Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Khâu Quốc.

Lễ hội Đào Hoa.

Mùa xuân, hoa đào nở. Sắc đào tươi thắm nhuộm hồng cả một khoảng trời. Thanh Khâu là nơi trồng nhiều hoa đào nhất nhân gian, cũng là nơi mà gốc đào xuất hiện đầu tiên trên thế gian này sinh trưởng.

Thanh Khâu từ trước đến nay là nơi cư ngụ của bộ tộc Cửu Vĩ Thần Hồ. Khác với con dân Thanh Khâu là trăm ngàn các loại động thực vật khác nhau tu luyện lâu năm mới có thể hoá thành hình người. Thần Hồ là bộ tộc có từ thời thượng cổ, cùng với Thiên Tộc trên Cửu Trùng Thiên và Long Tộc dưới nước là ba bộc tộc cai trị ba cõi, sinh ra đã là tiên thai. Không cần tu luyện cũng đã là tiên, dựa vào tu vi và đạo hạnh tu hành, nếu không có gì quá trở ngại, sẽ thuận lợi mà phi thăng thượng thần.

Hồ Đế họ Bạch, tên Thanh, là một hồ ly có chín cái đuôi với bộ lông trắng mềm mại và lấp lánh ánh tơ vàng. Dưới gối có ba người con trai. Trong bụng nương tử đang mang thai đứa trẻ thứ tư.

Tiết Xuân Phân, lễ hội Đào Hoa, người con thứ tư của Hồ Đế Thanh Khâu chào đời.

Lại nói đến việc chào đời của đứa trẻ này.

Hồ Nương - nương tử của Hồ Đế, họ Hồ, tên một chữ Hy, sau khi nàng cùng trượng phu làm lễ khai hoa trong Lễ Hội Đào Hoa, trở về Viện Yên Lạc của mình liền cảm thấy có gì đó không đúng, trong bụng truyền đến từng trận đau âm ỉ, giống như là muốn sinh . Hồ Đế, theo lệ trong ngày đầu tiên của lễ hội Đào Hoa, đang đi chúc mừng con dân khắp Thanh Khâu, nghe tin liền tức tốc vui mừng đằng vân trở về, hắn đợi chờ đứa trẻ này đã lâu, còn kì vọng cái thai là tiểu nữ nhi, ba tên tiểu gia hoả thật sự nghịch ngợm làm hắn sắp chịu không nổi. Nương tử từ ngày có ba hài tử, lực đạo liền đặt hết lên bọn chúng, cơ hồ quên mất có một trượng phu ngày đêm chịu uỷ khuất là hắn, nếu lần này là một nữ nhi, thì tiểu nữ nhi này hắn nhất định sủng nàng tận trời, để nàng hảo hảo an ủi hắn.

Lúc hắn chạy đến An Lạc Viện của phu nhân, Dược Nương được Thiên Đế phái xuống cũng vừa vào trong phòng, trong phòng không có tiếng la hét đau đớn như trước khi sinh ba tiểu gia hoả kia, tựa hồ chỉ có tiếng than nhè nhẹ.

Cùng lúc đó, ba tên tiểu gia hoả ồn ồn ào ào một đường chạy đến vây quanh hẳn, hỏi đông hỏi tây một hồi. Hắn đang không khỏi than vãn thực nhức nhối đau đầu thì Dược Nương từ phòng sinh đi ra, hướng hắn khom mình hành lễ:

- Thần Dược Nương Hải Đường, tham kiến Thiên Hồ Đế Quân.

- Không cần đa lễ. Dược Nương, chẳng hay nương tử...

- Hồi bẩm Thiên Hồ Đế Quân, cái thai này của Hồ Nương, có điểm kì lạ.

- Kì lạ ? Dược Nương có thể nói rõ ?

- Hồi bẩm Thiên Hồ Đế Quân, nếu như là thai bình thường, có triệu chứng đau bụng, giống như trở dạ, hiện tại khẳng định đã thuận lợi sinh nở. Nhưng Hồ Nương chỉ có triệu chứng, đứa trẻ tựa hồ không muốn đi ra.

- Không muốn đi ra ? Vậy nương tử cứ như thế thì đau chết mất ? - Hắn cơ hồ đổ một tầng mồ hôi lạnh, cơn đau lúc sinh nở, khỏi cần nói cũng biết tư vị khủng khiếp thế nào.

- Thỉnh Thiên Hồ Đế Quân bớt lo lắng, tiểu tiên đã cho nương nương ăn An Khí Thảo, cơn đau sẽ giảm bớt, tiên khí sẽ tập trung vào bụng để bảo toàn tính mạng cho nương nương cùng đứa trẻ. - Dược Nương âm thầm thở phào, may mà trước khi xuống đây nàng mang đầy đủ các loại tiên thảo, thậm chí là còn thừa, đề phòng vạn nhất có thể xảy ra. Hồ Nương là nương tử của Thiên Hồ Đế Quân, thân phận đủ lớn.

An Khí Thảo là Tiên Thảo Côn Luân, được trồng tại lưng chừng núi. Hấp thu tinh hoa đất trời cùng tiên khí của Côn Luân Sơn, trăm năm nảy mầm, thêm trăm năm nữa mới mọc được thành cây trưởng thành. Có tác dụng trị thương, giảm đau, tập trung lưu trữ tiên khí trên thân thể các tiên nhân.

- Vậy thì tốt - Hắn âm thầm thở phào, nhưng còn việc sinh nở ? - Tim lại một lần nữa nảy lên

- Này... thứ lỗi cho tiểu tiên không thể giải quyết. - Dược Nương đổ một tầng mồ hôi lạnh, việc sinh nở này thật không biết phải nói sao cho rõ, chứ chưa nói đến việc giải quyết vấn đề.

- Đi khắp tứ hải bát hoang, tìm đâu ra người có thể hiểu biết về sinh nở hơn các Dược Nương, ngươi nói ngươi không thể giải quyết...- Hắn như sắp phát hoả, nương tử của hắn, hài tử của hắn phải tính sao ?

Lời còn chưa dứt, đám tiểu gia hoả dưới chân Hồ Đế đồng loạt giật giật mạnh tay áo hắn, hô to gọi nhỏ. Ngẩng đầu lên nhìn, phía đằng xa nơi đường chân trời, là Thiên Đế cùng Ti Mệnh Tinh Quân đang đằng vân mà đến. Hồ Đế âm thần thở phào, đại ca đã đến, việc này hẳn là đã có cách giải quyết. Thiên Đế vừa đáp xuống, đã đi ngay đến chỗ hẳn hỏi han tình hình. Thiên Đế Cửu Minh Tư Hoàng là huynh đệ kết nghĩa của Hồ Đế, đám tiểu gia hoả nhà Hồ Đế gọi hắn hai tiếng bá phụ. Hồ Đế sau khi trấn an rồi thuận tiện đuổi ba tiểu gia hoả kia đi, mới quay sang Thiên Đế:

- Thiên Đế...

- Bạch Thanh ta nói tên tiểu tử nhà ngươi, lúc không có người ngoài ở đây, phiền ngươi hảo hảo gọi ta một tiếng đại ca.

- Gọi ngươi một tiếng Thiên Đế ngươi còn không đủ oai ?

- Nương tử còn đang khó sinh, ngươi còn ở đó đôi co với ta ?

- Đại ca ngươi đến đây, còn không phải là đến giúp ta giải quyết chuyện này ?

Bao nhiêu vạn năm qua đều là như vậy, bọn họ tuy đức cao vọng trọng, một là Thiên Đế Cửu Trùng Thiên, một là Hồ Đế Thanh Khâu, tuổi tác có thừa, mỗi lần gặp nhau đều là kẻ tung người hứng, bất kể thân phận, vẫn giống hệt đám tiểu hài tử năm nào, đều là đệ tử chân truyền của Thái Vũ thượng thần, cùng học cùng chơi với nhau tại Côn Luân Sơn.

- Ti Mệnh Tinh Quân, huynh nói xem . - Thiên Đế quay sang bên cạnh mình.

Vị Ti Mệnh Tinh Quân này năm xưa cũng là một trong những đệ tử của Thái Vũ thượng thần. Tên thật là Diện Tĩnh. Đệ tử Côn Luân Sơn không luận bàn xuất thân, năm đó Ti Mệnh Tinh Quân nhập môn trước hai người bọn họ, nên là sư huynh, sau này, Cửu Minh Tư Hoàng về Cửu Trùng Thiên kế thừa ngôi vị Thiên Đế, Bạch Thanh về Thanh Khâu an ổn làm Hồ Đế, còn hắn thì lưu lại Côn Luân Sơn cùng sư phụ thêm vài chục năm, một lần Thiên Đế về Côn Luân Sơn thăm sư phụ, lúc trở về còn cố ý lừa hắn về Cửu Trùng Thiên cùng, giao cho hắn cái chức Ti Mệnh Tinh Quân này, bắt hắn ở lại Cửu Trùng Thiên, từ đó đến nay đã vài chục vạn năm có lẻ rồi thì phải. Năm đó là một môn đệ tu luyện tại Côn Luân Sơn, hắn chứng kiến tình cảm huynh đệ của hai vị Đế Quân, tất nhiên, cũng chứng kiến luôn những màn đầu khẩu không hồi kết cùng cái lối hành xử như mấy tiểu hài tử mới vài ba trăm tuổi của bộ đôi huynh đệ không sợ không đủ mất mặt này. Khi không có mặt người ngoài, bọn hắn vẫn đủ tôn kính gọi hắn một tiếng sư huynh. Ti Mệnh Tinh Quân nghe đấu khẩu đã nhàm, ngắm trời ngắm đất một hồi nghe gọi đến mình, liền mở kim khẩu:

- Cách đây mấy ngày ta đã cố ý xem qua, tiết Xuân Phân, hội Đào Hoa, sẽ là ngày mà nương tử nhà ngươi hạ sinh đứa nhỏ. Còn tính ra được nó là một tiểu nữ nhi như ý muốn của ngươi. Còn gần như chắc chắn, nàng là Chí Tôn Đào Hoa ứng kiếp. Thế nhưng mà, sớm hôm nay, ta xem quẻ một lần nữa để chắc chắn, thì quẻ bói không thể xem được nữa, huyền cơ hoàn toàn bị giấu, cố cách mấy cũng soi không được. Hơn nữa...

- Hơn nữa, Mạt Li nằm mộng. - Không đợi Ti Mệnh Tinh Quân nói xong, Thiên Đế đã tiếp lời.

Hạ Mạt Li - Tây Vương Mẫu nương nương. Thê tử của Thiên Đế .

- Mộng ?

- Đúng thế. Mạt Li ít khi nằm mộng, giấc mộng nào của nàng ấy cũng đều là điềm báo. Nàng ấy mộng thấy, vào một ngày của mùa xuân, đương lúc hoa đào vào độ thắm sắc. Bỉ ngạn nở. Từng đoá từng đoá bỉ ngạn đỏ tươi bung nở rực rỡ, nhuộm khắp muôn nơi trong tam giới một màu đỏ kiểu diễm. Nàng nói, trong mộng của nàng, không chỉ bên cầu Nại Hà, dọc dòng Vong Xuyên, mà khắp nơi trong tam giới, gần như cùng một lúc đều nở ra bỉ ngạn.

- Bỉ ngạn là hoa của âm ty, nở nhiều như vậy, là có nghĩa gì ?

- Điều này, ngay đến sư huynh còn tính không ra, ta cũng không biết được.

- Nhưng nó có liên quan gì đến tiểu nữ nhi chưa chào đời của đệ ?

- Cũng không chắc có liên quan gì đến đứa nhỏ của đệ hay không. Nhưng hai việc mà ngay cả Ti Mệnh Tinh Quân cũng tính không ra, lại trùng hợp là giấc mộng của Vương Mẫu và đứa trẻ chưa chào đời của Hồ Đế. Đều là người một nhà, ta cảm thấy, không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

- Nhưng đứa nhỏ của đệ thật không biết bao giờ mới có thể sinh ra.

- Việc này vừa hay, lại là việc duy nhất ta có thể tính ra. - Ti Mệnh Tinh Quân đáp. Vào ngày thứ bảy, lúc lễ hội Đào Hoa vừa kết thúc, cũng là lúc đứa trẻ của ngươi có thể thuận lợi bình an mà sinh ra.

Ba người bọn họ nhìn nhau, lặng thinh, tư vị này quả thực là phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net