24: cảm nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..." cô mở mắt, thất thần nhìn người con trai nắm chặt tay mình không chịu buông.  Sâu trong con tim lạnh giá ấy như tìm được thứ ánh sáng ấm áp. Nhưng lí trí lại phán ứng mãnh liệt xoá tan mọi cảm xúc ấm áp ấy thay vào đó là thù hận...tại sao.. tại sao lại vậy..
    " Aaaaa, aa đau quá."  Cô ôm đầu.
   " Di nhi em sao vậy" anh giật mình tỉnh lại.
   " Đừng, đừng chạm vào tôi." Cô cũng ko hiểu vì sao lại phản ứng như vậy.
   "..." Anh trầm lặng nhìn cô. Thứ tình cảm ấy dường như bị bóp nát.
    Liệu có thể sửa lại lỗi lầm đã gây ra...( Vả vô cái mỏ bây h.)
   " Được... Được..anh ko động..em nghỉ ngơi đi " anh đi ra ngoài, cảm xúc đau đớn này, anh ko thể chịu được nữa...
   " có thứ j đó rơi xuống tay cô....là...nước mắt sao, anh khóc...." Cô không hiểu... Mỗi lúc như vậy cô chỉ muốn biết vì sao...
    " Cốc, cốc, cốc...." Tiếng động đánh bay những xuy nghĩ của cô
   Cô đứng dậy ra mở cửa. Vừa mở cô đã 1 vòng tay ấm áp bị ôm chặt.... Thật ấp áp biết bao...nhưng .....lại là cảm giác này khiến cô thật khó chịu.
  " Di nhi à, anh nhớ em lắm đừng biến mất nữa có được không. " Anh.
  " Anh là ai vậy." Cô ngơ ngác nhìn anh hỏi.
  " Em đừng đùa nữa, ko vui đâu." Anh ôm càng chặt hơn tựa như sợ cô biến mất.( Thiện tai, thiện tai...ấy cha....)
" Tôi thật sự có biết anh sao " nghe cô nói vậy trái tim anh tựa như vỡ nát.
  " Không nhớ cũng có cái tốt, chúng ta làm lại từ đầu có được không." Anh hiu hiu nhìn người con gái trong lòng.
   " Anh là Âu Dương Hàn Phong. " Anh ôn nhu xoa đầu cô.
  " Âu Dương  Hàn Phong..Âu Dương Ngạo...?" Cô lẩm bẩm.
  " Âu Dương Ngạo là em trai anh."thấy cô nhớ người con trai khác anh buồn kể cả là em trai mình( Tg: khôn như m nhà t đầy.)
  " Di n...nhi " Lãnh Sâm bước vào thì thấy cảnh này.
  " Anh.." cô gọi nhỏ.
" Xuống nhà trước tôi có chuyện muốn nói vs cậu." Lãnh Sâm nói vs Phong.
  " Được " nói xong anh ôn nhu xoa đầu cô.
----------------------------------------------------
" Cậu lên tránh xa em ấy ra" Sâm.
" Nên nhớ, nỗi đau mà em ấy phải chịu là do ai gây nên" Phong khinh bỉ nói.
" Vậy thử nói xem cậu lấy quyền j mà cấm tôi " Phong.
  " Đừng quên còn có Mẫu Đơn." Sâm.

" Tôi..." Phong.
" Haha, thế thì hoà nhau, một 9 một 10 thôi." Phong

" Những nỗi đau mà tôi gây lên tôi sẽ tự bù đắp" Sâm.
" Thử hỏi người chết sao sống lại được " Phong
" Đừng quên cậu cũng có phần." Sâm.
  " Chỉ là ' có' mà thôi, nhớ lấy cái kim trong bọc có ngày nòi ra, rồi có 1 ngày cô ấy sẽ nhớ lại." Phong nói xong quay mặt bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net