59.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lí do đầu óc Vân Tầm trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì chính là bởi vì ngày nào Hà Tịnh cũng đến. Sắc mặt của Tạ Du mỗi lúc thấy hắn đều rất xấu, nhưng dường như giữa bọn họ đã đạt được thỏa thuận gì đó, Tạ Du không vui, nhưng Vân Tầm hỏi đến, hắn cũng chỉ lắc đầu không nói.

Trong lúc Vân Tầm còn đang sững người, Hà Tịnh đã tiến đến ngồi xổm bên cạnh hắn. Đôi mắt hồ ly ngậm cười nhìn cái xô trống rỗng bên chân hắn, trêu chọc "Cậu đã câu được bao lâu rồi?"

Vân Tầm thành thật đáp trả "Ba tiếng ạ"

Hà Tịnh lập tức bật cười thành tiếng "Ba tiếng???? Ha ha!!! Thành quả của cậu đây sao?"

Hắn chỉ vào cái xô trống rỗng, cười đến ứa nước mắt. Vân Tầm xấu hổ cười cười "Tôi không giỏi câu cá lắm, anh có muốn thử không?"

Hà Tịnh bĩu môi "So với câu cá, tôi thích câu người hơn"

Hắn nhân lúc Vân Tầm chưa kịp phản ứng, hôn một cái vào môi hắn, còn cố tình day nhẹ môi, phát ra một tiếng "Ummm" mất hồn. Vân Tầm sợ đến nỗi vứt luôn cả cần câu, chiếc cần câu va vào mỏm đá, kêu lộp bộp, nằm yên lăn lóc. Hắn đẩy Hà Tịnh ra, quệt môi "Anh không được làm thế"

"Tại sao? Nói cho cậu biết, không ai có quyền cấm tôi làm thế nào cả"

Vân Tầm bất lực, hắn tiếp xúc nhiều, cũng dần xem Hà Tịnh là bạn của mình. Hắn cảm thấy Hà Tịnh cũng không quá xấu, tính tình cũng hài hước, trừ việc bản tính đào hoa đã ăn vào trong máu, Hà Tịnh luôn muốn hôn hắn, gọi là chào hỏi. Hắn nghĩ có lẽ Hà Tịnh, Tạ Du hay Tạ Hiên đều đã quen với văn hoá chào hỏi lạ lùng này, nhưng hắn là người truyền thống, hắn không quen nha. Hắn cũng đã nói với Hà Tịnh, nhưng có lẽ yêu cầu không được chấp thuận.

Hà Tịnh lại muốn hôn, Vân Tầm liền hoảng loạn dùng hai tay che mặt lại. Hà Tịnh liền tức giận cắn một cái vào má hắn.

Vân Tầm đau, khẽ rên một tiếng, hắn liền đau lòng liếm liếm, không cam lòng mà nói "Hôn một chút có mất mát gì sao? Đồ keo kiệt!"

Kì kèo một lúc, Vân Tầm thua, vẫn phải ngoan ngoãn ngồi vào xe hắn. Lí do là Hà Tịnh vẫn chưa đưa tiền thưởng cho hắn. Ôi, Vân Tầm bi ai nghĩ, ai cũng phải cúi đầu trước đồng tiền.

Hà Tịnh tự nhiên mà đưa que socola bóc sẵn cho hắn, Vân Tầm cúi đầu gặm. Hà Tịnh cười, hình như Vân Tầm càng ngày càng quen thuộc với hắn, Vân Tầm nói rằng hắn là người bạn đầu tiên Vân Tầm tìm được sau khi đến thành phố, nhưng hắn đã có quá nhiều bạn, cũng không cần làm bạn với Vân Tầm, thứ hắn đang nhắm đến là vị trí khác kìa.

Vân Tầm ăn hết một cây, Hà Tịnh vo túi lại, không cho ăn tiếp "Ăn ít thôi, một lát nữa cho cậu ăn BBQ"

"Vâng" Vân Tầm đáp lời, hắn nhìn cảnh ven đường, không bao lâu đã ngủ mất. Hà Tịnh cẩn thận đem đầu hắn dựa lên vai mình, dịu dàng hôn lên trán hắn.

Vân Tầm vì tiền mà bi ai, trong lòng hắn làm sao không phải như thế chứ?

Hắn đang vì tình mà bi ai, từ trước đến giờ đều là mỹ nhân nhào vào lòng hắn, bây giờ hắn lại phải chủ động nhào vào lòng con heo béo không thú vị này, đã thế, còn bị chê bai nữa chứ.

Hắn nhìn Vân Tầm, từ đuôi mắt đến khoé môi, nơi nào cũng bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng hắn không hiểu mình bị thu hút ở điểm nào, càng nhìn thì cảm giác trìu mến trong lòng càng đậm, thậm chí có suy nghĩ muốn ép hắn sát vào người, tốt nhất như trẻ sinh đôi mà dán chặt vào nhau.

Đoạn đường kéo dài hơn một giờ, Vân Tầm dựa đến vai hắn tê rần, nhưng cũng không nỡ đổi tư thế, hắn luyến tiếc khoảng thời gian gần gũi ngắn ngủi này. Nhưng Vân Tầm cũng cựa quậy, bắt đầu tỉnh dậy. Hắn dụi đôi mắt nhập nhèm, ngẩng đầu khỏi vai Hà Tịnh "Xin... xin lỗi anh, tôi ngủ quên..."

Hà Tịnh động đậy cánh tay, vuốt phẳng tóc hắn "Có phải xe chạy êm lắm không? Đợi tay tôi khỏi rồi, tôi dẫn cậu đi đua xe, cho cậu sợ đến không dám ngủ luôn"

Vân Tầm lập tức cảnh giác nhìn hắn, thu mình vào góc "Không... không cần... tôi nghĩ anh vẫn cần tài xế thì hơn..."

Hà Tịnh hừ một tiếng, dùng tay búng vào trán hắn "Ngu ngốc"

Biết bao nhiêu người muốn ngồi xe hắn lái mà không được đây.

Con đường tiếp theo bắt đầu trở nên u tĩnh, hàng cây lớn dọc hai bên đường kéo dài đến tận cổng chính của một toà nhà màu xám. Trước cổng là một hàng người mặt vest đen, có cả những chú chó được dắt theo để tuần tra. Vân Tầm thắc mắc nhìn Hà Tịnh "Anh thuê nhiều vệ sĩ như vậy làm gì?"

"Bọn họ không phải vệ sĩ"

Bọn họ là xã hội đen.

Hắn sợ doạ đến Vân Tầm, không nói câu cuối. Hắn dắt tay Vân Tầm đến khu vườn phía sau đã đặt sẵn dàn nướng, buồn cười nhìn tên béo đang hai mắt sáng rỡ thèm thuồng "Thích không?"

"Thích ạ, cảm...ơn"

Hà Tịnh không biết làm những chuyện bếp núc này, hắn chỉ giỏi tiêu tiền thôi, vì vậy mới có việc đầu bếp một bên nướng, hắn ngồi một bên nhìn Vân Tầm ăn. Tốc độ nướng rất nhanh, trước mặt Vân Tầm đã chất thành núi nhỏ, Vân Tầm hớn hở ăn, vẫn không quên quan tâm bạn tốt.

Hà Tịnh cho hắn ăn ngon, từ bạn bình thường đã thành bạn tốt.

Hắn đưa một que đến trước mặt Hà Tịnh "Sốt mật ong ngon lắm, mau ăn đi để nguội"

Hà Tịnh không cầm, hắn cúi đầu ăn một miếng, nhàn nhạt trả lời "Tàm tạm"

Sao lại nói vậy được chứ? Đầu bếp còn ở đây mà. Vân Tầm cắn viên tiếp theo, liền híp mắt thoả mãn "Ăn ngon"

Khắp khuôn viên tràn đầy mùi thịt nướng thơm lừng, đám đàn em của Hà Tịnh nuốt nước bọt, không hiểu tại sao nơi làm việc riêng tư mà Hà Tịnh lại dắt người về mở tiệc nướng, khiến cho bọn họ thèm đến chân run thế này.

Vân Tầm ăn một lúc, Hà Tịnh nhẹ nhàng xoa chiếc bụng tròn của hắn, bỗng có người tiến đến tai hắn nói nhỏ điều gì đó.

Thần sắc Hà Tịnh bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn thu lại nụ cười, nói với người kia "Đi xuống trước đi"

"Vâng"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net