62.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Tịnh cảnh giác quay đầu lại, hắn trượt người xuống, sửa lại quần áo cho Vân Tầm, là của hắn, không ai có thể nhìn.

Nhưng người đến có vẻ rất vội vã, Vân Tầm lau nước mắt, lúng túng che quần lại, chưa kịp nhìn rõ, bóng người kia đã lao vút đến, lôi Hà Tịnh ra khỏi người hắn, kéo hắn ra xa Vân Tầm, ngồi đè lên người Hà Tịnh.

Nước mắt nước mũi cứ chảy không ngừng được, Vân Tầm quệt mắt, người nọ chỉ để lại cho hắn bóng lưng, cùng cánh tay gân guốc lộ lên đầy phẫn nộ. Không lẽ tình nhân của Hà Tịnh đến bắt ghen đấy chứ?

Hà Tịnh mở to mắt, trừng trừng nhìn kẻ đang động quyền cước với mình, cánh tay bị thương của hắn đã thấm máu cả vào áo, đau đến không còn cảm giác. Nhưng sự ghen tị trong lòng hắn đã thắng cơn đau, gia đình hắn có nửa phần là hắc đạo, hắn tuy bị thương, nhưng cũng không để Tạ Du chiếm thế thượng phong quá lâu. Hắn cong chân lên, đạp mạnh vào bụng Tạ Du, vòng lên chiếm thế chủ đạo.

Tạ Du hơn bao giờ hết hiểu rõ cảm giác của Tạ Hiên, hắn hiểu tại sao những đòn Tạ Hiên ra đều như muốn lấy mạng của hắn. Nhìn Hà Tịnh quần áo nửa cởi cưỡi trên người Vân Tầm, khắp cơ thể ám đầy mùi tình dục, hắn có cảm tưởng như giây sau mình sẽ điên lên. Cảm giác của Tạ Hiên, bây giờ hắn đang nếm trải, đau đến không thở nổi. Hắn lướt qua đôi mắt đỏ ửng của Hà Tịnh, hẳn là đã quyến rũ bé ngoan của hắn, bị làm đến khóc lên rồi.

Bọn họ không màng tình nghĩa anh em, mỗi cú đấm đều đánh ra mười phần sức lực.

Tạ Du nắm cổ áo Hà Tịnh, giọng nói chỉ đủ cho Hà Tịnh nghe, nhưng lại như tiếng gào từ con thú dữ đang bên bờ vực điên cuồng "Tao đã cảnh cáo thế nào? Mày hứa với tao cái gì? Không phải mày nói là xem thường em ấy sao? Bây giờ lại cởi đồ cưỡi lên người em ấy như con chó cái, mày còn chút liêm sỉ nào không?"

Hà Tịnh nở nụ cười yêu dị, Tạ Du cũng là kẻ tàn nhẫn như hắn mà thôi, nhưng tại sao trong mắt Vân Tầm, chỉ có hắn là người xấu? Hắn từ bỏ phản kháng, buông xuôi cánh tay, nhưng lời nói luôn mang theo khiêu khích "Mày luôn treo những lời mật ngọt trên môi dành cho cậu ta, thì đừng trách sao tao cảm thấy hứng thú, lúc nãy cậu ấy bắn đầy bụng tao, đầy miệng tao, còn nói tao phải ngậm cho kĩ để còn sinh con cho cậu ta, nói lỗ đít của tao vừa nóng vừa chặt, lại biết rên, không như mày, cứng đơ như một khúc gỗ già..."

Vân Tầm chỉnh xong quần áo, hắn muốn mặc kệ Hà Tịnh và tình nhân của hắn, nhưng tiếng đánh "bôm bốp" từ bên kia vọng lại, cùng tiếng kêu đau của Hà Tịnh lại khiến hắn chùn bước...

Hà Tịnh bị đánh đến khoé môi rỉ máu, rên lên từng hồi, hắn cố gắng ngẩng mặt lên, đôi mắt tràn đầy nước mắt, hắn bắt gặp ánh mắt Vân Tầm đang nhìn mình, mấp máy môi "Cứu tôi..."

Vân Tầm mềm lòng, hắn không muốn gặp lại Hà Tịnh, nhưng đây là lần cuối cùng hắn giúp Hà Tịnh. Vân Tầm tiến lên, muốn gọi người đang mất bình tĩnh kia lại, tuy có hơi chột dạ, nhưng hắn muốn nói với tình nhân của Hà Tịnh rằng bọn họ chưa xảy ra gì cả, mong hắn đừng đánh nữa.

Lúc này, "tình nhân" đang cưỡi trên người Hà Tịnh cũng theo ánh mắt của Hà Tịnh mà quay mặt lại nhìn hắn.

Vân Tầm sững người một chút, nhìn thấy từng sợi gân xanh mấp máy trên cánh tay, cùng hầu kết lên xuống vì tức giận của Tạ Du, oan ức trong lòng lập tức tràn ra. Hắn không nên tuỳ ý theo Hà Tịnh ra ngoài.

Tạ Du nhìn thấy đuôi mắt sưng múp của Vân Tầm, hắn không tin là Vân Tầm tự nguyện, đứng dậy, đạp lên bụng của Hà Tịnh một cái. Bụng đầy tinh dịch có phải không? Tốt nhất nên đạp cho nó chảy ra không còn một giọt! Cả tuần nay Vân Tầm không cho hắn đụng vào, hắn sắp nhịn đến nổi điên, cuối cùng lại vào bụng của hồ ly tinh chết tiệt này! Hắn vốn không nên dùng căn nhà đó của Hà Tịnh!

Vân Tầm lại mềm lòng, không muốn thấy ai bị hành hạ trước mặt mình, chạy lại kéo tay Tạ Du "Anh Tạ Du... đi... đi về..."

Tạ Du bước đến ôm Vân Tầm vào ngực, nhẹ giọng trấn an "Anh xin lỗi, bé ngoan sợ lắm có phải không? Không sao rồi... anh ở đây..."

Vân Tầm chỉ lắc lắc đầu, kéo tay áo hắn, hắn cúi đầu, không muốn chạm mặt với Hà Tịnh. Tạ Du cài lại cúc áo bị lệch của Vân Tầm, hắn nhíu mày nhìn vệt máu dưới quần của Vân Tầm, muốn hỏi, nhưng Vân Tầm chỉ run rẩy, muốn rời khỏi nơi này nhanh chóng, hắn cũng chỉ đỡ Vân Tầm rời đi.

Hà Tịnh từ phía sau, dùng tay đỡ lấy nền, hắn không đứng nổi, chỉ lê cơ thể mỏi mòn muốn đuổi theo, nghẹn ngào cất tiếng "Vân Tầm... đừng đi..."

Vân Tầm khẽ đứng lại, hắn nhớ tới dáng vẻ ban đầu trương dương yêu mị của Hà Tịnh, bây giờ lại có vẻ đầy chua xót thê lương. Hắn mềm lòng trong phút chốc, rồi lại lắc đầu, người này muốn giết hắn, người này chỉ xem hắn như đồ chơi tiết dục, không hề xem hắn là bạn, những thứ bây giờ đều là do hắn diễn mà thôi, không cần tin tưởng. Tạ Du sợ hắn rối rắm, khẽ nắm tay hắn, kéo đi.

Vân Tầm gục đầu không để ý, nhưng Tạ Du quay lại nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của Hà Tịnh, nở nụ cười thắng cuộc, khổ nhục kế cũng đòi thắng hắn hay sao?

Hà Tịnh nhìn bóng lưng của Vân Tầm, nở nụ cười còn tệ hơn cả khóc, hắn đưa tay lên mắt, dòng nước mằn mặn chảy đầy khuôn mặt hắn. Cuộc đời của hắn, không ngờ cũng có lúc gọi là thê lương, hắn chưa từng nghĩ, có ngày bản thân sẽ quỳ xuống cầu xin một người ở lại. Hắn được quá nhiều, giờ đã đến lúc mất đi thứ gì đó, nhưng không ngờ, ông trời muốn lấy đi của hắn một nửa trái tim.

Gió thổi qua khu rừng nhỏ, chỉ nghe tiếng lá rơi xào xạc, lẫn vào tiếng cười chua xót, cùng từng lời lẩm bẩm nỉ non bị gió quật rơi tan tác.

"Ở lại với tôi..."

---------------

🍂🍂🍂🍂
Xin đặt tên cho kiểu ngược này là chiếc lá cuốn bay hí hí. Còn thích kiểu nào thì khách iu cứ order tự nhiên, sốp sẵn lòng phục vụ ạ!
🍂🍂🍂🍂


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net