25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Du thong thả ngồi xuống sofa trong phòng bệnh, hắn khẽ nhếch nhẹ mông, quả thật vẫn có chút khó chịu. Nhưng trên mặt hắn lại không hiện sắc, vẻ mặt cười như không cười, nhấc cằm hỏi Hà Tịnh

"Nói đi, cậu thấy gì rồi?"

Hà Tịnh hơi trợn mắt, ra vẻ bất ngờ với câu hỏi của Tạ Du, dùng tay che mắt "Tôi... tôi chưa thấy gì cả, xin hãy tha cho tôi... Đừng nói cậu muốn giết người diệt khẩu nhé, hỏi thẳng thừng như thế!"

Tạ Du cười khẩy với sự làm ra vẻ của Hà Tịnh, sau đó lại khẽ cúi đầu, xoa mặt trên chiếc đồng hồ, hắn biết Hà Tịnh không phải người xem vào chuyện của người khác, nhưng hắn vẫn muốn mở lời "Nếu cậu đã thấy hết rồi, mong cậu giữ bí mật giúp tôi, đây không phải thời điểm để Tiểu Hiên biết chuyện"

Hà Tịnh lần này thật sự nghiêm túc, hắn ngồi xuống đối diện Tạ Du, vẻ mặt nhìn Tạ Du như thấy quỷ nhập tràng "Vậy thời điểm nào thì thích hợp? Tạ Du, cậu điên rồi phải không? Đó là em rể cậu, hơn nữa còn không có một chút vẻ hấp dẫn nào! Cậu vì sao mà..."

"Hà Tịnh!" Tạ Du cảnh cáo nhìn hắn, bộ dạng bảo vệ Vân Tầm như gà mẹ bảo vệ gà con của hắn làm Hà Tịnh không còn lời nào để nói, hắn ngửa lưng về sau, giơ hai cánh tay tỏ vẻ đầu hàng.

Tạ Du im lặng một lúc, mới nhấp môi, không hiểu sao, bị Hà Tịnh nhìn thấy, hắn lại cảm thấy có phần nhẹ nhõm, có lẽ sâu trong lòng hắn không muốn làm tình nhân bí mật của Vân Tầm. Hắn cũng muốn giống như Tạ Hiên, dưới ánh mặt trời, trên đường lớn, đều có thể tự nhiên mà ôm hôn người đàn ông đó, không kiêng dè, không dấu giếm, không ép chặt tình yêu của mình dưới đáy lòng.

"Cậu nói không sai, tôi có lẽ đã điên thật rồi..." Tạ Du cười cười, lại tiếp lời "Có những chuyện tôi không thể giải thích, có lẽ là nhân quả, tôi từng đối xử không tốt với Vân Tầm, bây giờ báo ứng đến với tôi..." Bây giờ tôi bị bắt chẹt không lối thoát, tôi có làm gì cậu ấy cũng nghĩ tôi đang hại cậu ta.

Câu cuối hắn cũng không nói ra khỏi miệng. Hắn không phải không nhận ra sự e dè Vân Tầm dành cho hắn, cũng không phải không muốn tìm cách cho trái tim Vân Tầm lại gần mình, nhưng giữa bọn họ cách nhau quá nhiều thứ, luân lí đạo đức, gia đình nhỏ của Vân Tầm, sự độc đoán đến mức gây ra chia cách của Tạ Du... Vân Tầm không thể vượt qua, mà hắn, thì không dám ép Vân Tầm.

Hà Tịnh không thể đưa mình vào vị trí của Tạ Du mà suy nghĩ được, với hắn tình yêu chỉ là phù du, chơi chơi là được, hắn từng ngủ với rất nhiều người, đều chọn người sạch sẽ lên giường, chơi chán rồi thì bye bye, cũng không có bao nhiêu lưu luyến. Sớ tình nhân của hắn dài dằng dặc, khán giả mỗi tháng không cần tra hot search cũng biết đứng đầu bảng lại là chuyện tình cảm của hắn.

Hắn từng cho rằng Tạ Du rất giống mình, mặc dù hắn phong lưu phóng đãng, còn Tạ Du giữ thân như ngọc, nhưng bọn họ đều chưa từng dây dưa với ái tình. Còn người đàn ông ngồi trước mặt hắn đây, vẫn là tây trang giày da, vẫn là khuôn mặt góc cạnh lạnh như sương, nhưng đau khổ dằn vặt trong mắt hắn không hề che dấu mà hiển hiện ra trước mắt mình, khiến Hà Tịnh khẽ thảng thốt. Một người sắt đá như Tạ Du, cũng bị tình yêu dằn vặt như thế này sao? Yêu đến mức nào mà không màng luân lí, không màng đến Tạ Hiên mà hắn yêu thương nhất, chấp nhận làm kẻ thứ ba trong bóng tối. Hà Tịnh xoay đi muốn tìm điếu thuốc, lại nhớ mình đang nằm viện, đành bực dọc mà đá cạnh bàn "Yên tâm, tôi không xem vào chuyện của cậu, nhưng mà Tạ Du, anh em nói với cậu một câu, chỉ vì một tên béo... e hèm, ý tôi là, chỉ vì một người đàn ông, làm cho Tiểu Hiên không nhìn mặt cậu, không đáng! Có hiểu không? Muốn tìm đàn ông, với khả năng của cậu, chỉ cần ngoắc tay không phải có hàng dài rồi hay sao?"

Tạ Du là bạn thân của hắn, hắn rõ ràng biết việc Tạ Du chia rẽ Tạ Hiên và Vân Tầm tám năm trước đã đẩy mối quan hệ của hai anh em họ đến gần bờ vực, Tạ Hiên vì rất thương Tạ Du, lại sợ hắn hại đến Vân Tầm, nên quan hệ khó khăn mới hoà hoãn lại, mà quay đi một vòng, Tạ Du lại đi thích kẻ mà mình xem thường như rơm rác, kẻ trên danh nghĩa là em rể của mình, không nghĩ cũng biết, chuyện này sẽ làm Tạ Hiên phát điên. Hà Tịnh sống rất hỗn loạn, nhưng bây giờ hắn mới biết, bốn từ "quý vòng thật loạn" dùng cho Tạ Du còn hợp hơn cả hắn.

Tạ Du chưa kịp phản bác câu nói của hắn, thì chuông điện thoại đã vang lên, hắn không khống chế được khoé môi đang giương lên, chỉ một tiếng "Hửm" mềm mại đã khiến Hà Tịnh ngồi bên kia nổi hết cả da gà.

"Làm sao lúc nãy nói là biết đường đi, được rồi, đừng đi lung tung, đứng yên ở đó, tôi xuống ngay!" Hắn vội vàng đứng dậy, chỗ ấy lại đau, khẽ hít từng hơi thật sâu, vẫn đang để điện thoại ở bên tai, xoay sang nói với Hà Tịnh "Mai tôi sang thăm cậu, sẵn nói về chuyện concert, an ninh cũng phải làm tốt một chút, không thì cậu lại chết tươi trên sân khấu!" Sau đó cũng không cần đáp trả, quay đầu nện bước vững vàng về phía cửa.

Tiếng mắng tức giận của Hà Tịnh khuất sau cánh cửa cũng không lọt vào tai hắn, bởi vì hắn còn đang bận xác nhận vị trí của Vân Tầm.

"Miêu tả cho tôi nơi cậu đang đứng đi"

Vân Tầm nhíu mày nhìn xung quanh "Có cỏ, có hoa, em đang ở... ở dưới sân... nhưng rộng quá... xin lỗi anh... khu A... em đang ở khu A..."

"Ngốc, sao lại có thể đi nhầm sang tận bên ấy, mau tìm chỗ ngồi, đừng sợ, đừng tắt máy, tôi xuống ngay!"

Em không có sợ... Vân Tầm khẽ nghĩ thầm, cũng không dám nói ra miệng, chỉ gọi hắn đi chậm "Anh Tạ Du... đi chậm thôi... anh... đang đau..." Hắn tiếc tiền gọi điện thoại, lại không dám tắt máy, lại sợ Tạ Du bị đau, trong lòng vô cùng rối rắm.

Tạ Du khẽ cười, chua xót khi nói chuyện với Hà Tịnh vì vài câu quan tâm của Vân Tầm mà tan đi một nửa "Còn biết quan tâm tôi sao, biết thế đã không cho cậu đi một mình!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net