38.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Tịnh dựa lưng vào tường, rít một hơi thuốc thật dài. Khuôn mặt yêu mị của hắn mờ ảo sau làn khói thuốc, một tay hắn cắm vào túi quần, tư thế nhàn nhã thong dong, nhưng đôi mắt hồ ly tựa như đang kết băng sương.

Hai người kia, đã ở trong nhà vệ sinh nửa tiếng rồi...

Hà Tịnh cụp mắt, bỏ qua cảm giác ghen tị đang len lỏi trong tim, hắn kẹp điếu thuốc trên tay, thong thả gõ cửa.

"Hai người ở trong đó quá lâu rồi đấy!"

Vân Tầm bị tiếng gọi của Hà Tịnh doạ sợ, hắn giật người một cái, bắn đầy tay Tạ Du, một ít còn dính lên tây trang của hắn.

Hạ Du hôn trán hắn trấn an "Đừng quan tâm cậu ta!"

Hắn dùng khăn tay lau cho Vân Tầm, lại lau tay mình, sau đó tự nhiên mà nhét vào túi áo.

Vân Tầm liền đỏ mặt ngăn cản "Anh Tạ Du, bẩn rồi, vứt đi, em sẽ đền anh cái khác, đừng..."

Tạ Du cười "Giá của nó bằng ba tháng lương của em, có mua đền được không?"

Vân Tầm vừa nghe liền trợn mắt, mấy anh em nhà này sao có thể tiêu pha như thế chứ? Hắn giật giật môi, cuối cùng quyết định "Em... giặt rồi trả lại anh!"

Tạ Du lắc đầu, đôi mắt đầy âu yếm "Anh muốn nó giữ mùi của em, bắn hết ra ngoài, thật là lãng phí, nếu khi nãy em để anh khẩu giao..."

"Đừng... đừng nói nữa..." Vân Tầm bắn nhanh, đã đủ xấu hổ rồi, còn bị Tạ Du nói những lời này, hắn không thể chịu được mà che miệng Tạ Du lạ. Đôi mắt lạnh lùng của Tạ Du lúc này lại như dòng suối ấm mùa xuân, đứng trước Vân Tầm, hắn luôn không thể khống chế bản thân mình vui vẻ. Hắn dùng mũi cạ lên má Vân Tầm, trước khi ra ngoài, hắn muốn cho Vân Tầm in sâu ấn tượng xấu về Hà Tịnh "Em tránh xa Hà Tịnh ra, cậu ta lên giường với hơn nửa giới giải trí rồi, cậu ta sẽ dạy hư em, biết chưa?"

Vân Tầm nghĩ nghĩ, so với hắn đang ngoại tình, và Hà Tịnh lăng nhăng, hắn không biết ai mới xấu hơn, cảm thấy khó trả lời, hắn liền ậm ờ, dụi đầu vào cổ Tạ Du không nói.

"Bé ngoan, đừng cọ, em mà cọ là chúng ta không thể ra ngoài được đâu!" Tạ Du cố gắng giữ hơi thở ổn định, hắn choàng tay ôm lấy tấm lưng to của Vân Tầm, kề tai hắn, mất mát mà thủ thỉ "Còn hai tuần nữa em mới đi làm, anh phải làm sao đây?"

Vân Tầm không cảm nhận được mất mát của hắn, vô tư cười "Anh có thể qua nhà em chơi nha..."

Tạ Du cười khổ, tên ngốc này, chắc chắn vẫn chưa biết rằng Tạ Hiên đã nổi lên nghi ngờ rồi. Thái độ và hành động như muốn tách Vân Tầm khỏi hắn, chính là những minh chứng rõ ràng nhất.

Tạ Du hiện tại không sợ Tạ Hiên biết, nếu không hắn cũng đã không dụ Vân Tầm vào đây ngay trong sinh nhật của Tạ Hiên. Hắn cảm thấy mình sắp không đợi được nữa rồi, hắn nói với Vân Tầm bản thân không cần danh phận, nhưng những đêm nằm trên chiếc giường mềm mại nhưng lạnh lẽo kia, hắn nghĩ đến Vân Tầm đang ôm Tạ Hiên, đầu mũi liền đau xót. Hắn nghĩ rằng việc ngả bài với Tạ Hiên cũng tốt, nhưng lại sợ lúc đó Vân Tầm sẽ chọn buông tay hắn, sống đến năm 35 tuổi, hắn mới biết cảm giác gọi là cầu mà không được, biết đó là trái cấm, nhưng vẫn không kìm lòng được mà nhấm nháp.

--------

Hà Tịnh ở ngoài đợi thêm 5 phút, ở trong vẫn không có dấu hiệu mở cửa. Nụ cười trên môi hắn cũng tắt ngấm tự lúc nào, hai môi banh thẳng, thật sự bây giờ hắn có chút muốn đánh người, đánh chết Tạ Du!

Hắn châm thêm điếu thuốc mới, đăm chiêu nhìn mặt sàn, nhìn thấy một chiếc bóng xuất hiện, che đi vùng sáng. Hắn khẽ ngẩng đầu, là khuôn mặt như đi đòi mạng của Tạ Hiên.

"Vân Tầm ở trong đó có phải không?" Tạ Hiên không nhìn hắn, chỉ nhìn chăm chăm vào cánh cửa đang khoá kín.

Hà Tịnh cười cười, không lẽ kịch hay sắp đến rồi sao? Hai anh em này tương tàn, không phải hắn là ngư ông đắc lợi hay sao? Tốt lắm!!! Trong lòng hắn bây giờ chỉ toàn là Vân Tầm, hắn đã không còn nhớ, hắn xem Vân Tầm là kẻ ngu si, cũng không còn nhớ, mình từng say Tạ Hiên như say rượu. Hắn chỉ còn biết, nếu Tạ Hiên và Tạ Du đều rớt đài, thì Vân Tầm về  tay hắn, nhưng hắn tự nhủ với lòng, hắn chỉ muốn chơi đùa Vân Tầm thôi, tuyệt đối không là tình yêu thực sự, hắn không thể giống như hai anh em Tạ gia, vì một tên đàn ông mà hạ thấp bản thân mình.

"Tránh ra!" Tạ Hiên đẩy kẻ đang tựa lưng vào cửa nhà vệ sinh, hắn không cần biết hai người kia đang làm gì ở bên trong, hắn chỉ biết bản thân sắp điên rồi. Hắn sợ cánh truyền thông nghi ngờ nên không dám đến gần Vân Tầm, không ngờ rằng người anh quý hoá của hắn lại thừa cơ dụ dỗ bé ngoan nhà hắn. Hắn chưa từng nghĩ Tạ Du sẽ thích đàn ông, nhưng nếu thích đàn ông, cũng không nên là Vân Tầm của hắn. Người anh hắn kính trọng thương yêu nhất, lại mơ ước bảo bối trong lòng hắn, hắn cũng nhìn ra, Tạ Du ra vẻ như là muốn giấu giếm, nhưng hắn chỉ giấu giếm nửa vời, thật sự hắn như muốn nói thẳng cho Tạ Hiên biết, hắn đang trắng trợn mê hoặc Vân Tầm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net