía tôi .

“ Cô ăn mặc thời trang của thời đại nào thế !” Hắn cố tình châm chọc tôi còn lấy tay định kéo mũ cho tóc tôi rơi ra , may là tôi kịp thời giữ tay hắn lại .

“ Mặt kệ tôi ! không cần cậu xía vào” Tôi vội cầm tay hắn nhét mạnh lon nước ngọt vào .

Hắn nhìn lon pepsi trong tay rồi cau mày .

“ Tôi không uống lại này . tôi muốn uống loại có hình Jay cơ . Nô tì mua lon khác đi !”

“ Cùng một loại , uống thế nào mà chả được cần gì có hình hay không hình” Tôi quát lại .

“ Tôi không thích !”

“ Cậu !!!!!!”

Tôi chưa kịp nói thì Đường vũ Triết và Thần Diệc nho cũng leo từ lan can xuống đi đến chỗ tôi . Hai cha này hồi nãy giờ có mặt sao không lên tiếng sớm …đúng là chết mình rồi .

Diệc Nho nhìn tôi chằm chằm làm tôi vội nhìn xuống đất .

“ Luân , cậu nhặt thêm tên nô tì đó ở đâu thế ! chỉ tôi với !”

Ngay lúc hắn định choàng vai tôi thì Vũ Triết kéo hắn sang một bên .

“ Diệc nho ! cậu nổi tiếng thế ai chà muốn theo hầu cần gì phải tìm”

Diệc nho được khen nên khoái chí mũi hết lên “ Phải đó ! phải đó !”

Phù !

Tôi thở phào nhẹ nhỏm , nhìn Đường vũ Triết đang im lặng quan sát sân vận động . Dường như cảm giác có người nhìn mình nên Vũ Triết quay về phía tôi . Hai mắt chạm nhau làm tôi nhớ đến buổi tối ở “ khe cỏ tình nhân” , không biết cậu ta đã hết bệnh chưa ….

Y Thần…đừng suy nghĩ viễn vông nữa . Tuy cậu ta đã cứu mình thoát nạn nhưng lúc này không phải là lúc trả ơn .

Viêm á Luân nhìn thấy cảnh tình tứ dù chỉ là ánh mắt của hai người liền quát lên .

“ Mau lên , đi mua pepsi ….nhớ mua ba lon ! Thật là người vừa lùn vừa chậm chạp , lại quái dị ! Sau này chắc chắn sẽ ế dài dài cho coi”

Tên khốn Viêm á Luân ……ngươi còn dám trù ta ế ư ? tôi bỏ đi không thèm trả lời hắn .

Nhìn lon nước ngọt trong tay tôi nảy ra một diệu kế để chơi khăm hắn .

……..

“ Đây pepsi hình Jay đây !” Tôi giả vờ ngây thơ đưa lon nước ngọt cho hắn .

Không ngờ tên Viêm á Luân hết nhìn tôi đến nhìn lon nước ngọt trong tay hắn rồi cười như ma vương .

“ Mở hộ dùm tôi…”

“ Sao ?”

“ Sao trăng gì nữa ? Bộ lon nước này có gì sao ?”

“ Không !”

Không có chuyện gì mới lạ !

“ Mau lên ! Chả lẻ cô yếu đến nỗi mở không nổi lon nước ngọt hay sao ?” Viêm á Luân chau mày .

“ Sợ cô rồi ! Để tôi…” Viêm á Luân mở nắp lon nước ngọt nhưng hướng về phía tôi .

Tôi cố né cái đầu đi rất xa , cắn chặt răng .

“ Phụt !”

Hắn vừa mở thì nước trong lon vọt lên như vòi phun nước , bắn tung tóe về phía tôi .

“ Hơ hơ ! Bé Lâm sao mà bé đáng yêu thế !” nhìn bộ dạng thê thảm của tôi , Viêm á Luân ôm bụng cười nghiêng ngả .

Tôi không nói gì nhìn hắn chằm chằm . Viêm á Luân uống hết số nước còn sót lại trong lon mỉm cười nhìn tôi , lấy tay quệt cọng tóc ướt che mắt tôi .

Áhhhhhhhhhh……Lâm Y Thần , mày đánh giá thấp đối thủ quá rồi đấy .

Thần Diệc nho đứng kế bên cũng cười không kém tên ác ma chỉ có duy nhất Đường Vũ Triết là không cười tôi . Tôi thầm cảm thấy an ủi .

“ Anh uống xong rồi tôi đi đây !”

“Chưa được” Viêm á Luân nắm tay tôi lại .

Lúc này Đường Vũ Triết cười hì hì đi đến cạnh Viêm á Luân vỗ vai người anh em “ Cậu tha cho người ta đi , cậu cũng chả phải uống hết lon pepsi rồi sao ? Lát nữa mình còn có cuộc thi chạy bốn trăm mét nam mà !”

Nói xong Vũ Triết đưa tôi đi để lại Viêm á Luân vẫn mặt mày hầm hầm như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi .

“ Cám ơn ! Tôi….”

“ Không có gì đâu , đừng ngại !”

Mười phút sau , tôi đi vào toilet .

Nhìn áo và mũ ướt nhẹp toàn là nước ngọt , đành cởi ra thay , cả mái tóc cũng ướt xem ra cô phải gội đầu nữa .

Tôi thở dài , xem ra ý trời khó cãi . Cuộc đời tôi từ nay về sau chắc khó sống lắm đây .

Viêm á Luân ! Đồ xấu xa xấu xa ! Tất cả những gì cậu đã làm với tôi , nhất định sẽ trả gấp đôi , không phải gấp mười lần mới đúng .

“ Ring ! Ring ! Ring !” 

Điện thoại trong túi tôi kêu lên inh ỏi .

“ Alô ! Ai đấy ạ…..” 

“ Nô tì , ta sắp phải thi đấu rồi ! Mau ra sân vận động nhanh lên! À, đúng hai phút nữa có mặt ! nhanh nha tôi đếm từng giây đấy .”

“Này , này , Viêm á Luân cậu tưởng tôi biết bay à ?”

“ Tít !tít !” 

Hắn cúp máy rồi , tôi vội chạy thục mạng ra sân vận động .

Đại hội thể thao chính thức bắt đầu , sân vận động đông lúc nhúc toàn người . Phe màu đỏ và phe màu xanh mỗi bên đứng một phía gào thét cỗ vũ cho trường mình . Những tấm băng rôn , khẩu hiệu cổ động cùng với lá cờ đại diện cho từng trường được giơ cao . Tiếng hò hét khắp nơi làm cho “ ngọn lửa thi đấu” cháy hừng hực .

Trường Sùng Dương phe màu đỏ còn trường Minh Đức màu xanh .

Toàn trường là người thế này , tìm tên khốn đó chả khác nào mò kim đáy bể ! Hừ , không thấy càng tốt….

Tôi định tìm chổ ngồi nghỉ ngơi một chút thì có giọng nói chói tai cất lên .

“ Hi , baby Y Thần”

Là…là…là Hạ Quân Tường ! Hic hic…ông này sao xuất hiện không bao giờ báo trước hết vậy , có ngày tôi vỡ tim vì hắn .

“ Xinh chào! Anh có chuyện gì cần giúp à?” Tôi cười cười 

“ Baby , anh sẽ ủng hộ em hết mình ! Vì em anh đã đăng kí thi ba hạng mục lận , em cảm động lắm phải không ?....”

Quân Tường lần này cầm bông hoa cúc , lần trước hắn cầm hoa gì gì đó ! Sao hắn thích hoa thế nhỉ ?

“ Baby à , em biết hắn ta là ai không ?” Hạ Quân Tường mặt mày không hề biết sắc , chỉ về hướng xa xa “ Em biết không , hắn là át chủ bài trường Sùng Dương . Tướng mạo xấu hoắc thế kia mà cũng có fan hâm mộ ! Anh mới là đệ nhất mỹ nam ! Y Thần , em chưa thấy hắn cười đâu em mà thấy sẽ ói cả cơm trưa ra đấy !”

Viêm á Luân đúng là đáng ghét thật ! Tôi nhìn hắn cười rạng rỡ giữa đám con gái đang bám lấy chằng chịt mà lửa hận thù lại nổi lên .

“ Hay là bé Lâm cùng anh đối phó hắn” Hạ Quân Tường thì thầm vào tai tôi .

“ Anh muốn gì ?... .”

Quân Tường nhét vào tay tôi chai nước lại thì thầm 

“ Cầm lấy cái này , đợi khi thi đấu xong đưa cho hắn uống . Đảm bảo trận thi đấu hôm nay …hắn sẽ…ha..ha..” 

Quân tường nhìn về phía Viêm á Luân cười đầy tự tin .

“ Tôi không làm vậy đâu , muốn thắng phải công bằng” Đúng lúc định ném lại chai nước mà Quân Tường ép cầm lấy , bỗng có người vỗ mạnh vào tai tôi .

“ Tên nô tì kia , bộ ngủ gật trong toilet à ?” Viêm á Luân đứng phía sau lưng tôi từ lúc nào “ Là cho ta hả ! Nô tì , ngươi đối với ta là tốt nhất đó ! Uả , không mặc đồ ngụy trang nữa sao ?”

“ Á ! Bỏ tay ra” Tôi giựt mạnh cánh tay đang bị hắn nắm .

Hắn lại mỉm cười sao mà chói lóa thế…..tôi sắp ….nhưng đây không phải lúc hoang tưởng tôi hét lên .

“ Này , bỏ tay ra !” Tôi vùng vẫy mạnh thêm nữa để thoát khỏi “móng vuốt” của tên Viêm á Luân . Chúa ơi , đừng để ai bắt gặp rồi hiểu lầm tôi bán trường theo địch .

“ Lát nữa chủ nhân của ngươi sẽ thi chạy bốn trăm mét , nhớ cổ vũ nhiệt tình vào , cảm ơn mang nước đến nhé !” Viêm á Luân cầm chai nước của Hạ Quân Tường hươ hươ trước mặt tôi . Hắn cướp từ lúc nào thế nhỉ ?

“ Ngại quá , để cậu thất vọng rồi ! Y Thần chỉ cổ vũ cho những hotboy như tôi thôi !” Quân tường lại thình lình xuất hiện , vuốt tóc mình rồi nói .

Chưa hả dạ hắn bồi thêm một câu “ Cậu cũng thi chạy bốn trăm mét hả ? chút nữa có thua cũng đừng có khóc nhè đấy !”

“ Nói cũng đúng !” Viêm á Luân cười híp mí nhìn Quân Tường “ Nếu đã xấu như ma chút nữa thi chạy ngắn mà cũng thua thì để tóc dài làm phụ nữ cho rồi !”

“ Mi dám hạ nhục ta ! Mi có biết ta là ai không ? là Hạ Quân Tường hot boy có một không hai của trường Minh Đức”

Viêm á Luân cười nay ngô 

“ Tên nghe lạ hoắc , chưa nghe bao giờ”

“ Mi !” Quân Tường tức đến nỗi muốn phun máu ra , nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , cười gian manh “ Viêm á Luân , mi không dám cá cược với ta chứ gì ?”

“ Cược cái gì ?”

“ Lát nữa bên nào thua sẽ phải bỏ tiền túi ra khao bên thắng buổi cơm trưa !”

“ OK ! Chuẩn bị tiền đi , đến lúc đó đừng hỏi mượn tôi !”

Tiếp theo hai người tiếp tục đấu khẩu nhưng Viêm á luân vẫn cười ha hả chưa biết âm mưu chơi khăm của Quân Tường .

Tôi vẫn nhìn đăm đăm bình nước rồi nhìn Viêm á Luân , hình chưa hắn vẫn chưa uống nước …

Rốt cuộc bình nước đó chứa cái gì ?

Cãi đã rồi khát nước Viêm á Luân ngước đầu uống hết chai nước suối .

Hắn uống thật ! Uống thật rồi …

Nhưng sao tôi thấy lương tâm cắn rứt , không vui chút nào .

Viêm á Luân nhìn tôi cười rạng rỡ , giơ hai tay làm dấu hiệu chiến thắng .

Không hiểu sao , khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của hắn , tôi thấy hối hận .

………

“ Pằng !”

Tiếng súng hiệu lệnh vang lên , tất cả tuyển thủ đứng ở vạch xuất phát bỗng lao đi nhanh như tên bắn .

“Bạn Viêm á Luân trường Sùng Dương đang ở vị trí dẫn đầu ! Theo sát phía sau là bạn Hạ Quân Tường trường Minh Đức !” Bình luận viên ngồi trên đài quan sát cuộc thi .

Xung quanh hò hét to kinh khủng .

“ Luân cố lên !”

“ Nho …không cần phải gào to thế, luân thế nào mà chẳng thắng !”

Giọng nói này …tôi quay đầu nhìn . Là Thần Diệc Nho và Đường Vũ Triết .

Đường Vũ Triết phát hiện ra tôi nhìn cậu ta , Vũ Triết cũng nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười làm tôi suýt bị hớp hồn .

“ Bạn Viêm á Luân đã giành giải nhất trong cuộc thi chạy bốn trăm mét nam !”

Khi bình luận viên vừa dứt lời , nữ sinh Sùng Dương lao ầm về phía Viêm á Luân .

__________________________________________________ _______

CHAP 7 : SỰ TRẢ THÙ NGỌT NGÀO

Viêm á Luân không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người , kéo tôi gần anh ta nói thì thầm vào tai .

“ Y Thần yêu dấu , có lẽ đến lượt tôi tính nợ với cô nhỉ ! Chút nữa nhớ đợi điện thoại của tôi nhé !”

Viêm á Luân giành chiến thắng trong cuộc thi bốn trăm mét nam . Làm fan nữ trường Sùng Dương réo lên ầm trời lao về phía hắn .

“ Viêm á Luân , khăn nè , lau mồ hôi đi…”

“ Anh Luân em có mang nước cho anh nè…”

Tôi nháy mắt lia lịa không thể tin vào sự thật trước mắt ! Rõ ràng là hắn uống cạn chai nước mà sao không bị gì nhỉ ? Còn khỏe đến nổi nhận hết quà do fan tặng nào là nước , khăn bông.v..v..

Uí ! Sao hắn đi về phía mình thế ! Tôi lùi một bước định biến khỏi nơi hoản loạn này thì

“ Cầm hộ tôi ! Có tấc cả mười hai khăn bông , mười lăm chai nước . Không được bỏ sót cái nào hết !” Viêm á Luân dúi tất cả vào tay tôi làm tôi suýt té , may mà không ai nhìn thấy mình ….

Hắn còn nhìn Quân tường cười khoái trá “ Sao ? giờ đến lúc thực hiện lời hứa rồi”

Quân tường hậm hực nhìn Viêm á Luân như muốn ăn tươi nuốt sống , nhưng hắn nhanh chóng lấy lại phong độ chỉnh lại cổ áo , lấy một xấp tiền trong túi ra đưa cho bọn Sùng Dương .

“ Cầm lấy rồi mua 20 phần ăn , coi như bổn thiếu gia làm phúc vậy !” Nói xong Quân tường bỏ đi một mạch làm tôi đơn thân độc mã đứng giữa hang hùm . Mei Mei ơi , Thừa Lâm ơi hai bà đi đâu tham quan mà quên mất người bạn chí cốt này vậy .

Viêm á Luân không thèm để ý đến sự chú ý của mọi người , kéo tôi sát lại nói nho nhỏ vào tai tôi .

“ Y Thần yêu dấu , có lẽ đến lượt tôi tính nợ với cô nhỉ ? Nhớ chờ điện thoại của tôi nhé!”

Tôi ngẩn đầu nhìn hắn “ chết rồi ! chắc hắn biết chai nước có thuốc gì đó , mà mình lại đưa hắn uống nên muốn tính sổ với mình đây mà ! hu hu Quân Tường lần này anh hại tôi rồi !”

…………

Chỉ vì câu nói của Viêm á Luân mà cả ngày đại hội thể thao tôi ngồi thấp thỏm không yên , mỗi lần chuông điện thoại kêu làm tôi muốn ném cái điện thoại vào sọt rác cho rồi .

Thừa Lâm và Mei Mei hỏi tôi có chuyện gì tôi đành nói dối là không sao . Cả giờ ăn cơm hắn cũng không buông tha tôi . 

Ăn thì cứ ăn đi làm gì mà cứ nhìn tôi cười ma mãnh , lập đi lập lại nhiều lần nữa chứ .

Á , mắt trái tôi giật giật . Người ta thường nói mắt trái giật thì gặp xui xẻo …tôi có dự cảm sắp tới sẽ có chuyện vượt qua sức tưởng tượng của tôi .

………….

Mười phút nữa đến trận thi đấu bóng rỗ giữa Sùng Dương và Minh Đức . Cổ động viên cổ vũ nhiệt tình làm cho nhà thi đấu suýt nổ tung .

Tôi là người quản lí của đội bóng rổ tôi càng không thể lơ là… .

Nhưng đều tôi thấy lạ nhất là từ lúc sáng đến giờ chả thấy mặt thằng cha đáng ghét ấy đâu . Hay là cả đêm hôm qua hắn trằn trọc mất ngủ vì nghỉ ra kế hoạch chơi khăm tôi nên bây giờ ngủ quên . Chúa ơi ! cầu mong những đều con nghĩ sẽ trở thành sự thật .

“ Tên nô tì kia , nhớ chủ nhân quá hả ?” Bổng giọng nói mà tôi không muốn nghe nhất lại vang lên .

Tôi không dám quay đầu lại nhìn , là hắn chứ còn ai nữa .

“ Xem ra đã đến lúc nhờ cô ra tay rồi……” Viêm á Luân nháy mắt với tôi .

“ Cậu nói cái gì …ha…ha..” Tôi giả ngốc không hiểu .

“ Bộ cô tưởng tôi uống chai nước hôm qua của cô nên hôm nay làm gì có chuyện xuất hiện ở đây phải không ? tưởng tôi đang ngồi trong WC chứ gì ?...” Viêm á Luân giơ chai nước lên trước mặt tôi , cười gian xảo .

“ Vậy cậu muốn gì …? Nhưng nói trước là tôi không đồng ý !”

“ Tôi phải ăn miếng trả miếng , chai nước này còn công hiệu hơn của tên chảnh ấy cả trăm lần . Tôi muốn xem mặt hắn đang lúc đánh bóng rổ phải ôm bụng chạy vào WC thôi !” Viêm á Luân cầm lấy gói thuốc màu trắng nhét vào tay tôi .

“ Cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net