27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tầm Tầm" Tạ Du lẩm nhẩm tên hắn, tiếng gọi biến mất giữa sự giao hoà của đôi môi. Thân hình to lớn của Vân Tầm bị hắn đè vào tường, Tạ Du kê một tay sau lưng hắn. Vân Tầm cao hơn Tạ Du một ít, nhưng vì hắn rụt người lại, có vẻ thấp người xuống, Tạ Du rất dễ dàng mà hôn lấy hắn. Vân Tầm nhắn mắt run rẩy, hắn ngửa người ra sau tránh đi Tạ Du, nhưng không gian quá hẹp, không tránh được. Khi Tạ Du rời đi, sợi chỉ bạc giữa hai cánh môi sáng lên giữa phòng kho tối tăm. Tạ Du cuốn lấy nó, yêu thương liếm liếm cánh môi Vân Tầm.

Trong không gian u tối , hắn dùng bàn tay xoa xoa đôi má tròn trịa của Vân Tầm, cảm thấy xoa bao nhiêu cũng không đủ. Rốt cuộc Tạ Hiên đã chạm vào đây bao nhiêu lần rồi chứ? Hắn tự nghĩ tự ghen, cắn vào má Vân Tầm một cái, sau đó lại đau lòng xoa xoa.

"A... Đau..." Vân Tầm rụt người, rên lên một tiếng.

"Đáng đời cậu!" Tạ Du mạnh miệng, nhưng tay thì không nhịn được giảm nhẹ lực xoa.

Vân Tầm nhân lúc trời tối, nghĩ rằng Tạ Du không thấy, bẹp miệng xuống, hắn đâu có làm gì mà đáng đời, rõ ràng Tạ Du quyến rũ hắn, lại hay nổi giận với hắn, hắn lại không nói cho Vân Tầm biết rằng Vân Tầm sai ở chỗ nào.

Tạ Du không nghe hắn nói chuyện, khẽ cười "Giận rồi sao?"

Vân Tầm lắc đầu "Không có ạ!"

Tạ Du xoa xoa tay hắn "Đừng giận dỗi, tôi dẫn cậu đi xung quanh nhà xem" Không gian oi bức trong này khiến Vân Tầm đổ mồ hôi đầy đầu, hắn khẽ vuốt trán Vân Tầm, kéo hắn ra khỏi nhà kho. Cảm giác trong nhà kho thật sự rất kích kích, nhưng cơ thể của hắn không thể chịu được tính sự ngay lúc này, heo béo lại sợ đến muốn khóc nấc lên, hắn chỉ đành tránh nặng tìm nhẹ.

Vân Tầm tò mò nhìn không gian rộng lớn xung quanh, nơi này không thể gọi là nhà được, thật sự rất rộng. So với không gian ấm cúng của gia đình hắn, nhà chính của họ Tạ tuy rộng rãi, nhưng Vân Tầm lại cảm thấy không khí ở đây luôn nhiễm chút vẻ u buồn. Những người hầu yên lặng làm việc ở phía xa, nhìn thấy hai người, cúi đầu chào hỏi, lại tiếp tục chuyên tâm với công việc của mình. Tạ Du gọi một người lại, bảo bọn họ rời đi, hắn lo lắng Vân Tầm sợ người lạ, đi dạo không được tự nhiên. Vả lại, hắn nhìn sang Vân Tầm đang hào hứng, hô to đầy kinh ngạc, Tạ Du thầm nghĩ rằng không có người rất thuận lợi, hắn muốn hôn lúc nào cũng được.

Vân Tầm vui vẻ chỉ về phía hồ cái Koi được xây trải rộng gần nửa khu vườn, nói với hắn "Anh Tạ Du, nhà anh cũng có ao cá sao, dưới quê em cũng có rất nhiều, em rất hay tắm dưới đó, nhưng cá của anh đẹp hơn của quê em. Oaaa! Thật là nhiều màu!"

Tạ Du cười cười, nghe câu nói ngô nghê của hắn cũng không hề sinh ra chút cảm giác muốn cười chê nào cả, chỉ thấy đầu quả tim ngứa ngáy, người này, thật là ngốc đến đáng yêu. Nhưng câu hỏi tiếp theo của Vân Tầm làm nụ cười của hắn cứng đơ giữa không trung.

"Anh Tạ Du có hay tắm dưới này không? Tắm ao rất mát!"

"Cậu muốn tắm dưới này sao?" Tạ Du không thể tin được mà nhìn Vân Tầm. Mà Vân Tầm đối diện với ánh mắt của hắn, chột dạ lắc đầu "Không... Không ạ"

Đến nhà người ta đòi tắm ao, thật là ngại, dù sao ở đây cũng không phải dưới quê.

Tạ Du thở dài, rõ ràng là muốn tắm mà còn chối "Nếu muốn tắm thì hồ bơi ở phía bên kia!"

Vân Tầm lắc đầu "Th... thôi ạ!" Hắn không thích mùi thuốc tẩy của hồ bơi.

Tạ Du bật cười, lôi cái mũi của hắn "Ao cá này rất tanh, cá rất hung dữ, cậu mà xuống dưới nó sẽ cắn đứt của nợ này của cậu, có biết chưa?" Tay còn lại hắn sờ xuống hạ bộ của Vân Tầm, ra vẻ hung dữ mà doạ dẫm.

Vâm Tầm "Ưm" một tiếng, lo sợ nhìn xung quanh, khắp khuôn mặt ửng đỏ, hắn khẽ gọi Tạ Du "Anh... đừng sờ..."

" Đừng sợ! Không có người, bọn họ đi hết rồi!"

Hắn vừa nói dứt câu, trong lúc bọn họ cũng không để ý, từ đằng xa,một bóng dáng tròn trịa như cái banh nhỏ lao ra từ phía sau, kèm thêm âm thanh non nớt đáng yêu "Baaaa"

Vân Tầm nghe tiếng Vân Mộ, hoảng loạn mà đẩy tay Tạ Du, xoay người nhìn lại.

" Baa... Ba đến rồi!!! Aaaa" Vân Tầm ngồi xuống ôm lấy nó, Vân Mộ như chó con mà hôn khắp hai má hắn, vui mừng la to.

Vân Tầm nghe một lát phiền tai, ra hiệu cho nó nhỏ giọng lại, Vân Mộ liền hức hức vài tiếng, dụi vào lòng hắn "Nhớ ba"

Vân Tầm cười to, chỉ vào trán nó "Mới có bao lâu đâu, con nhớ cái gì chứ!" Hắn lại yêu thương hôn hai cái vào má Vân Mộ, nhéo nhéo "Mộ Mộ lại tròn ra rồi, con ăn nhiều lắm phải không?"

Vân Mộ huỵch cái mông tròn lên đùi hắn, phản bác "Mộ Mộ gầy rồi, nhớ ba ăn không ngon!" Sau đó nó nhìn lên vết thương trên trán Vân Tầm, dùng đôi bàn tay mũm mĩm nhẹ nhàng xoa xoa "Ba sao vậy? Cha đánh ba sao?" Còn rất hậm hực mà cuộn nắm tay lại, ra vẻ nếu Tạ Hiên thật sự đánh Vân Tầm, nó sẽ liều mạng với Tạ Hiên.

Vân Tầm dở khóc dở cười nhìn nó "Con nói bậy cái gì vậy? Ba không cẩn thận bị ngã thôi, ba mà mách với cha con nói như thế, là mông nở hoa đấy có biết hay không?"

"Không muốn không muốn, ba đừng mách, diêm la vương sẽ trách tội con!" Vân Mộ rụt cổ, câu tay qua cổ đòi hắn bế.

"Còn gọi cha là diêm la vương, có nhớ ai nuôi con lớn không hả?" Thằng nhóc này, đứng trước Tạ Hiên ngoan như cún nhỏ, đứng trước Vân Tầm liền biến thành nhóc con tinh quái, suốt ngày mách với Vân Tầm rằng Tạ Hiên mắng nó thế nào, không thương nó ra sao, còn lén lút gọi Tạ Hiên là diêm la vương. Nó biết Vân Tầm sẽ không mách, nên cứ thế lén lút mà gọi.

Tạ Du nhìn Vân Tầm và Vân Tầm bản thu nhỏ nói chuyện với nhau, không nhịn được cười cười. Hắn tiến đến véo má Vân Mộ "Dám nói ăn không ngon, hôm qua là ai ăn hết năm cái đùi gà, uống hết hai ly trà sữa vậy hả?"

"Bác hai ăn hiếp con! Mộ Mộ không có ăn nhiều như thế!" Vân Mộ tức giận khua chân, trọng lượng của nó không phải nhỏ, nó khua một cái, Vân Tầm đang ngồi bế nó cũng lảo đảo theo. Cũng may Tạ Du đỡ hắn kịp thời, nếu không thì hai cha con sẽ cùng nhau ngã chổng vó. Vân Tầm cười hì hì cảm ơn hắn, sau đó hai ba con lại chí choé với nhau.

Ánh mắt vốn lạnh như băng của Tạ Du giờ phút này như hồ thuỷ mặc, tĩnh lặng dịu dàng mà nhìn hai người họ. Hắn luôn thấy cháu trai hắn đáng yêu lanh lợi nhất, nhưng dường như ba của nó đáng yêu hơn nó rất nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net