42.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Hiên... đừng cắn..." Vân Tầm khẽ rên đau, đêm nay Tạ Hiên giống như ma cà rồng, cứ canh ngay cổ hắn mà cắn lấy cắn để, chắc chắn bây giờ chỗ ấy đã bị trầy da mất rồi.

Tạ Hiên lướt khắp cơ thể hắn, như đang làm phép thanh tẩy, hắn hận đến không thể giết Tạ Du. Hắn mặc kệ Vân Tầm kêu đau, vừa hôn vừa cắn khắp những nơi có dấu vết mà hắn nghi ngờ không phải hắn để lại.

Hai tay Vân Tầm bị cà vạt trói chặt, hắn đáng thương mà gọi Tạ Hiên "A Hiên, khó chịu... muốn cắm..." Khuôn mặt ửng hồng vì dục vọng, cũng vì xấu hổ.

Tạ Hiên mặc chiếc váy lụa trên người, lớp vải mỏng manh không che được cơ thể đẫy đà của hắn. Hai quả anh đào mọng nước trên bờ ngực mềm nhô lên khiêu khích dưới màn lụa đỏ, đung đưa qua lại. Tạ Hiên ngồi trên đùi hắn, vén lên làn váy, để lộ dương vật giương cao, cùng mật huyệt đầy bí ẩn. Hắn rên rỉ một hơi, hai tay xoa nắm vật nhỏ của Vân Tầm "Cắm cái gì? Cắm vào ai?"

"Cắm... A Hiên..."

Tạ Hiên mỉm cười đầy quyến rũ, hắn gập người xuống, hà một hơi lên dương vật to quá cỡ kia "Cắm cái gì của A Hiên cơ?"

" Hức... không... không nói..." Vân Tầm xấu hổ nhắm chặt mắt lại, A Hiên uống say quá xấu, liền muốn ức hiếp hắn.

"Không nói liền không cho cắm!" Tạ Hiên liền dứt khoát lùi về phía chân hắn, giương hai chân ra, hoa huyệt như đoá hồng sũng nước, hiển hiện ra trước mắt Vân Tầm, chỉ đáng tiếc, người ngắm nhìn vẫn còn đang bận xấu hổ nhắm mắt. Hắn chỉ nghe được tiếng nước òm ọp đằng chân, cùng cảm giác ẩm ướt khi dâm thuỷ của Tạ Hiên chảy xuống.

"A... bốn ngón tay... không lớn bằng Tầm Tầm... Ummm... muốn... dương vật cơ..." Tạ Hiên thấy bờ mi Vân Tầm run run, biết hắn đang hí mắt nhìn mình, càng không kiêng nể gì mà rên rỉ.

Hắn thực hiện theo động tác cưỡi ngựa, bốn ngón tay liên tục ra vào, còn cơ thể cũng uyển chuyển nhấp thân lên xuống.

Dương vật Vân Tầm càng khó chịu, hắn khụt khịt, cơ thể khẽ dãy dụa "A Hiên... muốn..."

"A...ha... muốn...muốn cái gì?"

"Muốn cắm... vào... âm đạo... của A Hiên..." Vân Tầm nói đến cuối, xấu hổ đến oà khóc.

Tạ Hiên chỉ chờ có thế, lập tức dùng hoa huyệt ăn trọn dương vật đang sưng đến tím đen kia.

"Aaaa... thao... thật sâu..."

Vân Tầm vừa rấm rức khóc, vừa không khống chế được mà đâm sâu vào tử cung của Tạ Hiên.

" Haa..aaa... Tầm Tầm... làm bụng em... Ummm... quá sâu... bé cưng... anh đang thao ai... mau trả lời..."

"A... A Hiên... đang thao... A Hiên..." Vân Tầm sợ lại bị hắn phạt, mang theo âm khóc ngoan ngoãn đáp lời.

Vân Tầm tuy bị trói nhưng lực đâm vô cùng mạnh, Tạ Hiên bị hắn đâm đến lung lay, cơ thể như đoá hoa lung lay trước gió, chiếc váy đỏ bị vén lên tới ngực, hắn dùng hai tay xoa hai bầu vú tròn, tiếng kêu càng phóng đãng.

"Có phải... thích nhất thao bà xã không?"

"Thích... thích nhất..."

"Ưm... thích nhất ai?"

Vân Tầm sắp cao trào, hắn khẽ nhíu mày, tiếng rên càng trở nên dồn dập.

"Ha... thích... nhất A Hiên..."

Tạ Hiên thoả mãn mỉm cười, hắn thít chặt âm đạo, để ngăn tinh dịch chảy ra, sau đó hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Vân Tầm.

Hai tay Vân Tầm vừa được thả tự do, liền dùng sức mà chà lau nước mắt. Trên giường bị Tạ Hiên doạ khóc, hắn cảm thấy uy phong của mình bị uy hiếp, liền lau lấy lau để hòng phi tang chứng cứ.

Tạ Hiên hôn hôn cổ tay hắn "Tầm Tầm, đau hay không?"

Vân Tầm tính tình tốt lắc đầu "Không đau, hôm nay sinh nhật em, em vui là được."

Tạ Hiên áp nhẹ hai bàn tay hắn lên ngực mình "Tầm Tầm xoa xoa, nhớ anh muốn chết!"

"Hừ, là em trói anh!" Vân Tầm bĩu môi, đầy vui vẻ mà xoa xoa luồng ngực mà mình yêu nhất.

Hắn xoa một lúc, lại nhớ ra hình như mình đã quên thứ gì, lập tức đẩy Tạ Hiên ra. Nơi tư mật của hai người đang liên kết với nhau bỗng tách rời, chọc cho Tạ Hiên rên khẽ, tinh dịch phút chốc trào ra ướt một mảnh giường.

Hai phút sau, Vân Tầm quay lại, ngây ngô cười với hắn, hai tay cắp sau lưng như đang giấu thứ gì. Nhưng hắn đang trần truồng, dương vật cứ lung lay trước mắt Tạ Hiên như đang dụ dỗ người ta liếm láp, Tạ Hiên bỏ quên sự mí mật của hắn, giương đầu lưỡi nhỏ muốn ngậm thứ to dài kia nhấm nháp.

Vân Tầm thấy ý đồ của hắn, lập tức lùi lại "Đồ dâm ô!"

Hắn cười tươi, đưa túi quà trước mắt Tạ Hiên "Đây là quà sinh nhật."

Tạ Hiên mất mát nhìn hắn, câu Vân Tầm xuống giường, lại đầy háo hức mở quà.

Trước mắt hắn là một tấm thiệp nhỏ màu hồng phấn, bên ngoài có ba chữ "tặng vợ yêu" tuy chủ nhân đã cố nắn nót nhất có thể nhưng vẫn còn nét nguệch ngoạc. Hắn cười cười nhìn Vân Tầm đang xấu hổ, tiếp tục mở quà. Tiếp theo là hai lá bùa, cùng một tượng gỗ điêu khắc thủ công hình ba chú heo, cùng một sợi dây chuyền.

Tạ Hiên nhìn nét đẽo vụng về và màu sơn có chút lem nhem trên đó, trái tim sắp nhũn ra.
"Đây là?"

"Là ba chúng ta... heo béo là anh, heo gầy là em... heo con là Mộ Mộ..."

"Là anh đẽo sao..."

"Ừm" Vân Tầm bẽn lẽn gật đầu, lúc nhỏ hắn có theo ba hắn học đẽo, nhưng khả năng có hạn, khắc khổ cả tháng trời, hỏng vài bức mới có thể làm ra thành phẩm.

"Còn hai lá bùa này?"

"Bùa bình an, cho em và Mộ Mộ, chùa này rất linh, anh Tạ Du chỉ cho anh đấy!"

Tạ Hiên nghe đến Tạ Du, ánh mắt lập tức sầm xuống "Là anh ấy chở anh đi xin sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net