29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Du nhìn bộ dáng ngơ ngác của hắn, kiên nhẫn lặp lại một lần, hắn chạm nhẹ chóp mũi Vân Tầm, âu yếm xoa tới xoa lui. Đôi mắt hắn nhắm thẳng mắt Vân Tầm, không muốn cho hắn cơ hội trốn tránh. Nhưng tên béo ngốc kia chỉ đỏ bừng khuôn mặt, ấp úng vài chữ không rõ nghĩa "Em... Anh... không..."

"Vân Tầm, em rất sợ anh sao? Chúng ta bên nhau bao lâu rồi, sao em vẫn còn nói lắp khi nói chuyện với anh?" Tạ Du vòng tay qua sau lưng hắn xoa trấn an, hắn đoán không lầm, nếu hắn không thổ lộ, cả đời này Vân Tầm cũng sẽ không biết. Nhìn xem phản ứng hoảng loạn của hắn cũng đủ hiểu.

Vân Tầm rụt cổ, Tạ Du ghé đầu vào vai hắn, hai người im lặng rất lâu, tiếng tim đập trở nên quá chói tai trong căn phòng rộng rãi. Bỗng Tạ Du cảm thấy lưng mình nóng hổi, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi trên lưng hắn, lại như đao cứa vào tim. Hắn trương môi, lại không biết nên nói gì mới phải.

Hắn vội vã dùng hai tay nâng mặt Vân Tầm, vụng về dùng môi hôn lên đôi mắt đỏ hoe của hắn "Đừng khóc, xin em! Anh không ép em, thật sự! Anh chỉ muốn cho em biết rằng anh không muốn hại em, anh làm những việc này, là do anh thích em!"

Vân Tầm khóc một hồi no, lại chuyển sang nấc cụt, hắn nghẹn ngào trong tiếng nấc "Anh Tạ Du... xin... lỗi... Ô ô... Hức"

Nếu đêm đó hắn không cưỡng ép Tạ Du, thì mọi chuyện không đi đến mức này. Tạ Du vẫn chán ghét hắn, nhưng ít ra hắn không phản bội Tạ Hiên, nhưng trên đời không có cỗ máy thời gian, hắn hối hận đến ruột gan lẫn lộn, thì cũng đã không lối để về. Hắn nhận ra mình không thể cương quyết từ chối sự cám dỗ mà Tạ Du mang lại, cũng không thể rời bỏ Tạ Hiên. Trong đời hắn chưa từng có suy nghĩ muốn bắt cá hai tay hay câu tam đáp tứ, nhưng bây giờ hắn đã trở thành kẻ chân đứng hai thuyền, vừa ỡm ờ với Tạ Du, vừa thoải mái nhận sự chăm sóc của Tạ Hiên. Hắn thật sự là... không xứng.

"Em...không... hức...xứng... A Hiên... chúng ta... không thể..."
Nước mắt của hắn như vòi nước bị hỏng khoá, vừa ngưng thì lại trào ra cùng với áp lực bấy lâu nay, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Tạ Du cũng không biết nước mắt của một người có thể làm hắn không thở nổi. Vân Tầm nấc từng hồi, tim hắn cũng thít chặt từng ấy lần như thế. Hắn đã rơi xuống vực sâu như thế này, thử hỏi làm sao có thể quay đầu được nữa, hắn không phải không thử buông tay, hắn từng tìm đủ lí do để xa cách Vân Tầm, nhưng hắn làm không được. Một người chưa từng dây dưa tình ái, một khi đã sảy chân vào, thì sẽ hoá thành thiêu thân lao đầu vào lửa.

Vân Tầm khóc, tim hắn đau, nhưng bảo hắn buông tay, thà rằng Vân Tầm tự tay cầm dao đâm hắn.

Hai mắt Tạ Du cũng giăng đầy tơ máu, hắn siết tay Vân Tầm như người sắp chìm siết cọng rơm cuối cùng trên dòng thác "Đều là lỗi của anh, em không có lỗi. Em đừng nói chúng ta không thể, anh thật sự chịu không nổi. Anh như thế nào cũng được, anh không bắt em phải li hôn. Anh có thể..." Hắn nhấp môi, những câu nói không tự trọng này, đối với một kẻ tự cao, cũng không phải dễ dàng mở miệng "Có thể chỉ làm bạn giường của em... anh không cần danh phận... Vân Tầm..."

Tạ Du muốn nói tiếp, nhưng Vân Tầm lại mềm giọng lên tiếng "Anh Tạ Du... em... không muốn anh tự hạ thấp mình như vậy, không cần, chúng ta vẫn là..."

Tạ Du đã hạ thấp mình đến mức vô cùng hèn mọn, mà Vân Tầm vẫn cứng đầu ngoan cố, đau lòng cùng bực dọc, hắn không nhịn được gằn giọng "Nếu như chúng ta không ở trên giường, em không bắn nát miệng anh, có lẽ anh sẽ tin em! Em tự hỏi lại xem, lúc em thao anh, không phải dương vật của em còn cứng hơn cả sắt hay sao! Không được? Cái gì không được? Anh có bắt em làm tiểu tam sao?"

Vân Tầm trương môi, không thể phản bác, Tạ Du nói đúng, khoái cảm khi chinh phục thân thể của Tạ Du không phải là giả. Nhưng người này làm sao có thể xấu như thế? Câu trước vừa nói không ép hắn, câu sau liền nói ra những lời khó nghe. Hắn cảm thấy mình không cãi lại Tạ Du, cũng không muốn cãi, lục tục xuống giường, hắn muốn trốn chạy!

Mà Tạ Du lỡ miệng, tự chọc hoạ, lại phải tự dỗ dành.

Hắn vòng tay ôm lấy eo Vân Tầm, sửa giọng "Đừng giận anh, anh không cố ý, anh sẽ sửa cách nói chuyện, em... từ từ suy nghĩ, chỉ cần em đừng trốn tránh anh, có được hay không?"

Hắn đành lấy lui làm tiến, hắn sợ Vân Tầm không còn muốn gặp hắn. Hắn có thể bức ép Vân Tầm, nhưng ánh mắt khẩn trương không tình nguyện của Vân Tầm, hắn đã nhìn quá đủ, hắn cũng muốn được như Tạ Hiên, được Vân Tầm ỷ lại, được Vân Tầm âu yếm tỉ tê. Hắn không muốn danh phận là lời nói dối. Ngày hôm nay chạm mặt Hà Tịnh, hắn mới hiểu được cảm giác của Tạ Hiên khi nắm tay Vân Tầm bước vào lễ đường. Cảm giác có thể thẳng thừng tuyên bố với người khác rằng người này chỉ thuộc về hắn, là một việc khiến trái tim như được lấp đầy. Hắn làm sao mà không ao ước chứ? Chỉ trách hắn không đến sớm, chỉ trách hắn không trân trọng Vân Tầm ngay từ đầu. Trách hắn... lòng mang ý xấu, muốn hại Vân Tầm, cuối cùng thân tâm đều mất.

Tạ Du âu yếm hôn khắp lưng Vân Tầm, lại khắc chế không dám để lại dấu hôn. Vân Tầm bị hôn đến lưng đều tê dại, đành ra hiệu cho hắn dừng lại. Hắn lấy dũng khí nhìn thẳng vào Tạ Du, lại khẩn trương cụp mắt "Anh Tạ Du... em sẽ suy nghĩ... em không tránh anh... em... em... hứa"

"Thật sự?"

"Thật...ạ"

Tạ Du choàng ôm lấy bụng hắn từ phía sau sau, nắn bóp bụng mềm của hắn "Vân Tầm, em thật là đáng yêu..."

Hắn hết xoa lại niết, Vân Tầm chịu nhột không nổi, một lát vừa mang đôi mắt ướt nhẹp vừa cười khúc khích, dựa vào lòng Tạ Du.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net