21: vực sâu khởi đầu của bi kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mắt cô là 1 cái nhà kho mục nát được bao quanh bởi rừng rậm.
   Ngoài có 4 người canh giữ . Chắc chắn ko tầm thường.
   " Vào đi, chủ nhân đang đợi cô." 1 người lên tiếng.
  Cô ko nói j chỉ im lặng bước vào.
  Vừa bước vào, đập vào mắt cô là
  Người con gái, người bao phủ bởi vết thương, 2 tay 2 tay chói chặt trên khung gỗ hình chữ Thập.
     " Ngọcccc" cô chạy đến
     " Đừng, đừng qua đây, chạy chạy chạy đi " nghe thấy tiếng cô gọi Ngọc hét lên.
   "Chạy, muộn rồi " 1 người con gái bước ra chỉa súng vào phía cô. Điều quan trọng hơn là người cô t còn bị thương nặng hơn cả Ngọc. Cô nhíu mày
    " Mẫu Đơn, là mày  "  cô lạnh lùng nhìn cô ta.
    " Đúng là t, bất ngờ ko, " cô ta chĩa súng vào đầu cô.
    " Có vc j thì nhắm vào t, vc j phải hại người vô tội." Cô nhìn Ngọc.
   " Lăng, thả con nhỏ kia ra." Cô ta nhìn thuộc hạ của mình.
  " Ko, ko cô ta sẽ giết m đấy, ko, t ko đi." Ngọc khóc rống lên.
  " Đi, đi, cút đi, t chỉ coi cô là công cụ để trả thù thôi, cô đừng ảo tưởng nữa, cút đi khỏi mắt tôi " cô lạnh nhạt nói.
  " Ko, ko,..." Chưa nói xong đã có tiếng bước chân truyền đến. Ko phải 1 mà là rất nhiều. Mọi người liền dời lực chú ý sang phía đó.
  " Đoàng, đoàng" cô bẻ tay MĐ lấy súng bắn chết tên thuộc hạ của cô ta. Rồi chĩa súng vào phía cô ta
  Nghe vậy cô ta dơ 2 tay lên.
" Đoàng" cô bắn vào chân MĐ

Nghe tiếng động 3 thuộc hạ của cô t vào. Nhưng lại chỉa súng vào MĐ???? Rất nhiều câu hỏi tuôn ra trong đầu cô.
  " Đoàng " cô ko có nhiều thời gian xuy nghĩ lên phải bắn cô ta.
MĐ bị bắn lảo đảo rồi ngã xuống đất.
   " Mẫu Đơn." À ko ai khác chính là 6 na9 của chúng t.
   " Đoàng "
   " Hự,..." Cô bị bắn lảo đảo. Và ko ai khác người bắn chính là anh trai Lãnh Sâm.
  " Lão đại..." Bọn thuộc hạ của MĐ gọi cô.
   " Ko ổn, bị tính kế " cô thấy vậy liền lôi Ngọc chạy
   " Bắt lấy cô ta. " ADHP bắn chết 3 tên thuộc hạ của MĐ rồi ra lệnh cho đàn em.
    Khi nghe thấy tiếng cầu cứu của MĐ anh và 5 thằng bạn thân cuống cuồng tìm kiếm. Đến nơi thì thấy MĐ người đầy vết thương, bị bắn ngất ở trong. Vậy mà người bắn lại chính là Huyết lãnh Di.
   " Huyết lãnh Di " Lãnh Sâm nghiến răng ken két.
   " " Dương Ngạo trầm mặc ( đã biến trở lại như cũ ko còn là loli nha.)
    " Trước tiên e mang cô ấy đi bệnh viện đã  " ADHP nói vs Dương Ngạo.
   " Được," nói xong anh liền ôm cô ta đi.
   " Đi " Lãnh sâm
5 người nhìn nhau gật đầu.
________________________________
  " Hộc, hộc,..." Cô kéo tay Ngọc chạy.
" Ko xong sắp đến vực rồi." Cô.
" M trốn đi, dù có thấy hay nghe đc bất cứ cái j cũng ko đc ra." Cô.
" Ko đc có chết t cx ko bỏ m" Ngọc khóc nắm chặt tay cô.
" Chát, t đã nói r, t chỉ lợi dụng m thôi." Cô tát Ngọc.
  " .." nói rồi cô lôi ngọc vào góc nhỏ trốn. Rồi 1 mình chạy đi.
  " Đuổi theo " ADHP.
" Đi " Lãnh Sâm.
___________________________________
  " Hộc, hộc " đến vực ko còn đường nào để chạy nữa. Cô thật sự sẽ chết.
    5 na9 cùng thuộc hạ cũng đã đến.
  " Huyết lãnh Di. Hôm nay cô lộ đuôi cáo r." ADHP.
   " Đáng chết,.." Lãnh Sâm mặt vô cảm chĩa súng vào phía cô.
  " Chúng t làm vậy có đúng ko" Thiên Quân và Thành Long tự hỏi.
   ".." Cố ngạo trầm mặc
" Đoàng." Phát đạn kết thúc. Kết thúc cuộc đời của 1 con người. 1 con người quá đỗi nhỏ bé. 1 mạng sống quá đỗi mỏng manh.
" Sao mình lại ko đau." Cô mở mắt ra nhìn.
    Hình ảnh 1 thiên thần can đảm vững vàng cười thật tươi tắn thật ấm áp, tựa như ánh mặt trời chiếu sáng con người cô,  chắn trước mặt . Máu tươi ko ngừng tuôn ra, nhưng nó ko thể vấy bẩn được , ..
  " Điều tuyệt vời nhất trên cuộc đời t chính là quên biết mày. Tạm biệt." Ngọc cười, cười 1 nụ cười đẹp nhất,ấm áp nhất giành cho cô, rồi dần nhắm mắt lại. Tựa như thiên thần rời xa trần thế.
   " Khôngggggg " cô gào lên, nước mắt không ngừng tuôn ra.
  " A aaaaaaa " cô hét lên
  ( Tại 1 căn phòng tối đen
     --- cảnh báo, cảnh báo,... Tiếng máy móc lại vang lên.
    ...)
  " Aaaaaa" cô quỳ xuống ôm Người con gái xinh đẹp ấy.
  " Gọi cấp cứu đi, làm ơn, gọi cấp cứu đi. " Cô nhìn mọi người gào nên.
   " Tất cả là do cô tự làm tự chịu " Lãnh Sâm lạnh lùng quay. Nhưng thực chất là ko muốn nhìn cô khóc. Cô khóc tâm can tâm phế khiến anh đau lắm.
    " Aaaaaaaaaa " cô gào tâm can đều đau.
   Tiếng gào khiến cho không gian  rung động, khiến nó như rách ra làm 2, bầu trời đen sâu thẳm tiếng sấm như muốn khóc cho nỗi đau sâu thẳm trong tim của cô. Nỗi đau của sự tuyệt vọng.
   ' liệu có ai cứu rỗi còn người ấy
     Có ai hiểu....'
    " Tâm hồn cô là 1 bầu trời bị bóng tối cắn nuốt, những ánh sáng ấm áp tựa như người con gái ấy biến mất, biến mất khỏi cuộc đời cô."
  " Tôi Huyết lãnh Di, có trời chứng giám, thề rằng nếu tôi không chết, thì sẽ khiến các người đền tội cho cô ấy  " mắt cô đỏ bừng hằn lên từng tia máu, tóc đã dài quá gót chân xoã xuống tựa hồ như con quỷ từ 19 tầng địa ngục bò lên. Đề đòi mạng. Rồi cô quay mặt nhảy xuống vực.
  " Khônggggg" Thiên Quân khụy xuống đất.
  Thành Long và Cố ngạo tựa hồ muốn nắm lấy nhưng không được.
   ' đôi khi có những thứ mất đi rồi bạn mới nhận ra tầm quan trọng của nó, nhưng đó là quá muộn. '.
    " Ngọc đợi t..." Cô rơi xuống cùng với trái tim lạnh giá của mình.
    Bỗng bầu trời gào thét, gió lốc kéo đến, sấm chớp giăng đầy trời. Từng hạt mưa xối xả rơi xuống rửa trôi mọi tội lỗi, mọi đau thương trả lại 1 thế giới tươi đẹp. Nhưng liệu nó có thể lấp đầy khoảng trống trong tim người con gái ấy. 1 thiên thần xa đoạ, hỏi ai sẽ là ánh sáng ấm áp 1 lần nữa ấp ủ trái tim cô.
 
  
   
  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net