57.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe quanh qua cung đường nhỏ, chạy về phía ngoại ô, Vân Tầm ngắm nhìn cung đường lạ lẫm, trong lòng đầy nghi hoặc "Không phải về nhà sao anh? Đây đâu phải đường về nhà em?"

"Ý em là nhà của em và A Hiên sao?" Tạ Du cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, hắn nắm lấy cổ tay Vân Tầm, trong thùng xe chật hẹp, Vân Tầm không chỗ để lùi, cũng mặc kệ hắn nắm, hắn gật đầu "Đúng vậy ạ, không phải anh nói đưa em về nhà sao?"

Tạ Du đưa tay hắn lên môi hôn hôn, bật cười thành tiếng. Sao có thể ngây thơ như thế chứ? Hắn suy nghĩ tìm cách cắt đuôi Tạ Hiên, còn Vân Tầm lại một lòng chỉ muốn về nhà. Hắn không phải có ý muốn tù cấm Vân Tầm, nhưng ít nhất trước khi Vân Tầm quyết dứt khoát với Tạ Hiên, không nên gặp vẫn hơn.

"Tầm Tầm không phải muốn bình tĩnh suy nghĩ sao, nghe anh nói này, nếu em về nhà, em không sợ sẽ loạn lên sao? Mộ Mộ còn nhỏ, lỡ như A Hiên giận lên, khiến thằng bé nghe được những điều không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của nó, anh sẽ thu xếp, em giao cho anh, có được hay không? Anh sẽ nói chuyện với A Hiên, báo cho nó biết em đang bình an, cũng sẽ nói nó suy nghĩ cẩn thận về chuyện của hai người. Nhé!"

Giọng nói của Tạ Du, trầm tĩnh, đáng tin, hắn nói như thể hắn là một người anh chân thật, lo lắng cho cuộc hôn nhân của hai đứa em, chứ không phải là kẻ cướp chồng người khác.

Vân Tầm nghe hắn nói, đầu óc cũng xoay mòng mòng, hắn cảm thấy Tạ Du nói có lý, lại vô lý, nhưng không biết là sai ở điểm nào. Hắn gãi đầu, cười ngượng "Em... em cảm thấy... để em nói vẫn hơn..."

Tạ Du chạm trán vào trán hắn, Vân Tầm nhìn khuôn mặt bị thương nhưng vẫn toát lên vẻ cương nghị lạnh lùng của Tạ Du ở cự ly gần, khẽ quay mặt đi.

"Anh chỉ muốn em có thể bình tâm suy nghĩ thôi, nơi này rất yên tĩnh, em xem như nghỉ ngơi mấy ngày đi, bây giờ nói chuyện thì cũng chỉ rối ren hơn, mọi thứ đều cần thời gian mà, phải không?"

Vân Tầm có chút bị thuyết phục, một lúc sau, hắn khẽ gật đầu "Vâng ạ"

Tạ Du cười, nụ cười mang nét thoả mãn kì dị, Vân Tầm đang gục đầu không thấy được, hắn khẽ cúi xuống hôn cằm Vân Tầm "Bé ngoan..."

"Anh Tạ Du... chúng ta cũng cần... bình tĩnh... bình tĩnh lại..." Tạ Du không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Vân Tầm đẩy hắn ra. Hắn gằn gọng, ngồi về chỗ cũ "Hừ, bình tĩnh, tốt nhất là sau khi bình tĩnh, em nên nói ra những lời hợp ý anh!"

Hắn tức giận được hai phút, quay sang thấy người kia đang âu sầu ép cái má tròn vào cửa kính, liền mềm lòng, nhỏ giọng dỗ dành "Anh không mắng em, đừng hiểu lầm, anh hứa, sẽ không đi quá giới hạn, nhưng em cũng không nên đẩy anh ra, anh thật sự, thật sự rất đau lòng, huống chi anh còn đang bị thương..."

Vân Tầm rầm rì vài câu, Tạ Du nghe không rõ, kéo hắn lại gần "Em xem như tội nghiệp anh đang bị thương, an ủi anh một chút có được không? Cho anh ôm một chút thôi, chỉ ôm, không làm gì hết!"

Vân Tầm nghĩ nghĩ, cảm thấy vết thương của hắn cũng do mình mà ra, liền chủ động loạch xoạch sát mông vào, dùng hai tay choàng qua vai hắn "Có được chưa?"

"Được, nếu Tầm Tầm hôn vài cái lên má, vết thương sẽ bớt đau hơn"

Vân Tầm hôn vào má hắn hai cái tượng trưng, sau đó ra vẻ nghiêm trọng nói "Em đã nói sẽ bôi thuốc cho anh, anh Tạ Du đừng làm nũng!"

Tạ Du cười càng lớn, hắn lần đầu tiên được Vân Tầm dùng giọng điệu dạy dỗ để nói chuyện với mình, đây chính là giọng điệu khi Vân Tầm nói chuyện Vân Mộ lúc nó quấy phá. Còn Tạ Du, từ năm mười tuổi, hắn chưa bao giờ bị ai nói là làm nũng cả, không ngờ đến hơn ba mươi tuổi, lại bị bé cưng này dạy dỗ.

Hắn vi phạm lời hứa, hôn lên môi Vân Tầm một cái rõ to, thấp giọng âu yếm "Anh chỉ làm nũng với Tầm Tầm, không biết có được phép hay không đây?"

Vân Tầm đỏ mặt không trả lời, như thế này thật không nên, hắn cảm thấy Tạ Du đi càng ngày càng xa vẻ lạnh lùng cao ngạo lúc ban đầu. Bỗng nhiên, hắn sờ tay vào đầu Tạ Du, hỏi hắn "Anh Tạ Du, anh có khi nào bị nhập hồn không? Em cảm thấy anh càng ngày càng lạ!"

"..." Tạ Du tặc lưỡi, lẽ ra hắn không nên trông mong vào sự lãng mạn này, bây giờ lại làm tên ngốc này tưởng hắn bị điên, thật là!

Thôi, ngốc cũng tốt, dễ dụ cũng không xấu lắm, nếu Vân Tầm thông minh thì giờ làm sao hắn có thể ôm người này vào trong ngực được.

-----------

Tạ Hiên theo chỉ dẫn của thám tử, ráo riết đuổi kịp theo chiếc xe của Tạ Du. Chiếc xe phía trước tiến vào cổng chính nhà họ Tạ bước trước, bước sau Tạ Hiên đã theo tới. Hắn quăng mạnh cánh cửa, bước đến đá ầm ầm vào cánh cửa đang đóng chặt.

"Tạ Du, xuống xe!"

Quản gia nghe thông báo của người hầu, tức tốc chạy tới khuyên can "Tiểu thiếu gia, ngài bình tĩnh lại..."

Tiểu thiếu gia sao lại thế này, hôm nay còn gọi thẳng tên của đại thiếu gia, ôi, thật sự đã xảy ra chuyện gì? Ông gấp đến mức vò đầu bứt tóc, quả đầu hói chỉ còn nửa trán của ông đáng thương bị chủ nhân ngược đãi, nhưng vẫn không thể cản được Tạ Hiên.

"Cạch"

Cánh cửa được mở ra, một thân hình giống Tạ Du bước xuống xe từ cửa đối diện.

Nói là giống Tạ Du, bởi vì người đó không phải Tạ Du.

"Tiểu thiếu gia, xin lỗi"

Tạ Hiên trừng mắt, một cái tát chát chúa ấn lên mặt người kia. Tạ Hiên mở toang tất cả cửa xe, ánh mắt như đang quét điện.

Tầm Tầm của hắn không ở đây.

Tạ Du lừa hắn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net