36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tầm thấy Tạ Du đến, không biết sóng gió đang nổi lên, cười khì khì chào hỏi "Anh Tạ Du, em và anh Hà Tịnh đang ăn bánh, anh ăn không?"

Hà Tịnh quét mắt về phía phóng viên, ánh mắt lành lạnh, sau đó lại như không có chuyện gì, trêu chọc gọi Tạ Du "Anh hai, mời ngồi!"

Tạ Du cười lạnh, ngồi xuống đối diện Vân Tầm.

"Gọi thuận miệng như thế, tôi cứ tưởng cậu là chồng A Hiên chứ?"

So về độc miệng, Hà Tịnh cũng không thua kém hắn bao nhiêu. Hắn tự nhiên cướp lấy nửa cái bánh của Vân Tầm, nuốt vào miệng, chậm rãi phản pháo. Hắn không ưa đồ ngọt, ăn đến mức này chính là vượt qua cực hạn, nhưng trêu Vân Tầm hắn không thấy chán, hắn cảm thấy mình có thể ăn vài cái nữa.

"Uu. Đừng nói thế, tôi không dám dây dưa với người đã có gia đình đâu, cậu hiểu mà?"

Tạ Du cũng không chột dạ, không thèm nhấc mắt nhìn hắn, hừ lạnh "Tốt nhất cậu làm được những điều mình nói!"

Hắn híp mắt nhìn khoảng cách quá gần giữa hai người, không lên tiếng, chỉ tự nhiên nắm lấy tay Vân Tầm, dùng khăn tay lau vụn bánh trên tay hắn.

"Tối rồi, em ăn ít thôi kẻo chướng bụng"

Vân Tầm chột dạ "Vâng" một tiếng, hắn khẽ nhìn qua Hà Tịnh, bắt gặp Hà Tịnh đang ngậm cười nhìn mình, ánh mắt tối nghĩa, tim Vân Tầm thõng xuống, hắn muốn rụt tay về, nhưng Tạ Du nắm quá chặt. Trước chỗ đông người, để tránh cho hắn khó xử, Tạ Du rất ít khi tỏ ra thân thiết với hắn, nhưng hôm nay trong hội trường đông đúc, lại là sinh nhật của Tạ Hiên, hắn không biết Tạ Du vì cái gì, đột nhiên thân mật với hắn như chỗ không người.

Hai tai Vân Tầm tức khắc "phốc", đỏ bừng lên. Hắn luống cuống không biết làm sao, rụt tay lại, vội vã nói cảm ơn.

"Cảm... cảm ơn anh"

Tạ Du muốn dùng cách cố tình thân thiết trước mặt mọi người này để trừng phạt Vân Tầm không biết giữ "phu đạo", nhưng nhìn hắn đỏ mặt tía tai, lại không đành lòng, hắn thuận thế buông tay Vân Tầm ra, mỉm cười trấn an nhìn Vân Tầm, lại chỉ vào môi mình.

Vân Tầm càng đỏ, không lẽ, Tạ Du muốn... muốn hôn môi chứ? Rất nhiều người ở đây mà! Làm sao được?

Hắn lắc lắc đầu, dùng khẩu hình nói với Tạ Du là "Không được".

Hắn tự cho là bản thân đã che giấu rất khá, nhưng Hà Tịnh ngồi bên nhìn thấy không sót một biểu hiện nào trên mặt hắn.
Nụ cười tối nghĩa trên môi hắn chưa bao giờ tắt, hắn chồm người sang trước người Vân Tầm, với lấy miếng giấy ăn, lau lấy vụn bánh bên khoé môi Vân Tầm.

"Nghĩ cái gì vậy, anh hai của cậu đang chỉ vụn bánh trên môi cậu thôi!" Hắn không nhận ra câu nói của mình mang theo chút vị ghen tuông.

Khoảng cách giữa hai người lúc này là bằng không. Ít ra dưới góc nhìn của Tạ Du là như thế. Hắn cảm thấy Hà Tịnh giống như sắp hôn Vân Tầm. Hắn cố gắng kiềm chế không đánh gục Hà Tịnh xuống bàn, hay tay nắm đến run lên.

Mà Hà Tịnh sát gần Vân Tầm, trái tim kịch liệt nhảy lên. Cảm giác kích động này, hắn thường chỉ tìm thấy được ở những trận đua xe trên sườn núi, cảm giác khi bánh xe ghì sát vào vách núi, âm thanh xé gió, cảm giác gần một bên với tử thần, luôn khiến từng tế bào trên người hắn kêu gào hưng phấn. Thứ cảm giác này những cuộc làm tình không hề mang lại, làm tình mang về khoái cảm, nhưng cũng chỉ dừng ở đó, chỉ đơn giản là nhu cầu sinh lí. Cuộc đời của hắn quá thuận lợi, hắn muốn gì được nấy, nên luôn cảm thấy mọi thứ đều chỉ thường thường, chỉ có cảm giác bên lề sinh tử mới đáng để hắn mê muội.

Nhưng một thứ hiếm hoi hắn không đạt được, chính là Tạ Hiên. Tuy Tạ Hiên có hơi khó xơi, nhưng khác với lời thiên hạ đồn đại hắn có bao nhiêu tình thâm ý thiết với Tạ Hiên, hắn chỉ cảm thấy Tạ Hiên gợi lên được một chút chinh phục dục trong lòng hắn, muốn thử cảm giác theo đuổi một người, nhưng không được Tạ Hiên đáp lại, hắn cũng không mảy may đau lòng, chủ cảm thấy có chút không cam lòng mà thôi, cho nên Tạ Hiên cũng không được xem là trắc trở trong đời của hắn.

Có lẽ hắn đã từng xem thường những người khác, xem thường mọi thứ, tự cao tự đại, nên ông trời cũng không vừa mắt, đúng lúc cho hắn một ít trắc trở thật sự. Chính là kẻ ngốc trước mắt hẳn đây.

Cảm giác khi mặt hắn chỉ cách mặt Vân Tầm 2cm, khi trái tim muốn lao nhanh ra khỏi lồng ngực trong khi hắn không hề ngồi sau tay lái lao nhanh trên con dốc đầy khúc khuỷu, hắn chỉ đang ngồi trong một hội trường có rất nhiều người, nhưng bên tai chỉ đọng lại tiếng hít thở của Vân Tầm. Hắn biết mình sắp xong rồi, cười nhạo Tạ Du, nhưng bây giờ hắn cũng rơi vào bẫy.

Đáy mắt Hà Tịnh loé lên một tia lạnh lùng, hắn không nên như thế này, nếu chơi chơi thì được, nhưng nếu thật sự hãm sâu vào, sẽ có điểm yếu. Giống như Tạ Du và Tạ Hiên, điểm yếu chính là Vân Tầm và Vân Mộ. Bọn họ cho ra quá nhiều tình cảm, nên mới sinh ra ràng buộc, bọn họ không dám đưa Vân Tầm ra trước mặt truyền thông, vì sợ kẻ khác sẽ biết được điểm yếu của mình, sợ Vân Tầm không may bị tổn thương.

Hắn từng chậc lưỡi tiếc hận, Tạ Hiên bản thân lao vào tình yêu không màng đến chuyện thế gian đã đành, nhưng người bạn mà hắn luôn xem trọng, là người hắn cho rằng thật giống hắn, không có điểm nào để người ta bắt bẻ, lại tự ôm lấy phiền toái vào trong lồng ngực.

Mà bây giờ, hắn sợ, mình sẽ giống Tạ Du. Hơn nữa, so với nhà họ Tạ chuyên tâm với thương trường, thì nhà họ Hà trắng đen lẫn lộn, càng nguy hiểm hơn rất nhiều. Hà Tịnh khắc chế trái tim loạn nhịp của mình, bình tĩnh ngồi về chỗ cũ.

Chơi chơi thôi là được rồi, ở vị thế luôn gặp nguy hiểm bất ngờ hắn, nếu yêu một kẻ không có khả năng chống đỡ ác ý từ bên ngoài như Vân Tầm, đó không chỉ là điểm yếu, mà chính là tử huyệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net