5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tầm Tầm, ăn thử tôm sốt phô mai này, nếu ngon về em sẽ làm cho anh ăn nhé!"

Tạ Du dùng khuôn mặt vô cảm để nhìn đứa em trai luôn sợ phiền sợ bẩn của mình đang ra vẻ chăm sóc người khác. Tạ Hiên luôn có thể làm cho hắn bất ngờ, lần trước Tạ Hiên nấu ăn, rửa chén, hắn đã biết Tạ Hiên sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay của tên béo kia, nhưng không ngờ lại đến mức này. Dọn khăn ăn, lột tôm hay chỉ cách dùng muỗng nĩa, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng rằng Vân Tầm bị thiểu năng, cái gì cũng không biết nên mới cần Tạ Hiên làm bảo mẫu chỉ dạy từng li từng tí. Anh hai như hắn còn chưa được Tạ Hiên pha cho một ly nước cam để uống, còn Vân Tầm giống như có được cả dãy ngân hà chứa đựng mọi sự quan tâm của Tạ Hiên vậy.

Khẽ nhắm hờ mắt, nhấp một ngụm rượu vang, hương rượu cay nồng chảy xuống, nóng rát vòm họng, hắn phân không rõ sự khó chịu trong người hắn là từ đâu ra, cũng chỉ có thể đè ép nó xuống, vì hai kẻ kia ân ân ái ái giống như hắn không có mặt tại đây.

" Ngon quá!" Vân Tầm híp mắt
, thỏa mãn liếm liếm miệng, hắn vụng về, bên miệng vẫn còn dính sốt, Tạ Du ngẩng mặt lên nhìn thấy một màn này, trái tim hắn không khống chế được mà bắt đầu đập rối loạn. Hắn theo quán tính với lấy khăn ăn, định đưa cho Vân Tầm thì Tạ Hiên đã dành trước. Hắn rất tự nhiên mà kề sát môi, liếm lấy miếng sốt còn dính lại bên khoé môi của Vân Tầm. Đôi tay đang vươn ra của Tạ Du cũng khựng lại giữa không trung, hắn đang làm cái quái gì vậy? Có vợ người ta ở đây, hắn cần gì phải quan tân đến tên béo đó chứ? Hắn đâu phải trẻ lên ba? Hắn vo miếng khăn giấy thành nắm tròn, sự ghen ghét trong lòng hắn, lí do có phải là vì bị con heo Vân Tầm ăn mất cái bắp cải xanh là em trai của hắn hay không? Kể từ đêm sai lầm đáng chết đó, cuộc đời của hắn thật sự đi chệch quỹ đạo rồi...

Tạ Du không nói lời nào, khi Vân Tầm rời mắt khỏi bàn ăn thì hắn đã uống cạn hết một chai rượu. Tạ Hiên cũng nhận ra anh hai của hắn có gì đó rất khác thường, khuôn mặt Tạ Du vẫn không cảm xúc như mọi ngày, nhưng hắn biết, anh hai hắn có phiền não rất lớn, lại có vẻ như... đau khổ vì tình. Hắn lo lắng đẩ tay Tạ Du " Anh, không sao chứ? Anh thất tình à?"

Tạ Du nghe câu hỏi của hắn, suýt sặc. Hắn khẽ liếc qua, thấy Vân Tầm đang trố mắt nhìn mình, chột dạ vỗ đầu Tạ Hiên " Nói cái gì thế!?"

" Anh có bao giờ như thế này đâu? Thẫn thờ như vậy chỉ có thất tình thôi! Ngày xưa lúc anh ngăn cấm em và Tầm Tầm, em cũng suốt ngày uống rượu quên sầu, mà anh bây giờ, không khác em lúc xưa là bao!" Tạ Hiên cười mờ ám, anh hai sắt đá của hắn cũng biết yêu, vậy thì mong là tình yêu có thể cảm hoá được anh ấy, để chồng yêu của hắn dễ thở hơn khi ở chung với Tạ Du. " Là ai vậy? Mau nói em nghe!"

Tạ Du không trả lời hắn, hắn cảm thấy có chút khó thở, câu hỏi của em trai hắn vốn rất bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy mình đang bị bắt ghen. Hắn kéo lỏng cà vạt, đứng dậy " Anh về trước đây!". Tạ Hiên cười to, bóng dáng của Tạ Du giống như đang chạy trối chết vậy. Hắn ghé vào người Vân Tầm, hôn lên đôi má của người yêu " Tầm Tầm no chưa, em gọi thêm món nhé!". Nhưng Vân Tầm khi nãy vốn vui vẻ, bây giờ lại ủ dột, khẽ lắc đầu, hắn nhìn về phía cửa, sau đó quay sang nói với Tạ Hiên " Em...ngồi đây một lát nhé, anh...anh có... có...chuyện nói với anh Tạ Du, anh sẽ quay lại ngay!"

Tạ Hiên không hiểu chuyện gì " Chuyện gì? Tầm Tầm sao lại nói lắp nữa rồi? Anh ấy bắt nạt anh hả?" Hắn dùng hai tay nâng má Vân Tầm, ánh mắt đầy lo lắng. Vân Tầm khẽ nghiêng mặt sang một bên, hắn cảm thấy bây giờ mình không có mặt mũi để nhìn thẳng Tạ Hiên. " Không... không... anh hai say... say... Anh hơi lo thôi, lái xe... anh ấy..."

" Có phải anh lo rằng anh ấy say rượu, lái xe không an toàn có phải không?" Tạ Hiên ôm mặt hắn, hôn lên đôi mắt đang chớp liên hồi của Vân Tầm. Người này quá ngốc, hễ căng thẳng là không nói nên lời, bị Tạ Du ăn hiếp như thế, mà vẫn còn lo lắng được, ngốc đến nỗi khiến cho hắn không thể ngừng yêu. " Ngoan, tửu lượng anh ấy rất cao, em gọi người lái thay cho anh ấy, anh đừng lo lắng, thấy anh lo cho anh ấy như thế, không sợ em ghen sao?"

Vân Tầm bị nỗi lo âu trong lòng lấp đầy, không để ý Tạ Hiên đang nói gì, chỉ bật người đứng dậy " Anh... anh đi một lát... sẽ về ngay"

Hắn chạy đến hầm đỗ xe, nhưng lại không biết chiếc xe nào là của Tạ Du, cũng không biết Tạ Du đã rời đi chưa. Hắn ngó tới ngó lui, kết quả bị một đôi bàn tay nắm chặt, hầm để xe tối đen, hắn nhớ về những bộ phim kinh dị mà Tạ Hiên vẫn hay xem, lông tơ đều dựng đứng hết lên, môi lắp bắp nói không nên lời.

" Quỷ... quỷ... tha cho tôi..."

Con " quỷ" cả người đầy mùi rượu khẽ nhíu mày, không trả lời mà kéo hắn lên xe, đóng sầm cửa lại.

" Cậu bị ngốc à! Quỷ nhìn thấy Trư Bát Giới như cậu cũng phải quay đầu bỏ chạy!"

Vân Tầm nghe thấy giọng của Tạ Du, giọng nói điêu ngoa chua chát này đâu có giống bị thất tình đâu. Thất tình... Hắn khẽ cúi đầu, hốc mắt ửng đỏ, cảm giác tội lỗi che lấp trái tim hắn, lúc nói chuyện thì giọng nói đã thêm chút nghẹn ngào " Anh... em xin lỗi... vì em... anh bị thất tình". Nếu không phải tại đêm đó hắn cưỡng bức Tạ Du, thì Tạ Du sẽ không cảm thấy có lỗi với người yêu, sẽ không chia tay. Là hắn đã hại cả đời của Tạ Du. Vân Tầm có lòng trách nhiệm rất cao, nếu hắn độc thân, dù không yêu, hắn cũng sẽ chịu trách nhiệm với Tạ Du, nhưng hắn không thể, hắn còn có Tạ Hiên, còn Vân Mộ, huống chi Tạ Du còn khinh thường hắn bẩn thỉu, chạm vào người hắn còn cảm thấy dơ. Hắn tiến thoái lưỡng nan, cảm giác tội lỗi luôn dày vò lấy hắn, Tạ Du còn là anh vợ, loại chuyện loạn luân này tại sao hắn có thể làm ra cơ chứ?

" Anh... làm sao bây giờ... hạnh phúc cả đời anh..." Vân Tầm càng nói càng loạn, nước mắt cũng sắp trào ra.

Tạ Du giương mắt nhìn hắn, hắn vốn chỉ muốn ngồi lại để bình ổn những cảm xúc xao động không đáng có trong lòng. Nhưng Vân Tầm lại đột nhiên tìm đến, bộ dáng xoay quanh luống cuống khi nãy của hắn khiến một nơi nào đó sâu thẳm trong lòng Tạ Du trở nên mềm mại lạ thường. Người này có thể khiến tâm hắn dao động, cũng có thể khiến tâm hắn bình yên. Nhưng Tạ Hiên là em hắn, đó là ranh giới không thể vượt qua. Hơn nữa, đêm đó là hắn tự làm tự chịu, nếu Vân Tầm biết được... không thể, hắn nhớ đến lúm đồng tiền nhỏ bên má của Vân Tầm, chuyện này hắn đã xử lý rất kỹ, không có khả năng để hắn biết được. Tạ Du đã quá quen với việc ở thượng vị, chỉ có hắn nắm quyền sai sử người khác, không có chuyện hắn không quản nổi trái tim mình. Chỉ là vài rung động thôi mà, nhìn cho kĩ vào, kẻ trước mặt vừa nghèo vừa không có tri thức, quê mùa béo núc, không có lí do gì hắn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mình cả. Thậm chí hắn tiếp xúc Vân Tầm chưa đến nửa năm, cứ xem như là đêm đó bị heo đâm vài cái, có gì đáng để lưu tâm cơ chứ.

Tạ Du nắm chặt nắm tay, nhìn về phía cửa, đáp trả ngắn gọn " Thì sao?"

"..."

" Hạnh phúc của tôi thì liên quan gì đến cậu?"

Vân Tầm càng cúi đầu thấp hơn, ve ve góc áo " Em... là em đã hại anh..."

" Cậu có chịu trách nhiệm với tôi được không?"

Vân Tầm biết Tạ Du không thấy, nhưng hắn vẫn khẽ lắc đầu " Em... A Hiên... em... không... xin lỗi...anh Tạ Du... em yêu A..."

Tạ Du quay ngoắt lại, nắm lấy cổ áo hắn, hắn gầm lên trong đôi mắt đầy hoảng sợ của Vân Tầm " Không được thì cút! Yêu em tôi thì mau cút về làm người chồng ngoan của nó đi! Tôi nói cho cậu biết, tôi không chỉ ngủ với một mình cậu, cũng không thể mang thai, vậy những kẻ đó đều phải chịu trách nhiệm với tôi hay sao? Biến đi!"

Hắn nhìn bóng dáng ủ rũ bước ra khỏi hầm xe, cảm giác như năng lượng của cả người cũng bị rút sạch, hắn ngửa người về phía sau, cảm thấy mắt mình ươn ướt. Đúng là tạo nghiệp, nếu hắn không ngăn cấm Tạ Hiên và Vân Tầm, thì chuyện này sẽ không xảy ra, hắn rõ ràng... rõ ràng là chỉ có mỗi Vân Tầm, làm sao lại nói như thế? Liệu Vân Tầm có nghĩ rằng hắn dơ bẩn hay không?

Nhưng không phải nghĩ như thế mới tốt hay sao? Như vậy tên ngốc đó mới không một hai nói lời áy náy với mình, rõ ràng không thể từ bỏ Tạ Hiên, vậy còn lo lắng cho hạnh phúc của hắn làm gì cơ chứ?

Hắn cũng không thể thừa nhận, khi Vân Tầm nói yêu Tạ Hiên, trong lòng hắn đã nổi lên lòng đố kị. Chuyện này vốn không nên có, hắn là đệ khống, từ nhỏ đến lớn chuyện gì tốt cũng đều dành cho Tạ Hiên, không thể vì một tên đàn ông mà để cuộc đời mình đi xa quỹ đạo vốn có của nó.

Đối với hắn, tình yêu là thứ dễ phai tàn, đó là lí do khi Tạ Hiên nói rằng muốn lấy người không môn đăng hộ đối, hắn đã nhất lực can ngăn, hắn sợ Tạ Hiên sẽ hối hận vì thứ tình cảm sớm nở chớm tàn. Nhưng cuối cùng, kẻ tin vào tình yêu như Tạ Hiên lại thoả lòng ước nguyện, còn người bắt đầu bị thứ tình cảm đáng chết này dày vò trừng phạt lại chính là hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net