45.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người cô, cũng không tính là họ hàng xa, gia đình tuy sa sút, nhưng vì bà là người con gái tài hoa, từng bước phấn đấu, trở thành minh tinh nổi tiếng, có tài có sắc. Trong lúc sự nghiệp thăng hoa, bà kết hôn với một người đàn ông chỉ là một nhân viên công chức bình thường. Hai người sống bên nhau ân ân ái ái, tình yêu của bà dành cho ông thể hiện trong từng câu trả lời phỏng vấn, thông tin về hai người khắp đầy mặt báo.

Bà cho rằng cuộc sống mình tràn đầy viên mãn, cho tới lúc hay tin chồng mình bị bắt cóc tống tiền. Chỉ vì mặt của ông xuất hiện trên báo nhiều, bọn bắt cóc nghiện ngập vì thiếu tiền, chỉ một lần tình cờ thấy người đàn ông đi qua hẻm vắng, biết người này là chồng của minh tinh, liền bắt cóc.

Bọn chúng chỉ muốn tiền, chỉ cần bà ngoan ngoãn im lặng đưa tiền là được. Nhưng thông tin nhanh chóng truyền đến tai cánh truyền thông, bọn chúng như kền kền nghe mùi thịt sống, bất chấp tính mạng của chồng bà, bám theo xe bà đến nơi hẹn của bọn bắt cóc.

Bọn bắt cóc biết tin, nghĩ rằng đã bị bà lừa, cánh truyền thông vây quanh căn nhà hoang còn nhiều hơn cảnh sát, trong cơn hoảng loạn, bọn chúng không nghe bà giải thích. Mười lăm nhát dao, chúng giết chết người đàn ông mà bà yêu nhất, mặc cho bà dập nát đầu cầu xin đổi lấy cả gia tài, thậm chí bằng lòng làm thông tin giả để bọn chúng trốn thoát.

Con tin bị giết, cảnh sát cũng rất nhanh bắt được bọn bắt cóc, xử tử hình cả năm người, bà ngồi trong toà án, dáng vẻ phong hoa tuyệt đại đã biến thành cái xác không hồn. Một tuần sau, bà đăng tải đoạn video chỉ mặt tất cả những công ty truyền thông đã gián tiếp giết chết chồng bà, sau đó vùi thân trong ngọn lửa của căn nhà từng là tổ ấm của mình, đặt dấu chấm cho cuộc đời từng trải qua đỉnh vinh quang, sau đó rơi xuống vực sâu không đáy. Có lẽ với bà, nếu ánh sáng trong lòng đã tắt, thì còn sống mới là cái chết.

Sau sự kiện đó, hàng loạt công ty truyền thông phá sản, cổ phiếu tụt dốc không phanh. Sự kiện này ảnh hưởng rất lớn, khi đó Tạ Hiên mười tuổi, hắn vẫn còn học ở thành phố, hắn nghe cha mẹ nói về người cô họ hàng trong bữa ăn. Mẹ hắn đỏ hốc mắt, bà nói nếu ba hắn chết, bà cũng không sống nổi. Khi đó hắn vẫn rất vô tư, hắn nghĩ mỗi người là một cá thể độc lập, câu chuyện tuy rất bi thương, nhưng không đến nỗi mất đi một người thì sẽ đau khổ đến không sống được. Bà Tạ khi đó chỉ cười dịu dàng nhìn hắn "Rồi con sẽ gặp người đó"

Sau đó vài năm, lời nói của mẹ hắn ứng nghiệm, hai người vì vướng vào tranh đấu gia tộc, vĩnh viễn rời xa anh em hắn. Những người còn sống hả hê, nghĩ rằng có thể dễ dàng hất cẳng Tạ Du khi đó vừa mới vào tập đoàn không được bao lâu ra khỏi ghế hội đồng quản trị. Nhưng bọn họ không ngờ Tạ Du là đại bàng chờ cơ hội sải cánh, hắn vào tập đoàn muộn, là do ông bà Tạ muốn bảo vệ hai con của mình. Nhưng mất đi chỗ dựa, hắn càng phải kiên cường chống đỡ, đồng thời bảo vệ Tạ Hiên. Tạ Du dùng thời gian ba năm để biến tất cả cổ phần của những người kia về tay hắn, trả thù những kẻ đã hãm hại gia đình hắn, hắn cẩn trọng từng bước, chễm chệ ngồi trên ghế chủ tịch, tập đoàn có sự góp mặt cùng tranh đấu của cả gia tộc, biến thành công cụ chuyên chế của riêng mình hắn.

Tạ Hiên biết Tạ Du đã bảo vệ hắn rất tốt, hắn biết anh hai hắn thay hắn chống chọi với sự tàn nhẫn của thế giới ngoài kia. Cho nên khi Tạ Du ngăn cấm hắn và Vân Tầm, hắn cũng không nỡ hận Tạ Du. Nhưng Tạ Du muốn cướp Vân Tầm của hắn, đã chạm vào điểm giới hạn của hắn, thì tình cảm ân nghĩa ngày xưa cũng đã vì đó mà tan biến.

Nhưng hận hay yêu là chuyện của hiện tại, còn Tạ Hiên những năm về trước, sau cái chết của ông bà Tạ, cùng với nỗi buồn khi cách xa Tạ Du, tuy bên ngoài hắn tỏ ra là bá vương khí thế, nhưng trong lòng hắn luôn âm ỉ nỗi đau cùng khoảng trống hư không, hắn vẫn sống, nhưng từng ngày nhàm chán như không, cho đến một ngày, hắn nắm được ngọn lửa nhỏ trong tay, sau đó ngọn lửa nhỏ cháy lan đến từng chân lông kẽ tóc, trái tim hắn rối loạn vì một người, một kẻ vừa béo vừa khờ, vừa nghèo vừa cục mịch, ấu trĩ lại ngây ngô.

Nhiều năm sau, khi đã trải qua những cảm giác nhớ nhung day dứt, hắn gọi thầm mẹ hắn trong lòng, muốn nói với bà, hắn đã gặp được một người, mà nếu người đó gặp chuyện, hắn có thể không ngần ngại mà đi tìm cái chết.

----------

Vân Tầm thấy Tạ Hiên đăm chiêu không nói, hắn sát lại gần, khẽ hỏi Tạ Hiên "A Hiên, ở đây có cho ăn bỏng ngô như trong rạp chiếu phim không?"

Tâm trạng của Tạ Hiên khi ở gần Vân Tầm không thể hạ xuống quá lâu, vì kẻ ngốc này sẽ làm hoặc hỏi những câu khiến hắn dở khóc dở cười.

Fan đến đây để gặp idol, chỉ sợ lỡ liếc mắt một chút lại bỏ quên khoảnh khắc đắt giá nào đó, còn người này cũng chỉ có ăn.

" Chỉ được ăn chút đồ ăn nhẹ thôi, có muốn ăn không, em gọi người lấy cho anh"

Vân Tầm nghĩ nghĩ, thấy cũng khá phiền, lắc đầu "Một lát em dẫn anh đi ăn thịt nướng là được, anh có thể xin cái gậy phát sáng kia ở đâu vậy?"

"Không được, tuần này đã ăn hai lần, còn gậy cổ vũ ai cho mà anh xin?" Tạ Hiên liếc xéo hắn, nhưng hắn đeo kính đen, Vân Tầm không thấy, chỉ biết tự mình ủ rũ, hắn chỉ định xin để cổ vũ Hà Tịnh, nhưng nếu không có thì thôi vậy, còn thịt nướng, hắn... một tuần ăn ba lần cũng đâu có nhiều...

Tạ Hiên xoa đầu gối hắn, liếc nhìn đồng hồ, gọi một cuộc điện thoại. Khoảng mười phút sau, có người mang đến cho bọn họ một cây gậy cổ vũ cùng vài túi snack.

" Tuần này anh thật sự không thể ăn thịt nướng nữa, chỉ được ăn vài túi snack thôi, biết chưa?"

" Biết thưa ngài" Vân Tầm lẩm ba lẩm bẩm, sau đó liền hết muộn phiền, bóc một túi bánh chia cho Tạ Hiên, sau đó học những người phía sau tìm cách bật đèn cho gậy, vui vẻ khua qua khua lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net