54.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người muốn làm gì thì đi khách sạn, ở đây là phòng bệnh của tôi!" Hắn âm dương quái khí mà nói, lại hất hàm gọi Vân Tầm "Còn cậu, lại đây, tôi vẫn chưa ăn no!"

Tạ Du gài lại cúc áo cho Vân Tầm, nhíu mày hỏi Hà Tịnh "Tứ chi cậu bị bại liệt à, hay là biến thành người thực vật? Bát cháo cậu cầm không nổi sao? Không nhìn lại xem cậu đang bắt nạt người của ai sao?"

Vân Tầm kéo áo Tạ Du, nhỏ giọng nói "Anh Tạ Du, là anh ấy đã cứu em.."

"Cứu em?" Tạ Du cười lạnh "Sự cố đó vốn là có người tạo ra để giết cậu ta, em là bị cậu ta liên luỵ, đồ ngốc!"

"Giết... sao?" Vân Tầm lập tức hoảng sợ, hắn là người bình thường, chưa từng tiếp xúc với những chuyện này, thế giới bình đạm của hắn cùng thế giới tranh đấu khốc liệt của hai người ngồi đây khác biệt quá lớn, hắn không thể tưởng tượng được tại sao người ta lại có thể hại nhau vì tiền hay quyền, hắn cảm thấy tiền chỉ cần kiếm đủ là được, mỗi ngày làm tốt công việc của mình, buổi tối về nhà ăn ngon, không phải rất tốt hay sao? Kiếm tiền nhiều quá lại sợ mất, đương nhiên, hắn cũng thích tiền, tiền hôm qua hắn trúng thưởng thì tính là vận may, hắn cũng nỗ lực làm việc kiếm tiền, nhưng hắn sẽ không hại người, cũng không dám nghĩ đến việc giết ai.

Tạ Du và Hà Tịnh thì ngược lại, bọn họ ngậm thìa vàng lớn lên, từ nhỏ đã được dạy phải biết cách đứng đầu chuỗi thức ăn, bọn họ không thể mềm lòng, cũng không thể sống bình đạm. Cuộc đời bọn họ vốn định sẵn là phải đấu tranh giành giật, phải trở thành người ưu tú, bọn họ không đạp lên người khác, tức khắc sẽ bị giẫm nát.

Con người sống quá phức tạp, khi tiếp xúc với những thứ thuần tuý, càng dễ dàng bị hấp dẫn.

Tạ Du sợ doạ Vân Tầm sợ, cũng không nói rõ ràng, hắn vuốt tóc Vân Tầm, dùng ngón tay sửa lại những sợi tóc ngốc ngốc còn đang dựng thẳng trên đầu.

"Em ăn sáng chưa, anh đưa em đi ăn ngon, nhé!"

"Không cần ạ, em ăn cháo rồi, với lại anh còn bị thương..." Vân Tầm nghĩ đến lí do Tạ Du bị thương, giọng nói liền ảo não.

"Anh đã ăn gì chưa? Lúc nãy em thấy còn đến ba bát ở chỗ kia kìa..." Hắn chỉ lại chiếc kệ đằng xa, ánh mắt khẽ liếc sang Hà Tịnh, ý muốn xin phép.

"Không cho, đó là phần của tôi! Tôi phải ăn hết bao nhiêu đó mới no!" Hà Tịnh hếch mũi từ chối.

Tạ Du hừ nhẹ "Nói chuyện cẩn thận, không thì tôi cho cánh tay còn lại của cậu gãy luôn đấy!"

"Bé mập, cứu anh với!" Hà Tịnh lại bắt đầu diễn trò, hắn khẽ nhíu mày, tay ôm lấy chỗ bó bột, khoé môi hạ xuống "Tôi đau thế này mà anh vợ của cậu vẫn còn muốn hại tôi..."

"Cậu ta diễn, đừng tin!" Tạ Du xoa lưng hắn, dùng chóp mũi cọ lên tóc Vân Tầm "Tầm Tầm ăn no chưa?"

Vân Tầm thành thật lắc đầu.

"Em ăn mấy bát rồi?"

"Nửa bát ạ"

"Sao em ăn ít thế? Không ngon sao?"

"Không phải... anh Hà Tịnh không tự ăn được, nên em đút cho anh ấy nửa bát còn lại..."

"Cái gì?" Tạ Du lớn giọng, Vân Tầm bị quát một cái cũng giật mình "Sao... sao vậy ạ?"

Không ai lại đi ăn đồ đang ăn dở của người khác khi hai người không thân thiết cả. Huống chi một kẻ tự cho mình là trên hết như Hà Tịnh, lại ăn đồ dư lại của Vân Tầm-kẻ mà hắn từng cho là thấp kém, bẩn thỉu, quê mùa.

"Em đi vào nhà vệ sinh chải lại đầu tóc một chút, anh có mang quần áo cho em, mau thay ra, chúng ta về nhé!" Ánh mắt Tạ Du vẫn dịu dàng, nhưng không hiểu sao Vân Tầm lại cảm thấy hơi rợn gáy, hắn nhớ đến lời hứa của Hà Tịnh, nói với Tạ Du "Em hứa sẽ chăm sóc cho anh ấy..."

Thật ra, hắn vẫn chưa sắp xếp được những suy nghĩ trong đầu mình, việc đối mặt riêng với Tạ Du hay Tạ Hiên, hắn cũng chưa nghĩ ra nên làm gì. Cho nên, tuy Hà Tịnh có hơi không đáng yêu, nhưng hắn ở lại đây sẽ có thêm thời gian suy nghĩ, cũng có lẽ cũng sẽ đợi đến lúc đơn ly hôn của Tạ Hiên gửi đến.

Đêm qua, hắn nghĩ rất nhiều, nhưng một lát lại ngủ quên mất, lại còn ngủ rất say, nên mọi chuyện trong đầu hắn vẫn còn rất ngổn ngang.

"Anh nói rồi, là cậu ta liên luỵ em, em không có trách nhiệm, mau đi thay quần áo, nếu không nghe lời, anh sẽ hôn em!"

"..."

Vân Tầm nghe lời.

Cửa phòng vệ sinh khoá trái, Tạ Du mang khuôn mặt đầy vết thương đến bên Hà Tịnh. Hắn kéo cổ áo bệnh nhân của Hà Tịnh lên, nhìn vào không có vết hôn, mới xem như nhẹ nhõm. Hắn không muốn hành hung người bệnh, nhưng cảnh cáo vẫn phải có "Cậu muốn trêu ghẹo gì ai tôi không quan tâm, nhưng tránh xa Vân Tầm ra!"

Hà Tịnh không còn gì là vẻ mỏi mệt đau bệnh, hắn nhếch môi nhìn Tạ Du "Cậu lấy tư cách gì, cậu là vợ cậu ta sao?"

"Cũng sắp rồi, lấy tư cách bạn bè khuyên cậu một câu, Vân Tầm sẽ không chạm vào người không sạch sẽ, cậu đừng tốn công vô ích rồi tự tổn thương!" Câu nói này chạm đến vảy ngược của Hà Tịnh, ánh mắt hắn bắt đầu vặn vẹo, giọng nói nghiến răng nghiến lợi,

"Sắp? Là khi nào? Để tôi đoán xem... sau khi Vân Tầm ly hôn, điều cậu ta làm đầu tiên, chắc là... đá cậu!"

Mặt Tạ Du lập tức sầm xuống.

"Ít nhất cậu ấy cũng sẽ không yêu một kẻ tứ chi bại liệt, bắt cậu ấy phải hầu hạ"
Bây giờ hắn chỉ thiếu chút nữa là đem Vân Tầm ngậm vào trong miệng, vậy mà kẻ này dám sai bảo bé cưng của hắn! Muốn leo giường? Đừng có nằm mơ!

Bọn họ từng là bạn tốt, nhưng giờ này lại như hai độc phụ, ở hậu viện, vì tranh giành sủng ái của lão gia mà đấu đá nhau.

Vân Tầm mở cửa, nhìn thấy Tạ Du và Hà Tịnh gần ngư đang sát trán vào nhau thầm thì gì đó, Tạ Du còn cẩn thận vạch áo kiểm tra vết thương cho Hà Tịnh, hắn mỉm cười, thầm hâm mộ tình bạn đẹp của hai người họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net