1. A Meo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ong Seongwu thích người có nụ cười đẹp.

Vì sao lại thế? Chính anh cũng không biết được. Chỉ là có lần đám con gái cùng lớp bàn tán coi mẫu người yêu lí tưởng của lớp trưởng Ong siêu cấp đẹp trai và gương mẫu là gì, đến khi có đứa đánh liều hỏi, Seongwu nghiêm túc nghĩ nửa ngày mới đáp một lèo "Cười lên thật tươi thì tốt rồi, nếu có thể cao ráo trắng trẻo một chút thì tuyệt vời luôn. Phải rồi, biết nấu ăn là trên cả tuyệt vời ấy".

Trời má, đòi người ta cao ráo trắng trẻo lại còn cười xinh, biết nấu ăn nữa kìa, ha ha, tiêu chuẩn bạn gái cao phết còn gì. Lớp trưởng Ong biết mình lỡ mồm, kì thực tiêu chuẩn thật ra chỉ có một, đấy là cười lên phải thật đẹp. Những cái còn lại thực ra không quan trọng đến thế.

Có điều Seongwu không ngờ rằng, người yêu mình sau này thế mà lại đáp ứng đủ loại yêu cầu trên, muốn cao có cao, muốn trắng có trắng, nấu ăn cực phẩm, cười rộ lên liền giống như ánh mặt trời. Duy có một điểm... Đấy là người ta thế mà lại không phải con gái.

...

Khai giảng đã được 3 tuần, lớp trưởng lớp 11/1 Ong Seongwu cũng đã thành công đắc cử hội phó hội học sinh, bước trên con đường thăng tiến đợi cuối năm nay anh chị khối 12 ra trường sẽ leo lên làm hội trưởng. Sau đó dùng học bạ chèn thêm mấy chữ "Hội trưởng hội học sinh trường cấp 3 trọng điểm A" siêu cấp sáng chói đường đường chính chính đăng kí vào đại học Seoul. Arghh... Nghĩ thôi đầu lớp trưởng Ong đã muốn nghếch lên đến tận trời.

Khổ nỗi con người đầy tính hiên ngang ấy bây giờ chỉ hận sao mình không bé lại một tí, tốt nhất là mọi người khỏi thấy mình luôn để có thể nhanh nhanh chạy lên sân thượng với A Meo của mình nha.

A Meo là một con mèo vằn, cũng chưa lớn lắm. Ba tuần trước, lúc khai giảng xong ra về thì Seongwu bắt gặp nó đang bới rác trong con hẻm cắt ngang tuyến đường anh hay đi về. Lúc đó nhìn nó cũng đủ thảm, người gầy teo, một chân sau bị gãy, lông bết cả lại, thấy anh thì hoảng lên muốn chạy mà xem chừng là yếu đến độ chạy không nổi, tập tễnh không được chục bước đã bị anh tóm lên.

A Meo lúc đó chỉ là một con mèo hoang, người bẩn muốn chết thế mà lại thành công một gọi ra bản tính thương xót đám động vật nhỏ của Seongwu.

Được rồi, thực ra Seongwu rất thích nuôi mấy thứ như chó mèo này nọ, nhưng khổ nỗi mẹ Ong lại bị dị ứng lông động vật, thành thử 17 năm cuộc đời anh chưa từng chân chính có cho mình một nhóc thú cưng nào hết.

Có lẽ khi đó tâm tình tốt, nhìn thấy mèo nhỏ lại không muốn nó cứ vậy chết đi, ma xui qủy khiến thế nào lại cởi áo khoác bao lấy nó đem đi chữa trị, tiêu hết cả tháng tiền lương hè vừa rồi vất vả làm thêm.

Một tuần đầu vì nó yếu quá, nên được giữ trong trung tâm theo dõi. Mỗi ngày Seongwu đều lấy lí do mới khai giảng xong việc ở văn phòng hội học sinh nhiều nên về muộn để chạy qua thăm mèo nhỏ.

Sang tuần thứ 2 trung tâm đòi trả về theo dõi tại nhà, vấn đề lập tức nảy sinh. Không thể đem về nhà, nhưng anh lại không muốn đem A Meo cho người khác. Đúng vậy, Ong Seongwu bình thường vui vẻ, hòa nhã nhưng có những khi lại cố chấp kì lạ, đồ là của mình thì là của mình, lúc quyết định nhặt A Meo cũng đã hạ quyết tâm đem nó thành cục cưng của mình mà nuôi.

Đắn đo mãi, gọi thử cho mấy đứa bạn đều không ổn, cuối cùng Seongwu quyết định tạm thời đem A Meo lên sân thượng của trường A trộm nuôi.

Đúng vậy, là TRỘM-NUÔI đấy.

Nên bây giờ lớp trưởng Ong, mà bây giờ là Hội phó Ong mới phải lén lén lút lút đi lên sân thượng đây này.

Nói cũng trùng hợp, sân thượng trường A trước đây nghe nói có nữ sinh vì thất tình tự tử nên vốn dĩ đã ít người lên. Năm ngoái có học sinh không hiểu sao buổi tối sau giờ tự học đi qua cầu thang đó lại nghe tiếng động lạ liền đi lên xem thử, nghe đâu cu cậu chỉ kịp thấy một bóng trắng lơ lửng lao đến phía mình liền trượt chân ngã cầu thang đến nhập viện. Kể từ sau đấy chẳng ai dám bén mảng lên sân thượng nữa.

Hội phó Ong ấy thế mà lại không cho là đúng, chẳng tin mấy lời đồn ma quỷ này nọ, sau mấy lần lên sân thượng bình an, thậm chí còn đem sân thượng làm nơi lí tưởng để ôn bài. So ra lúc để A Meo trên này, Ong Seongwu có loại tự tin sẽ chẳng ai phát hiện ra đâu.

Mỗi ngày đều đều giờ ăn trưa với ăn chiều bớt phần cơm của mình giấu đem lên cho nó là được. Chắc A Meo trời sinh là mèo hoang nên sức sống mãnh liệt lắm. Sau khi đem lên đây vết thương hồi phục cũng nhanh, cho gì ăn nấy, không có kiểu chảnh mèo như bọn khác đâu.

Có điều... 3 ngày nay A Meo không có ăn cơm trưa!!!

Đó giờ bữa chiều Seongwu cho A Meo ăn vốn là bữa phụ, thức ăn chẳng bao nhiêu, ngày có bữa trưa mà không chịu ăn thì phải làm sao!!!

Hội phó Ong lo lắm, nên hôm nay lúc nhận hộp cơm từ tay mẹ Ong lại nghe mùi cá liền không đợi giờ nghỉ trưa mà ngay giờ ra chơi đã lén chạy lên sân thượng hi vọng A Meo nhà mình có thể ngoan ngoãn ăn một chút. Người ta cũng không muốn A Meo đầu tháng xuất viện cuối tháng lại trở vào ngay đâu.

"Bụp"- A Meo quả nhiên không hổ là mèo hoang, Seongwu vừa mở cửa thế mà nó đã từ mái nhảy xổ lên người anh. Cái chân sau đoán chừng đã sắp tháo băng được, nó dùng một đám móng găm găm leo leo đã ngồi được lên vai Seungwu.

Seongwu một tay cầm hộp cơm lanh lẹ khép cửa lại, một tay vươn lên gãi gãi người mèo nhỏ, rồi từ từ đi về phía sau boong nước dự trữ của tòa nhà. Tuy là nói không sợ ai phát hiện, cơ mà chắc tại lén lút nên có tật giật mình, mỗi lần lên sân thượng Seongwu đều thích trốn ra sau boong nước này.

Ấy vậy mà hành động trốn này lại phát huy tác dụng đấy, trời ạ.

Seongwu chưa kịp mở hộp cơm của mình lại nghe thấy tiếng cửa sân thượng bị đẩy mở ra. Anh nhanh tay tóm lấy A Meo núp kín sau boong nước, hu hu, sao lại có người lên sân thượng giờ này.

Hội phó Ong nín thở lắng nghe, chỉ thấy tiếng người kia đi qua đi lại, giống như tìm cái gì, một hồi lại nghe thấy.

"Meo~~ Miao~~~ Meow~~~~~~"

Đệt! Nhìn xuống rõ ràng không phải tiếng A Meo trong tay mình kêu, mà là người kia kêu nha.

A Meo đang trong tay Seongwu lập tức bắt được tín hiệu cứ thế vọt khỏi tay anh, chạy thẳng về phía người kia.

Này~ tao mới là chủ mày đấy con mèo kia.

Seongwu chót trốn, cứ vậy núp sau boong nước nhìn con cưng của mình lao đến bên người ta.

Lúc này hội phó Ong mới nhìn kĩ người kia.

Người kia có dáng người khá cao, chừng 1m8, da trắng, tóc hồng. Tạm bỏ qua màu tóc mà theo hội phó Ong là có chút sáng quá, còn lại quả thực dù là nam, Seongwu cũng cảm thấy người này lớn lên rất dễ nhìn. Tuy rằng, bản thân Seongwu cũng được công nhận là mĩ nam đấy.

Trên tay người kia thế mà cũng lại đem theo một hộp cơm. Người kia thấy A Meo chạy lại, chỉ tập trung nhìn nó, không hề phát hiện ra Seongwu. Sờ sờ A Meo một chút, người kia tùy tiện ngồi xuống, mở hộp cơm ra cho A Meo ăn.

Thì ra đây là lí do A Meo nhà mình bỏ bữa. Nó căn bản không có làm sao cả, là bị người ta cho ăn đến no mất rồi thôi!!!

Trong đầu Seongwu bắt đầu suy tính. Người kia phát hiện A Meo, nhưng không bắt nó đi, cũng không nói cho người khác biết, phỏng chừng không phải mối đe dọa. Hay là mình đường hoàng bước ra nói chuyện một chút...

Cơ mà Seongwu chưa kịp bước ra, A Meo giống như ăn nhanh quá nên bị sặc, ho ra 2 tiếng. Người kia lập tức bò cả xuống nhòm xem nó có làm sao không. Chưa xem được gì con mèo háu ăn đã tiếp tục đớp đớp đớp, nhai nhai nhai... thật không có tiền đồ. Người kia đại khái phát hiện tư thế của mình có chút buồn cười, còn con mèo tham ăn tệ, liền xoa đầu con mèo, cười cười ngồi thẳng dậy.

Hoặc là do chỗ boong nước khuất lấp nên hơi tối còn người kia ngồi đúng chỗ có ánh nắng mặt trời chiếu xiên, cũng có thể do tóc người đó màu hồng... Hoặc do nụ cười đó quả thực quá đỗi dịu dàng... Seongwu có ảo giác, cả người người kia sáng lên vậy.

Vừa rồi còn thấy màu tóc hồng có chút không quen, hiện tại lại thấy như cả không khí cũng muốn nhuộm hồng luôn rồi. Người kia chỉ hơi cười một chút đã ngọt như vậy, lúc cười rộ lên chắc đẹp lắm ha... cho dù là con trai.

Hội phó Ong 17 năm chăm chỉ đèn sách, chưa có mảnh tình nào vắt vai, cứ thế lại không phát hiện ra mình lén ngắm người ta còn chưa đủ, đi khen một thằng con trai cười đẹp có cái gì không hợp lí. Đã thế còn vì người ta cười một cái mà quên cả chào hỏi, đợi chuông reo lên người kia thu dọn rồi đi mất, vẫn còn núp sau boong nước nghệt ra.

Xoa xoa con mèo đã no quay 2 cái rồi đi xuống, Seongwu nghĩ nghĩ, hay là sau này thử bắt chuyện với người kia xem...

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net