51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật phiền! Nước mắt chính là thứ phiền phức vô dụng nhất trên đời! Yếu mềm, bất lực"

Hà Tịnh vừa mắng, vừa hung hăng xoa nước mắt của Vân Tầm. Bởi vì tư thế không tiện, hắn dứt khoát lật Vân Tầm nằm ngửa, rồi lại khoá ngồi ngay trên eo của Vân Tầm.

"Bị người ta mắng thì phải biết mắng lại, chứ không phải im lặng khóc có biết không?"

Chỉ biết nhẫn nhịn, khiến người ta đau lòng...

Hắn mắng, nhưng động tác trên tay ngày càng nhẹ "Khóc cái gì? Tôi nói sai chỗ nào mà cậu khóc?"

Vân Tầm không trả lời được, hắn muốn nín, nhưng đôi mắt cứ như vòi hỏng khoá. Vân Tầm tự trấn tĩnh mình, hắn nấc một tiếng "Ực" rồi ngưng. Hắn không muốn nói chuyện với Hà Tịnh. Tạ Du nói đúng, hắn phải tránh xa Hà Tịnh.

Một lúc sau...

"Ực"

"Ực"
"..."

"Hừ! Nấc cụt?"

Hà Tịnh vừa tức vừa buồn cười "Mẹ nó, không biết ai là người bệnh nữa, từ nhỏ đến lớn tôi chưa phải hầu ai bao giờ!"

Hắn sượt người, muốn đi lấy nước, nhưng lại như có ý xấu, dùng kẽ mông sượt lên xuống đũng quần của Vân Tầm rồi mới hừ lạnh một tiếng, bật đèn, xuống giường.

Vân Tầm bị hắn cạ, bộ hạ cũng có dấu hiệu bán cương, hắn bất an nằm nghiêng sang một phía, kéo chăn lên, tự nhủ thầm trong lòng đây là phản ứng bình thường của tất cả đàn ông khoẻ mạnh.

Hà Tịnh quay lại, đưa ly nước trước mặt hắn "Uống vào"

Vân Tầm hức một cái rõ to, sau đó nhận ly nước từ tay hắn, lí nhí cảm ơn.

"Hừ, bộ dạng này, đừng nói là cậu cương rồi đấy nhé?"

Hắn thấy tấm chăn che khuất phần dưới đang hơi nhô, liền có suy đoán.

Hắn nhướng mày, môi câu lên, dùng tay kéo vụt tấm chăn xuống, Vân Tầm bị giật mình, lập tức muốn giật chăn lại, ly nước trên tay hắn lung lay, đổ thấm ướt một mảng quần.

Bộ quần áo Hà Tịnh vừa đưa cho hắn thay mới cứ thế mà bị ướt, trên mắt Vân Tầm còn treo vài giọt nước, hắn rút chân lên, muốn che nơi xấu hổ của mình.

Hà Tịnh có chút miệng khô lưỡi khô, hắn nhìn nơi chỉ đang bán cương nhưng phân lượng đã rất khả quan kia, nuốt nước miếng.

"Tắt... ực... tắt đèn đi..." Vân Tầm muốn dùng bóng tối để che đi sự xấu hổ này, hắn nói chuyện ấp úng, lại mang theo âm khóc, Hà Tịnh nghe đến cổ họng đều ngứa ngáy.

Hắn không làm khó Vân Tầm, tắt đèn, sau đó dùng tư thế kỵ thừa ngồi quỳ trên người hắn.

"A... Anh... làm... làm...gì..."

Hà Tịnh khẽ hừ, chỉ vừa dán sát cách quần áo mà cảm giác đã kích thích đến lông tơ trên người dựng hết lên, nếu thứ này đưa vào người hắn, không biết sẽ tiêu hồn đến mức nào...

Hắn lời ngay ý ngay mà nói với Vân Tầm, giọng điệu còn mang theo chút u buồn đáng thương "Bé mập, cả tháng nay tôi chỉ tập trung cho công việc, đã lâu không có giải toả... bây giờ tay chân không tiện... cậu... cậu giúp tôi với..."

Hắn vừa nói, vừa ép sát dương vật hai người lại với nhau, sắc tình mà sượt, còn dâm đãng mà rên một tiếng.

"Ưm... thoải mái..."

Vân Tầm liền hoảng loạn, hắn đẩy Hà Tịnh ra, nhưng lại sợ đụng trúng tay của hắn, không dám dùng lực, nhìn thế nào cũng như dục cự còn nghênh cả.

"Không... ực...anh...tìm người khác..."

"Vân Tầm, nếu tìm người khác thì sẽ là ngay tại đây, cậu muốn tôi gọi người khác vào rồi địt nhau trước mặt cậu không? Huống chi tôi đã cứu cậu một mạng, bây giờ cậu giúp tôi giải toả thì có mất gì đâu... dù sao chúng ta cũng đều là đàn ông, phải không?"

Vân Tầm đỏ mặt, hắn suy tính thiệt hơn, đáp lời "Hay là... ực... anh gọi người khác vào đi, tôi... tôi bịt tai lại..."

"Mẹ nó! Con heo mập này, tôi không gọi, cậu chỉ có một lựa chọn! Có làm hay không?"

"Không muốn..." Vân Tầm nhỏ giọng. Hắn ấm ức, hắn biết trước đã không về đây với Hà Tịnh, hắn nghi ngờ lúc nãy Hà Tịnh chỉ giả đau, bởi vì bây giờ Hà Tịnh trông còn khoẻ hơn cả hắn!

Hà Tịnh thấy Vân Tầm nhất quyết không chạm vào mình, trái tim đều lạnh hơn một nửa, hắn hạ giọng "Tại sao không muốn? Bởi vì tôi ngủ với rất nhiều người? Cảm thấy tôi dơ?"

Vân Tầm không dám trả lời, hắn sợ Hà Tịnh sẽ giết hắn, hắn không cảm thấy bản thân mình sạch sẽ, nhưng hắn theo tiềm thức không muốn chạm vào Hà Tịnh, Hà Tịnh có thể lang thang với bất kì ai cũng được, hắn không ngại Hà Tịnh gọi người lại đây, nhưng không hiểu sao Hà Tịnh lại nổi giận đùng đùng.

"Anh... hức... Hà Tịnh... đừng giận, hay là tôi đi ra ngoài, anh gọi người đến... tôi sẽ không làm phiền anh, anh thấy thế nào?"

Hà Tịnh áp lực tức giận trong lòng, lặp lại câu hỏi "Cậu thấy tôi dơ có phải không?"

"Tôi..." Ánh mắt hắn trong bóng đêm khoá chặt Vân Tầm, như liệp báo nhìn con mồi, chỉ cần một lời không hợp ý, có thể xé con mồi ra thành trăm mảnh.

"Vân Tầm, tôi không dơ, tôi đều dùng bao cẩn thận, tôi không hôn bọn họ, kiểm tra sức khoẻ hàng tháng, chỉ là giải toả, dục vọng ai cũng có, tôi chỉ lên giường với người non, còn cậu chắc không bao giờ dùng bao, bắn trong không biết bao nhiêu lần, tôi không chê cậu, thì cậu lấy quyền gì chê tôi?" Hà Tịnh giải thích, nếu biết có ngày hôm nay, hắn đã giữ thân như ngọc, mỗi lời từ chối của Vân Tầm lại khiến bất an trong lòng hắn tăng thêm một bậc.

Vân Tầm tóm chặt góc chăn, hắn không muốn nói tiếp vấn đề đó với Hà Tịnh "Anh Hà Tịnh... tôi... tôi thấy anh không sao rồi, vậy tôi muốn về nhà..."

Hà Tịnh thấy Vân Tầm mềm cứng không ăn, hắn híp mắt lại, dứt khoát kéo quần Vân Tầm xuống, không nói một lời, nắm lấy dương vật hắn, ngậm vào trong miệng.

"Không... anh Hà Tịnh... nhả ra... tôi không muốn..."

Không muốn cái mẹ nhà cậu, ông đây khó khăn lắm mới được cơ hội, dâng không còn bị chê, không tranh thủ thì để anh em nhà họ Tạ húp hết bát canh à?

Còn dám chê hắn dơ! Không nhìn xem thứ bên dưới này thích hắn đến thế nào?

Hà Tịnh như trừng phạt, mà cắn nhẹ lên đầu khấc. Hắn chưa từng khẩu giao, kỹ thuật vô cùng trúc trắc, nhưng hắn được người hầu hạ không biết bao nhiêu lần, hắn biết rõ nơi cực khoái của đàn ông ở điểm nào, liền chốc lại hôn, chốc lại liếm. Dương vật lớn thêm một vòng cùng tiếng thở dốc ngày càng nặng của Vân Tầm vang lên từ trên đỉnh đầu, khiến Hà Tịnh hiểu rằng kinh nghiệm của mình không hề sai. Hắn cố gắng nhịn cảm giác buồn nôn khi đầu khấc chọt vào cuống họng, một tay xoa hai quả trứng, trên miệng không ngừng nuốt lên xuống vành trụ.

Vân Tầm ưỡn người, hắn muốn đẩy Hà Tịnh ra, nhưng người kia nhất quyết siết chặt môi, sau đó bị tinh dịch bắn đến sặc ra, vung đầy khắp mặt. Hà Tịnh liếm lấy dòng tinh tanh nồng, giọng nói có chút khô sáp "Không đậm lắm, có phải hôm qua vừa làm không?"

Vân Tầm cúi đầu làm đà điểu. Hà Tịnh bật cười, áo không tiện cởi, hắn đành dùng tay còn lại cởi quần ra, dương vật của hắn cũng bắn ướt quần lót, dứt khoát ngồi trên dương vật vừa bắn xong của Vân Tầm, khẽ gọi "Vân Tầm, có muốn địt tôi không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net