14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tầm dùng ngón trỏ chọt má Vân Mộ, trêu ghẹo " Tại sao con không hét nữa đi?"

Nhóc con bĩu môi nhìn hắn, lắc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng oan ức. Người ngoài không biết chắc còn tưởng Tạ Hiên là dì ghẻ của nó, rõ ràng nó với Vân Tầm gặp nhau chưa đến một năm, vậy mà lại thân hơn người sinh ra nó. Tạ Hiên vừa nghĩ thầm như thế, vừa không lưu tình tách tay Vân Mộ ra khỏi Vân Tầm.

" Gần 9 giờ rồi, còn không mau đi ngủ!?"

" Hức... hôn... ba Tầm chưa hôn chúc ngủ ngon!"

Vân Tầm xoa đầu hắn, vừa muốn in hôn lên trán, liền như nhớ ra gì đó, giả vờ gằn giọng " Bé hư không được hôn ngủ ngon nha, đợi ba hết giận đã!"

" Oaaa..."

Vân Mộ vừa khóc, liền nhận được ánh nhìn nghiêm khắc của Tạ Hiên, liền ngậm miệng, vừa nấc cụt vừa ngoe nguẩy lắc mông chạy về phòng.

Vân Tầm cười to nhìn theo cục bột tròn đang giận dỗi kia, nói với Tạ Hiên " Em xem, bướng bỉnh giống hệt em!"

Tạ Hiên cũng cười, trong mắt không dấu được ngọt ngào " Anh dạy nó nhiều hơn một chút, sẽ ngoan thôi, em so với nó càng nghe lời anh, sao lại nói em bướng bỉnh chứ?"

Vân Tầm vừa bước theo Tạ Hiên lên lầu, vừa trả lời " Đúng nha, A Hiên ngoan nhất nhà!"

Tạ Hiên nghe hắn nói, không nhịn được quay lại muốn hôn, nhưng Vân Tầm lại lui về phía sau, hắn trượt chân khỏi bậc thang, cả người lảo đảo. Cũng may Tạ Hiên nhanh tay kéo hắn lại, tim hắn muốn rơi ra ngoài, hắn vừa đỡ Vân Tầm về phía trước, vừa trách " Ai bảo anh tránh em làm chi, làm em sợ muốn chết"

Vân Tầm vỗ lấy tay hắn, ý bảo mình không sao " Anh... anh vừa ăn xong, chưa có đánh răng mà..." Môi hắn lúc nãy bị Tạ Du cắn đến đau điếng, khi thấy Tạ Hiên lại gần liền theo quán tính tránh đi, nhưng hắn không thể giải thích lí do này với Tạ Hiên được, đành ấp úng cho qua.

Tạ Hiên bật cười, ghé sát vào tai hắn " Tinh dịch của anh cũng ngậm rồi, còn sợ gì nữa chứ!"

Vành tai của Vân Tầm lập tức ửng đỏ, hắn chột dạ nhìn xung quanh, nhỏ giọng trách Tạ Hiên " Em... không được nói vậy... lỡ Mộ Mộ ra đây thì sao?"

Hai người dính nhão lấy nhau, đoạn đường ngắn từ dưới nhà lên phòng, vừa đi vừa đùa giỡn, cũng mất hơn mười phút.

Tạ Hiên vừa khoá trái cửa phòng, liền chuẩn xác bắt lấy hạ thân Vân Tầm, hôm qua đã bị phá đám, hôm nay lại bị đám phóng viên quấn lấy cả ngày, trong lòng hắn nóng nảy muốn phát điên, hắn cần vòi tưới mát ngọn lửa trong lòng mình.

Vân Tầm một bên xoa lấy cằm hắn, hắn bị Tạ Du trêu chọc, lại không phát tiết được, bây giờ Tạ Hiên vừa chạm vào thì đã cương lên. Nhưng cả người hắn dính nhớp khó chịu, liền nhẹ giọng ngăn lại Tạ Hiên " A Hiên, anh tắm đã!"

Mũi Tạ Hiên vừa chạm vào quy đầu, hắn khẽ nghiêng đầu, vươn đầu lưỡi liếm lấy giọt dịch non vừa chảy ra, liền thoả mãn không chịu được, cả người hắn tê dại, tiếng rên rỉ không nhịn được thoát ra " Được, Tầm Tầm, chúng ta vào phòng tắm!"

Vân Tầm dở khóc dở cười nhìn hắn " Không phải, anh muốn đi tắm, không phải muốn làm trong phòng tắm nha!"

Ánh mắt Tạ Hiên mê ly nhìn lấy Vân Tầm,  gật gật đầu.

" Tầm Tầm, phía dưới của em ướt rồi, em cũng muốn đi tắm! A~~~ heo con, anh mau chạm vào thử xem~~~"  Tạ Hiên ngồi trên thành bồn tắm, hai chân hắn cong thành chữ M, đưa cả cảnh xuân về phía Vân Tầm đang đứng dưới vòi sen.

Vân Tầm xoa lấy xà phòng trên tóc, bẹp môi " A Hiên, em nói để cho anh tắm mà, sao lại vào đây?"

Xà phòng theo dòng nước trôi xuống mặt hắn, hắn bị cay mắt, liền nhắm tít lại, không nhìn Tạ Hiên nữa, hắn nghiêm túc xoa đầu, tiếng rên rỉ bất mãn từ phía đối diện vọng lại nhỏ dần rồi im bặt. Vân Tầm nghe thấy tiếng bước chân về phía mình, người kia kéo lấy vòi sen trên tay hắn, hắn cảm nhận được mái tóc được người nọ nhẹ nhàng chải chuốt.

" Tầm Tầm, ngồi xuống, em xả tóc cho anh..."

Tạ Hiên nhìn Vân Tầm ngoan ngoãn ngồi bệt xuống sàn phòng tắm, hắn nhớ đến mỗi lần gội đầu cho Vân Mộ, nhóc con cũng ngồi bệt thế này, quả thật đúng là cha nào con nấy, đều đáng yêu như nhau.

Hắn xoa đầu rất thoải mái, Vân Tầm thoả mãn rầm rì, một lát lại có vẻ muốn ngủ.

Tạ Hiên nhìn chiếc đầu tròn của hắn, khẽ nâng mặt hắn lên, mổ xuống môi hắn như gà mổ thóc " Tầm Tầm, ra ngoài nào, em sấy tóc cho anh!"

Hắn vừa nhìn kĩ xuống môi Vân Tầm, lại nhìn thấy vết trầy da trên môi, nghi hoặc hỏi Vân Tầm " Tầm Tầm, sao môi anh lại trầy thế này?"

" A?" Vân Tầm bị hắn hỏi bất ngờ, trái tim hắn giật thót, sợ đến tỉnh cả ngủ.

Không lẽ vết xước dễ thấy lắm sao? Hắn vẫn chưa soi gương, không biết vết xước như thế nào, hắn sợ Tạ Hiên nghi ngờ, liền lắp bắp " Anh... ăn cay... cắn... cắn trúng môi!"

" Không cẩn thận gì hết, lần sau không cho anh ăn cay nữa, không cẩn thận lại đau dạ dày" Tạ Hiên cũng không nhận ra hắn khác thường " Mau ra thôi, cẩn thận bị cảm."

Tạ Hiên nói là sấy tóc cho hắn, Vân Tầm nghĩ rằng là việc đứng đắn, lại không ngờ rằng sấy tóc chính là Tạ Hiên trần trụi
ngồi trên đùi hắn, hoa huyệt ướt sũng chạm vào quy đầu, Vân Tầm không chịu được kích thích, muốn đưa vào, Tạ Hiên lại muốn phạt hắn vì lúc nãy không chịu chạm vào mình trong phòng tắm, Vân Tầm vừa đẩy lên, hắn lại nhích người rời khỏi. Hai tay hắn cũng không rảnh rỗi, một tay cầm máy sấy, một tay chải tóc cho Vân Tầm, thi thoảng lại cất lên một tiếng rên mất hồn. Ngực của hắn đưa lên đưa xuống trước mặt Vân Tầm, heo con bị chọc cũng có tính tình, bèn cắn lấy hạt đậu đung đưa kia mà trả đũa. Tạ Hiên bị kích thích, liền tắt máy sấy, vứt sang một bên, hai tay chuyên tâm ôm lấy cổ của Vân Tầm, hoa huyệt cũng ngoan ngoãn để Vân Tầm công thành chiếm đất.

" Tầm Tầm, cứng quá... đều bị anh dồn đến căng lên... A... Ông xã... từ từ..."

Hắn kêu ngừng lại, nhưng phía dưới lại xiết chặt hơn, nhịp nhàng nâng mông lên xuống.

" A Hiên... A... Em kẹp nhẹ thôi...". Vân Tầm bị Tạ Du cắn cả môi lẫn người anh em phía dưới, bình thường Tạ Hiên xiết chặt, hắn cảm thấy khoái cảm khôn nguôi, nhưng hôm nay người anh em của hắn bị tổn thương, không thể chịu được khoái cảm quá lớn.

Đương khi hai người sắp đến cao trào, tiếng chuông không mong đợi lại reo lên.

" Mẹ kiếp!" Tạ Hiên tức giận, đúng là lũ khốn nạn, toàn chọn lúc hắn bận rộn mà gọi! Vừa muốn vứt chiếc điện thoại, Vân Tầm liền ngăn lại hắn " A Hiên~",

Tạ Hiên bị giọng nói của Vân Tầm vuốt xuống những lời mắng chửi sắp tuôn ra, hắn nhìn Vân Tần " Anh không được rút ra thì em mới nghe điện thoại!"

Vân Tầm đỏ mặt, ngoan ngoãn gật đầu, còn rất có uy tín mà đâm sâu vào một cái, Tạ Hiên không nhịn được rên lên, đạt tới cao trào, tiếng chuông cũng đồng thời im lặng.

Tạ Hiên nhìn lớp dịch nhầy vương trên bụng Vân Tầm, véo lấy má hắn, giọng pha chút hài hước " Tại anh đấy, nếu không thì em đã nghe máy được rồi!" 

Vân Tầm lí nhí xin lỗi, hắn cũng chỉ muốn bày tỏ uy tín với Tạ Hiên thôi mà!

" Vậy phải phạt anh thêm một hiệp nữa nha ~~~" Hắn vừa nói vừa nhấc người khỏi Vân Tầm, thay hoa huyệt bằng hậu huyệt, tinh dịch cùng dâm dịch cũng đủ bôi trơn, Vâm Tầm thuận lợi vào được, tiếng chuông điện thoại lại đồng thời reo lên.

" Cái lũ chó chết này!"

Tạ Hiên vừa nhấc mông lên xuống, vừa không ngớt lời chửi mắng mà bắt máy.

" A Hiên, hôm nay thuận lợi chứ?"

" Cái lũ chó chết" ở đầu dây bên kia giọng đầy quan tâm mà hỏi han hắn.

" Vẫn ổn anh hai ạ" Vừa nhận ra là Tạ Du, hắn cũng không tiện tức giận, hơn nữa Tạ Du hôm nay đã giúp đỡ Tầm Tầm nhà hắn. " Lũ phóng viên với lũ fan cuồng của Hà Tịnh điên y hệt hắn, thật muốn cho bọn họ câm mồm lại hết!"

Hắn oán hận với Tạ Du, cúi người xuống hôn lên vành tai Vân Tầm. Hắn vốn định qua loa tắt máy, nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Vân Tầm, cảm thấy đáng yêu, muốn trêu thêm một lát.

Bên phía Tạ Du có tiếng giấy tờ sột soạt, hắn nghe Tạ Hiên nói chuyện, có chút không hài lòng " Làm việc cẩn trọng một chút, em là quản lý, nên biết điều chỉnh cảm xúc của mình."

Tạ Hiên chuyển sang dùng hoa huyệt ngậm lấy Vân Tầm. Hoa huyệt hắn ẩm ướt, vừa cắm vào đã không ngăn được tiếng nước.

Vân Tầm cố nén rên rỉ, vừa nghe thấy người bên kia là Tạ Du, hắn liền cảm thấy dương vật của mình mềm xuống, hắn muốn trượt ra khỏi người của Tạ Hiên. Mà Tạ Hiên dường như biết ý định của hắn, nhanh chóng kẹp chặt lại, Vân Tầm không nhịn được mà phát ra tiếng rên trầm thấp. Hắn ngượng đến khoé mắt đỏ lên, lên án mà nhìn Tạ Hiên. Tạ Hiên nào chịu được sự làm nũng của hắn, qua loa kết thúc cuộc gọi với Tạ Du " Em biết rồi anh hai, anh đừng lo, em có bé ngoan phải nuôi mà, không thể để công ty lao đao vì vài chuyển cỏn con này được, em có việc bận, lần sau nói chuyện nhé anh!"

Hắn vừa tắt máy, liền quay sang dỗ người đang muốn khóc kia " Đừng giận mà, để anh phạt em nhé!"

Vân Tầm không nói, chỉ lật người hắn lại, Tạ Hiên ngoan ngoãn nằm bò để Vân Tầm hậu nhập, Vân Tầm tiến công rất mạnh, tựa hồ là giận thật rồi, hắn bị cắm đến không thở nổi, dâm ngôn lãng ngữ đều tuôn ra hết, vậy mà người này vẫn không rên một tiếng, chỉ như pít tông mà cắm vào rút ra. Hắn khẽ rùng mình, những giọt tinh dịch cuối cùng đều bắn hết vào trong, vừa định rút ra đã bị Tạ Hiên kẹp chặt. " Tầm Tầm ngoan, cắm vào em đi ngủ nhé, lâu lắm rồi chúng ta không làm như vậy!"

" Hừ!" Vân Tầm chỉ kêu một tiếng bất mãn, nhưng vẫn không có rút ra. Trái tim Tạ Hiên mềm không tả được, người này dù giận dỗi cũng không nói được lời khó nghe nào cả, đúng là ngoan không chịu được.

Dương vật của Vân Tầm vẫn ở trạng thái bán cương, Tạ Hiên nằm sát vào hắn, để nó đâm vào sâu bên trong, hắn xoa lấy khuôn mặt to của Vâm Tầm, vừa hôn vừa
nhẹ giọng kêu " Tầm Tầm đừng giận, anh ấy không nghe thấy gì đâu, anh ấy đang xem tài liệu, sẽ không nghe thấy!"

Vân Tầm một lúc sau mới dụi đầu vào tay hắn " Em hư lắm, em không ngoan!"

Tạ Hiên cười cười, trong ánh mắt đầy yêu chiều " Tầm Tầm, nhà chúng ta chỉ có một bé ngoan thôi nha!"

Vân Tầm hỏi hắn " Mộ Mộ là bé ngoan sao?"

Tạ Hiên đan lấy tay hắn, lắc đầu.

" Vậy ai mới là bé ngoan?"

Đáp lại hắn là cái ôm siết của Tạ Hiên " Là anh nha, bé Tầm Tầm là ngoan nhất!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net