33.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tầm nhằm nhoài trên thảm, chăm chú xem Doraemon, thỉnh thoảng lại cười sảng khoái. Hắn nằm một hồi, lại thấy chướng bụng, buổi chiều ăn quá nhiều thịt nướng, bệnh dạ dày tái phát, nhưng cũng không dám nói cho Tạ Hiên. Nếu không, lần sau chắc chắn sẽ mất quyền ăn ngon.

Tạ Hiên từ trên lầu bước xuống, thấy Vân Tầm đứng xoay tới xoay lui, một lát lại chạy bước nhỏ, đôi tay thỉnh thoảng lại xoa tròn ngay bụng. Hắn khẽ ho nhẹ một tiếng, người kia liền chột dạ mà ngừng lại, bỏ hai tay ra sau, cười xoà với hắn.

Tạ Hiên hết cách với hắn, không nỡ mắng, chỉ đành vươn tay chủ động xoa bụng cho hắn "Đã bảo ăn ít thôi, ngày mai em mua cho anh ít men tiêu hoá để sẵn trong nhà, nếu không buổi tối anh sẽ chướng bụng rồi ôm bụng khóc cho xem!"

Vân Tầm thấy hắn không mắng, tự nhiên mà kéo áo lên, lộ cái bụng tròn trịa ra cho Tạ Hiên xoa xoa, còn lấy lòng mà khen "Vợ thật là giỏi quá, vừa xoa đã hết chướng rồi! Thoải mái..."

Tạ Hiên nhéo rốn hắn một cái, răn dạy "Đừng nịnh, lần sau không cho anh ăn nữa bây giờ!"

"Ôi..." Vân Tầm than một tiếng, một lát như nhớ tới chuyện gì, nhắc nhở Tạ Hiên "Lúc sớm Mộ Mộ đòi về, anh hứa sẽ đón nó về sớm rồi, nếu em bận thì anh có thể xin nghỉ ở nhà lo cho nó, bỏ con ở xa thật là xót ruột quá..."

"Sắp tới em không bận nữa, anh đừng lo!" Thời gian qua hắn đều đưa chồng con mình cho Tạ Du chăm sóc, theo linh tính, hắn sợ một thời gian nữa hai người sẽ thành chồng con của Tạ Du mất, Tạ Hiên cũng biết nhu cầu tiền bạc của Vân Tầm không cao, hắn chỉ cần có người bầu bạn. Mặc dù hắn đã cố gắng ở bên Vân Tầm nhiều nhất có thể, nhưng cũng là quá ít, việc Vân Tầm thân thiết quá mức với Tạ Du đã gióng lên hồi chuông trong lòng hắn. Nghĩ đến việc Tạ Du đưa Vân Tầm về nhà chính, hắn thuận miệng hỏi "Hôm nay anh về nhà chính thế nào?"

"Anh đã chào hỏi ba mẹ vợ" Vân Tầm được xoa bụng, thoải mái dựa vào bầu ngực mềm của hắn, hỏi gì đáp nấy.

"Đúng là con rể ngoan nha, lần sau em và anh cùng đi, nhé?"

"Được, được, nhà chính của em có ao to thật, anh có hỏi anh Tạ Du rằng tắm được không, nhưng hình như không được phép" Trong giọng nói còn mang chút tiếc nuối.

Chẳng lẽ là hồ cá Koi? Tạ Hiên biết hắn đang nhắc đến cái gì, cười run cả người "Ngốc ạ, kia là hồ cá Koi, anh hai rất quý chúng, anh mà nhảy xuống, cá bị sốc chết, là anh hai sẽ đem anh chiên luôn có biết không?"

" Ồ? Anh ấy không nói với anh..." Vậy mà Tạ Du còn trêu hắn, quả thật mất mặt vô cùng "Anh thật ngốc" Hắn rầu rĩ lặp lại lời của Tạ Hiên.

Tạ Hiên cúi đầu cạ mũi hắn, đúng là ngốc đến đáng yêu, đi ra đường lúc nào cũng bị người ta lừa. Hắn thầm kiêu ngạo, may mà bé ngoan cưới một kẻ hung hăng hống hách như hắn, chứ kẻ khác làm sao có thể bù trù được tính cánh thật thà dễ dụ của Vân Tầm chứ.

Trước khi Vân Tầm vào giấc ngủ, hắn nghe Tạ Hiên nói nhỏ bên tai, từ mai sẽ không nhờ Tạ Du đưa đón nữa, hắn sao cũng được mà đáp lời, liền vùi đầu vào ngực Tạ Hiên ngáy khò khò.

Tạ Hiên thấy hắn không quá lưu luyến với Tạ Du, nở nụ cười hài lòng.

Lần này hắn không sợ ảnh hưởng giấc ngủ của Vân Tầm, bắt máy gọi cho Tạ Du. Hắn không bằng không chứng, nhưng theo trực giác, từ sâu trong lòng đối với người anh luôn yêu thương hắn đã nổi lên sự đề phòng, hắn phải tự mình xem kĩ Vân Tầm hơn mới được, những ý đồ của Tạ Du, tốt nhất là nên chết từ trong trứng nước!

"Alo" Tiếng Tạ Du vang lên ở đầu dây bên kia đều đều, Tạ Hiên không phân định được tâm tình của hắn "Anh hai, còn làm sao?"

"Ừm, có việc gì sao?"

Tạ Hiên cười cười, xoa nhẹ vành tai của Vân Tầm, ra vẻ quan tâm mà nói "Anh nên nghỉ ngơi điều độ một chút, Vân Tầm nhà em, giờ này đã ngáy o o rồi"

Như chứng minh cho câu nói của Tạ Hiên, Tạ Du nghe được tiếng ngáy khò khè bên đầu dây, đôi mày đang cau lại của hắn cũng dãn ra, nghĩ đến bộ dáng đáng yêu kia, mất mát trong lòng cũng giảm nhẹ một chút.

Nhưng ngoài mặt hắn cũng không thể hiện, hắn bâng quơ nhắc nhở "Không phải mọi khi em đều tránh ra ban công nói chuyện sao? Hôm nay không sợ đánh thức cậu ta à?"

Vân Tầm bị tay Tạ Hiên làm phiền, chẹp miệng, trong vô thức phủi tay hắn xuống, Tạ Hiên trêu hắn đủ rồi, ngừng tay lại, ngoài mặt thì âu sầu nhưng lại khéo khoe ra với Tạ Du "Hôm nay ngủ cứ đòi ôm em ngủ, bây giờ quấn chặt người em, thật là, haiz, rất dính người, khi nào anh kết hôn thì sẽ hiểu thôi, đôi lúc thật hết cách với anh ấy!"

Tạ Du bóp nát tờ giấy trong lòng bàn tay, hỏi thẳng mục đích của hắn "Em gọi anh làm gì?"

Tạ Hiên cũng không có quá nhiều kiên nhẫn "Em cảm ơn anh thời gian qua chăm sóc Tầm Tầm và Mộ Mộ, em sắp xếp mọi chuyện rồi, ngày mai anh không cần đưa đón Tầm Tầm nữa, em cũng sẽ đón Mộ Mộ về, Tầm Tầm nói rất nhớ em, muốn ở bên em nhiều hơn..."

Tạ Du lạnh nhạt ồ một tiếng "Ok, nếu không có gì thì anh tắt máy, có chút việc gấp!"

"Vâng ạ, anh hai ngủ ngon"

Tạ Hiên mỹ mãn nằm xuống, an tường rơi vào giấc ngủ.

Mà người vừa ra vẻ lạnh nhạt, ở đầu bên kia đang nhìn chằm chằm vào nội dung tin nhắn gửi đi vào ba giờ trước.

Hắn gửi cho Vân Tầm một đoạn video ngắn, là Vân Mộ vẫn đang trong cơn ngủ trưa, bị xốc dậy ăn cơm, bé con nhập nhèm đôi mắt, môi chu ra ngoe nguẩy đòi nghỉ học, tiếng la vang khắp căn phòng.

Phía dưới video Tạ Du nhắn thêm vài câu nữa, trong câu chữ không giấu được yêu thương.

[Phiền hơn cả em nữa]

[Chơi có vui không?]

Hắn thấy Vân Tầm chưa trả lời, như muốn cầu lòng thương xót, nhắn thêm

[Tầm Tầm, anh hơi đau, hình như chảy máu]

Hắn cười nhạo nhìn vào màn hình điện thoại, cho đến lúc màn hình tự động tắt ngấm. Không trả lời tin nhắn của hắn, thì ra là bận bịu tình chàng ý thiếp.

Chính thất còn vừa ra uy với hắn đây, thật sự năm nay làm tiểu tam cũng không dễ dàng gì.



----------

Thật sự là càng viết càng lười mọi người ơi, viết dang dở lại có ý tưởng cho truyện mới, cái muốn bỏ truyện này ngang hông à. Thôi thì tới đâu thì tới đi. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net