Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ tử đàn, Hồ Đế yên lặng quan sát một lượt căn phòng nơi hắn đang ngồi.

Thái Thượng Tôn tuy thân phận thập phần tôn quý, nhưng lại có đời sống hết sức giản dị. Đại sảnh cũng không bài trí xa hoa lộng lẫy, chỉ treo những bức hoạ sơn thuỷ hữu tình, ngoài ra không có ngọc ngà châu báu gì khác. Nhớ năm xưa cha hắn, cách đây một đoạn thời gian thật là dài, cũng đưa hắn tới đây, ngồi trong căn phòng này, đợi Thái Thượng Tôn khi đó vẫn còn là Thái Vũ Thượng Thần, đợi người từ bên ngoài trở về để bái sư. Hiện tại hắn ngồi đây, nhưng lại là mang hài tử của mình đến bái sư. Căn phòng này từ đó đến nay, không hề đổi khác, vẫn một lối bài trí như xưa. Thật là có chút hoài niệm.

Đám gia hoả bên cạnh hắn, giờ khắc này yên ổn ngồi trên ghế, lộ ra vẻ bình ổn hiếm thấy. Đại công tử nhà hắn, bình thường trầm ổn, hiện tại lại có chút căng thẳng. Dù gì cũng là lên Côn Luân Sơn bái Thượng Tôn làm sư. Hắn quay sang, trấn tĩnh đứa nhỏ của hắn:

- Lưu nhi, không có gì cần lo lắng cả, mọi sự đều có an bài cả rồi.

- Phụ thân...

Đại công tử nhà Hồ Đế còn chưa dứt lời, từ bên ngoài truyền đến thanh âm của ai đó:

- Tham kiến Thượng Tôn.

Mọi người trong phòng, không hẹn mà cùng hướng mắt ra phía cửa.

Từ bên ngoài, bước vào một lão nhân gia vận y phục trắng muốt, theo sau là các học trò của ngài. Lão nhân gia râu tóc bạc phơ, mái tóc bạc trắng như cước được cố định bằng kim quan, chòm râu dài trắng muốt như mây rủ xuống, đung đưa theo mỗi nhịp bước chân. Một đôi mắt tinh anh hữu lực, sáng như vì sao, ánh mắt như có thể nhìn thấu thế sự nhân gian, lại rất mực điềm tĩnh. Một đôi lông mày cương nghị cùng vầng trán rộng. Tay cầm phất trần màu trắng. Cả người tản mát ra một loại hơi thở bất phàm, bước đi thong dong lại nhẹ nhàng như lướt trên mây.

Lão nhân gia tóc bạc này, chính là Thái Thượng Tôn mà tứ hải bát hoang thập phần tôn kính.

Thái Thượng Tôn nhìn thấy Hồ Đế, liền kêu một tiếng :

- Bạch Thanh. - Một tiếng gọi cất lên, nghe trầm ổn biết mấy.

- Sư phụ. - Hồ Đế ân cần tiến lên, khom cười vái chào. Đám tiểu gia hoả bên cạnh nhất loạt cũng đứng lên, khom người vái chào giống phụ thân.

- Đều đứng dậy, đều đứng dậy, ngồi xuống cả đi.

Nói đoạn, liền tiến lên ngồi trên ghế chủ toạ, lập tức có người tiến lên dâng trà. Đám học trò của Thượng Tôn liền tản ra đứng hết sang bên đối diện với một nhà Hồ Đế.

- Đã là Thiên Hồ Đế Quân rồi, còn sinh được bốn tiểu hài tử, thời gian qua cũng thực nhanh. - Thượng Tôn thân thiết nói, lại nhìn đến ba tiểu gia hoả bên cạnh Hồ Đế, ý cười càng thêm sâu.

- Sư phụ, người gọi con một tiếng Bạch Thanh là được rồi.

- Ha ha ha, được thôi được thôi. Mấy đứa trẻ nhà Tư Hoàng, hiện tại chắc cũng đã lớn thế này rồi đấy nhỉ.

- Hồi sư phụ, đại ca sinh được một cặp song sinh một nam hài một nữ hài, vừa khéo lại là Phượng Âm và Phượng Dương, Phượng Dương là anh, Phượng Âm là em. Tuy nói là sinh đôi nhưng đại tẩu cũng mất thêm ba trăm năm mới sinh được tiểu nữ hài. Nam hài bằng tuổi với tiểu tam nhi của con, đến nay cũng được sáu trăm tuổi, còn nữ hài bằng tuổi tiểu tứ nhi của con, hiện tại tròn ba trăm tuổi. Nhưng vì thể chất đặc biệt, liền được đem đến Vu Điểu Sơn sống cùng với Phượng Lão Thái Tổ.

Thái Thượng Tôn gật gù, thầm cảm khái thời gian qua cũng thực nhanh. Thấm thoắt đám học trò của ông cũng lập gia đình sinh hài tử cả rồi. Đều cũng là các bậc thượng thần cao quý.

Lại nhìn đến đứa trẻ lớn nhất nhà Hồ Đế, chững chạc bình ổn, dung mạo tuấn tú, có đến tám phần giống Hồ Đế ngày trẻ, chỉ là thời thiếu niên, Hồ Đế hắn không có được trầm ổn như vậy.

Hồ Đế năm xưa ỷ vào tuổi còn trẻ, dung mạo phải nói là đẹp nhất tứ hải bát hoang, thân phận tôn quý, khả năng lĩnh ngộ cao nên tinh thông nhiều loại pháp thuật, là một trong những học trò giỏi nhất của Thái Vũ Thượng Thần. Hồ Đế năm xưa, như vì sao sáng chói lọi, người người ngưỡng mộ, khó tránh khỏi ngông cuồng cao ngạo. Năm xưa Hồ Đế, quả thật kiêu ngạo, không biết trời cao đất rộng. Năm tháng qua đi, thời gian mới có thể tôi luyện ra một Hồ Đế thành thục trầm ổn như bây giờ.

Đứa trẻ lớn nhà Hồ Đế này, an tĩnh ngồi bên cạnh phụ thân của nó, vầng trán cao, phẳng lặng, mắt sáng mũi cao, mày kiếm. Còn trẻ mà khí độ nhàn tản, thanh cao như lan, thẳng tắp như tùng, lại khẳng khái như trúc, khẳng định là có tư chất làm văn tướng. Đứa trẻ bên cạnh lại mang một khí tức đặc biệt mạnh mẽ, giữa hai hàng lông mày ẩn giấu nộ khí, dung mạo anh tuấn, một đôi mắt sáng quắc như chim ưng. Tuổi còn nhỏ mà nộ khí mạnh mẽ như thế, có tố chất làm võ tướng, thậm chí chiến thần. Đứa trẻ cuối cùng, dung nhan lại là điểm đặc biệt khiến người ta chú ý. Khuôn mặt tuy còn non nớt, nhưng môi hồng răng trắng, lông mày lá liễu, một đôi mắt nâu câu hồn đoạt phách, khí chất lại thanh tân, giữa trán có dấu chấm màu hoàng kim. Còn nhỏ mà dung nhan xuất chúng, lớn lên không biết sẽ hoạ thuỷ thế nào. Đôi mắt tuy đẹp, nhưng lại u buồn biết mấy. Đôi tay lộ ra khỏi áo, thuôn dài mềm mại, như tay của nữ nhân. Không hổ danh là công tử Thần Hồ Tộc, ba đứa trẻ này, khí độ quả nhiên bất phàm.

- Bạch Thanh, lần này đến đây, là đứa trẻ nào muốn bái ta làm thầy ?

- Hồi sư phụ, là Lưu nhi.

Đại công tử hắn đứng thẳng dậy, bước ra chính giữa, vén áo quỳ xuống, nhẹ nhàng khẳng khái:

- Hồi bẩm Thượng Tôn, Dạ Lưu nghe danh Thượng Tôn đã lâu, ngày hôm nay cố ý tới đây là để bái sư.

Thái Thượng Tôn mỉm cười, nụ cười ý vị thâm trường. Mọi người trong căn phòng im lặng, thầm nghĩ Thượng Tôn chuẩn bị thử tài vị thiếu niên này.

- Bạch Thanh, ta thấy hai đứa trẻ của ngươi tuổi cũng không quá nhỏ đâu, hay là ở lại đây, học tập cùng đại ca của chúng luôn đi ?

Hồ Đế ngẩng đầu nhìn Thái Thượng Tôn đầy ngạc nhiên, không chỉ riêng Hồ Đế, đám học trò đệ tử của Thái Thượng Tôn cũng không khỏi giật mình.

- Trẻ nhỏ là phải uốn nắn từ sớm, đúng không Bạch Thanh ?

- Hồi sư phụ, đúng ạ. - Hồ Đế ý cười như gió xuân đáp.

- Vậy hiện tại, còn không mau bái sư. - Thái Thượng Tôn thanh thanh cổ họng nói.

Đại công tử hắn quỳ trước, theo sau là hai đệ đệ của hắn. Hắn chắp hai tay lên, cúi đầu thành khẩn:

- Bạch Khinh Dạ Lưu ngày hôm nay trên đỉnh Côn Luân Sơn bái Thái Thượng Tôn làm sư phụ. Nguyện dốc hết sức mình học tập, không phụ công dạy dỗ của Thượng Tôn. Sự phụ trên cao, xin nhận của đệ tử một lạy. - Nói đoạn dập đầu một cái, ưỡn thẳng lưng, hai tay vẫn chắp đằng trước.

- Bạch Đăng Kì Thiên ngày hôm nay trên đỉnh Côn Luân Sơn bái Thái Thượng Tôn làm sư phụ. Nguyện dốc hết sức mình học tập, không phụ công dạy dỗ của Thượng Tôn. Sự phụ trên cao, xin nhận của đệ tử một lạy. - Nhị công tử hắn học theo đại ca của mình, dập đầu thành khẩn.

- Bạch Hoạ Nhược Đông ngày hôm nay trên đỉnh Côn Luân Sơn bái Thái Thượng Tôn làm sư phụ. Nguyện dốc hết sức mình học tập, không phụ công dạy dỗ của Thượng Tôn. Sự phụ trên cao, xin nhận của đệ tử một lạy. - Tam công tử hắn cũng dập đầu một cái.

Đoạn cả ba đồng thanh hô:

- Sư phụ trên cao, xin nhận của chúng đệ tử một lạy. - Nói rồi lại dập đầu thành khẩn.

Thái Thượng Tôn gật gù :

- Tốt, tốt . - Rồi vuốt vuốt chòm râu trắng như mây, ông trầm ngâm, rồi phân phó đại đệ tử : Tử Đằng, con đi vào trong , rồi mang ra đây Cờ Bách Túc, Kiếm Hoa Vũ, với Đàn Phổ Nguyệt.

Đại đệ tử Tử Đằng vâng mệnh vào trong, rất nhanh trở ra cùng với một đệ tử khác, lần lượt đặt đồ được phân phó lên chiếc bàn đối diện với phía cha con Hồ Đế. Thái Thượng Tôn nhẹ nhàng đứng dậy, cầm bộ Cờ Bách Tuế lên:

- Dạ Lưu, con đến đây bái sư, thì hiện tại không còn là Đại công tử Thần Hồ Tộc, mà chỉ là đệ tử thập nhất của ta mà thôi, từ nay mọi người ở đây sẽ gọi con là thập nhất sư đệ. Côn Luân Sơn không luận bàn thân thế tuổi tác, đến trước làm huynh, đến sau làm đệ. Bộ Cờ Bách Túc này, coi như là món quà con đến đây bái ta làm thầy. Cờ Bách Túc là bộ cờ năm xưa Phụ Thần ban cho ta, nay ta truyền lại cho con, hy vọng một ngày nào đó con có thể lĩnh hội được nó. - Nói rồi liền trao bộ cờ cho Dạ Lưu, hắn kính cẩn đưa tay ra nhận.

- Tạ sư phụ.

- Đứng lên đi - Nói rồi người cầm Hoa Vũ kiếm lên.
Kì Thiên, con hiện tại là đệ tử thập nhị của ta. Kiếm Hoa Vũ này, tặng cho con. Hy vọng con có thể phát huy được thế mạnh của mình.

- Tạ sư phụ. - Kì Thiên nâng tay nhận kiếm, đứng dậy, cảm nhận sức nặng của món đồ trên tay.

Thái Thượng Tôn cầm lên cây đàn Phổ Nguyệt, tiến tới trước mặt vị thiếu niên dung mạo thanh tú :

- Nhược Đông, con là đệ tử thập tam của ta, đàn Phổ Nguyệt này, ta tặng cho con, tiếp tục phát huy sở trường của mình.

- Tạ sư phụ . - Nhược Đông nhận lấy cây đàn, chầm chậm đứng dậy, khe khẽ mỉm cười, chỉ một nụ cười, lại mang đến cảm giác tươi tắn như gió xuân.

- Tử Đằng, con là Đại đệ tử, phải chiếu cố các sư đệ, sắp xếp chỗ ở và dặn dò các sư đệ mới đi.

- Các sư đệ, mau đi theo ta. - Tử Đằng mỉm cười tiến lên, dẫn dắt đám sư đệ mới đến chỗ ở của họ.

Vừa lúc ấy, bên ngoài truyền đến thanh âm la hét của tiểu cô nương, tiếng kêu gấp gáp, phỏng chừng là ở trên mái nhà. Mọi người chưa kịp định thần, chỉ nghe một tiếng thét, một cục tròn tròn màu đỏ liền rơi từ trên khoảng không xuống, đúng chính giữa sân của đại sảnh. Kì Thiên là người nhanh nhạy, phản ứng của hắn là nhận ra ngay tiểu muội muội nhà mình, lập tức phi thân bay lên, ôm lấy tiểu muội muội đang lo lắng la hét, nhẹ nhàng đáp xuống sân đá trước đại sảnh.

Hắn ngó xuống vị muội muội đang nằm gọn trong lòng, thấy nàng đang ngước cặp mắt tràn đầy ái mộ nhìn mình, trong lòng thầm đắc ý, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ như hắn sắp sửa khiển trách nàng.

Nhược Đông giây trước còn nâng niu cây cổ cầm trân quý, giây sau nhận ra muội muội mình vừa đến, liền không suy nghĩ đặt ngay cây cổ cầm xuống, đi ra sân viện xem thử tiểu gia hoả sao rồi. Bước chân nhanh nhẹn áo xanh phấp phới, không nhanh không chậm tới kịp lúc Kì Thiên thả nàng xuống đất. Dạ Lưu là huynh trưởng, đương nhiên có phong phạm hơn. Hắn khom mình với Thượng Tôn cùng phụ thân hắn, rồi mới quay người lui ra.

Được thả xuống đất, vị tiểu cô nương phấn hồng liền nhanh chóng trốn ra sau lưng tam ca của mình. Còn đứng ở trước khẳng định sẽ bị đại ca cùng nhị ca trách phạt, chỉ có tam ca là dịu dàng nhất, không trách phạt nàng bao giờ.

- Tiểu tứ nhi, muội không ở dưới am với mẫu thân, lại leo lên đây làm gì, còn dám sử dụng phép đằng vân ? - Nhị ca nàng chau đôi lông mày lại, mắt sáng quắc nhìn nàng, khẳng định nếu bây giờ không trả lời cẩn thận, nhị ca sẽ nộ khí xung thiên mất.

- Nhị ca, nàng cũng đã an toàn rồi, không phải huynh đỡ được nàng rồi sao, trách mắng làm gì nữa ? - Tam ca liền thay nàng trả lời, cũng vì nhìn đến đôi mắt trong sáng cùng cái níu tay nàng. Nàng như con thỏ nhỏ, ra sức nắm chặt y phục hắn, chỉ sợ tuột tay ra là sẽ bị nhị ca túm lấy giáo huấn một hồi.

- Phép đằng vân đâu phải muốn dùng là sẽ dùng, mới dậy nàng dở một lần, nàng liền dùng ngay trên Côn Luân, chẳng may lên đến lưng chừng không giữ được, ngã xuống thì biết làm thế nào ? Tiểu hồ ly mới có ba trăm tuổi, lá gan cũng thực lớn. Có phải bình thường nuông chiều muội thành tính không, đây là nơi nào mà cũng dám leo lên nghịch ngợm ? - Nhị ca nàng không nói thì thôi, hễ cứ bắt đầu mở miệng là lại thao thao bất tuyệt không thôi.

Tam ca nàng bĩu môi, chẳng thèm đôi co với Nhị ca. Quay người lại ngồi xổm xuống, nhìn nàng khắp một lượt từ trên xuống dưới, còn xoay nàng mấy vòng, dịu dàng hỏi :

- Tiểu tứ nhi, không sao chứ ? - Một đôi mắt câu hồn đoạt phách nhìn nàng thân thiết.

- Ừm, tứ nhi không sao, tứ nhi rất khoẻ .

- Đương nhiên khoẻ mạnh rồi, là nhờ ai cơ chứ . - Nhị ca nàng liền tiếp lời.

- Không phải đã ổn rồi sao, đừng khiển trách nàng nữa. Tuổi nhỏ mà thôi, nhớ mấy trăm năm trước, đệ còn dám dùng thuật đằng vân, bay một cái liền lên thẳng Cửu Trùng Thiên đó à. - Dạ Lưu hắn làm huynh trưởng, là để dàn xếp mấy chuyện này đây.

Nói đến đó Kì Thiên hắn mới chịu thôi, còn không phải là hắn lo cho tiểu muội muội nhà hắn hay sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net