88.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tầm vốn nghĩ Tạ Hiên sẽ giống như những lần trước, sau khi cãi nhau thì sẽ không muốn nhìn thấy mặt hắn, nên buổi tối hắn nhìn thấy Tạ Hiên bước vào phòng, có hơi bất ngờ.

Tạ Hiên giống như không có chuyện gì, tiến đến kéo cửa sổ, sau đó lại gần chỉnh chăn cho hắn "Đêm gió lạnh lắm, anh cẩn thận bị cảm"

"Ồ" Vân Tầm rúc đầu trong lớp chăn mềm, gật đầu. Hắn không biết nói gì thêm, Tạ Hiên cũng không tiếp lời, giữa hai người lại rơi vào thinh lặng.

Tạ Hiên đứng cạnh giường, chỉ chăm chú nhìn hắn, Vân Tầm hít mũi, hắn có chút quan tâm nhìn lớp áo mỏng manh trên người của Tạ Hiên, đánh tiếng "Em không lạnh sao?"

"Em lạnh, có thể vào nằm cùng chăn với anh không?"

Vân Tầm có chút chần chừ, nhưng vẫn dịch người vào trong. Tạ Hiên biết đây là đồng ý, khoé miệng hơi nhếch lên, cơ thể lạnh ngắt của hắn phút chốc được ủ ấm bởi cơ thể ấm hầm hập của Vân Tầm.

Vân Tầm nằm im, hắn có chút không tự nhiên khi bị Tạ Hiên siết chặt eo, nhưng hắn không đẩy Tạ Hiên ra, vì chất lỏng ấm nóng chảy ra từ cơ thể hơi se lạnh kia đã thấm ướt trên vai hắn. Tạ Hiên đè nén tiếng nức nở trong cổ họng, đứt quãng hỏi hắn "Tầm Tầm thật sự rất muốn ly hôn có phải không?"

Vân Tầm lặng người, nhưng vẫn gật đầu. Cánh tay Tạ Hiên lại càng quấn chặt lấy hắn. Tạ Hiên thật sự không dám đối mặt chuyện này, hắn lại muốn trốn tránh, nhưng hắn nghĩ đến việc Vân Tầm ở một mình vào buổi tối, hắn lại sợ Vân Tần gặp chuyện. Nếu như sau này hắn không ở cạnh Vân Tầm nữa, hắn sẽ lo lắng, sẽ không yên, hắn sợ mình sau này sẽ không thể đi vào giấc ngủ. Nhưng bọn họ càng dây dưa, hắn lại càng tổn thương Vân Tầm, cũng tự tổn thương mình.

"Tầm Tầm, anh cho em một chút thời gian suy nghĩ, có được hay không?"

Vân Tầm vỗ vai hắn, gật đầu "Xin lỗi em, em sẽ tìm được người tốt hơ..."

Ngón tay Tạ Hiên chặn ngang môi hắn, Tạ Hiên cất giọng, có chút khẩn cầu "Từ giờ cho đến lúc em ổn định lại suy nghĩ của mình, xin anh đừng nhắc đến chuyện này, anh đồng ý nhé"

Cho hắn ở trong mộng thêm một lúc nữa, có được hay không?

"Được" Vân Tầm trả lời, nhưng trong bầu không khí buồn bã này hắn lại không đúng lúc ngáp to một cái. Tạ Hiên bật cười, hắn quen thuộc mà vỗ về tấm lưng to của Vân Tầm "Anh ngủ đi"

Vân Tầm cảm thấy như thế này quá thân mật, nhưng tiềm thức hắn đã quá quen thuộc với Tạ Hiên, nên rất nhanh đã lâm vào giấc ngủ, cơ thể theo thói quen rúc tìm nơi mềm mại quen thuộc kia. Tạ Hiên vuốt ve lọn tóc xoăn của Vân Tầm, khe khẽ hôn vào trán hắn. Bản năng của Vân Tầm vẫn thân thuộc hắn, thứ mà hai kẻ trộm kia có muốn cũng không có được, như thế đã đủ mãn nguyện rồi.

----------------------

Một tuần sau, Tạ Hiên bình tĩnh đưa xấp tài liệu cho Vân Tầm "Anh đọc đi, xem có muốn điều chỉnh gì không, chúng ta sẽ thoả thuận ly hôn theo những gì được viết trong đây, còn tờ đơn lần trước của anh không cần nữa đâu"

Vân Tầm nhìn một xấp giấy tờ đen kịt toàn chữ, cảm thấy đầu váng mắt hoa, hắn đọc một lúc, chỗ hiểu chỗ không. Đại khái là so với bản thoả thuận ly hôn bên hắn, thì phía Tạ Hiên đã cho hắn thêm rất nhiều quyền lợi.

Tạ Hiên cũng biết Vân Tầm không thể hiểu hết, hắn với lấy tờ giấy, nhưng không biết cố ý hay vô tình, tay hắn chạm vào tay Vân Tầm, cũng không có ý định dời đi nơi khác.

Hai người ly hôn trong hoà bình, vì không có chung tiếng nói trong hôn nhân. Tài sản trong hôn nhân sẽ được chia đôi, Tạ Hiên giữ quyền nuôi Vân Mộ, không yêu cầu cấp dưỡng, hắn chỉ yêu cầu Vân Tầm đến thăm Vân Mộ mỗi tuần, hoặc hắn sẽ dẫn Vân Mộ đến gặp Vân Tầm. Có rất nhiều con số, nhưng Vân Tầm nghe không hiểu, Tạ Hiên cũng không nhắc đến.

"A Hiên, anh không cần quá nhiều quyền lợi thế này, em không cần để mình chịu thiệt"

"Không phải chịu thiệt, mỗi tuần anh đến thăm Mộ Mộ cũng rất vất vả, hay là anh ở lại đây, em sẽ tìm cho anh một căn nhà..."

"Không cần, anh sẽ về quê, bắt tàu đi cũng không lâu lắm đâu"

Vân Tầm xoẹt xoẹt ký tên, ngước đầu hỏi hắn "Chúng ta sẽ ra toà sao?"

Tạ Hiên dường như không nhận ra rằng quan hệ giữa hai người đã cắt đứt, hắn thuận thế ôm lấy Vân Tầm từ sau lưng, tựa cằm vào đỉnh đầu hắn "Không cần, còn lại anh để cho em xử lý là được rồi, hôm nay Tầm Tầm của chúng ta có thể xuất viện rồi đấy"

Bề ngoài bình tĩnh của hắn khiến Vân Tầm nghĩ rằng Tạ Hiên đã thông suốt, đã xem nhẹ việc ly hôn, nhưng hắn không biết từng đầu ngón tay của Tạ Hiên đều đang run rẩy, trong lòng Tạ Hiên lúc này đã đau đến dần chết lặng. Hắn từng đau khổ níu kéo, oanh oanh liệt liệt, nhưng không ngờ bọn họ lại kết thúc đơn giản như thế này, nhưng nhìn thấy cả khuôn mặt của Vân Tầm thoải mái dãn ra, hắn lại cảm thấy khó nên kìm kẹp Vân Tầm quá đáng, có đôi khi, tình yêu của hắn khiến Vân Tầm ngộp thở, hắn nên cho Vân Tầm một chút không gian. Bọn họ ly hôn, vẫn có thể kết hôn lại cơ mà, hắn tin rằng, giữa ba người, nếu Vân Tầm muốn cưới một ai, thì người đó chỉ có thể là hắn, buông tay chỉ là kế tạm thời, tờ giấy kết hôn cũng chỉ là một văn bản mà thôi, chỉ cần trong lòng Vân Tầm còn có hắn, thì hắn vẫn còn cơ hội.

"Cảm ơn A Hiên, anh sẽ sắp xếp về quê sớm, sẽ không làm phiền đến em"

Tạ Hiên đang dọn đồ cho hắn, hơi khựng lại, nở nụ cười gượng "Anh nói gì vậy, anh là ba của Vân Mộ, không phải là người ngoài, anh có thể ở bao lâu cũng được, nếu anh ở lại cùng em, không phải là ngày nào cũng được gặp con sao?"

"Làm vậy không được đâu..." Vân Tầm nói như thế, nhưng khi Tạ Hiên cởi cúc áo để thay đồ cho hắn, hắn vẫn theo thói quen giơ cánh tay lên cho Tạ Hiên dễ cởi ra, khi nhận ra thì Tạ Hiên đã thay xong áo, bắt đầu nắm lưng quần của hắn, Vân Tầm đỏ mặt túm quần lại.

"Anh... tự... tự thay..."

"Bé ngoan, nhấc chân lên, thay quần áo xong thì chúng ta có thể về rồi, không phải anh nói là không khí trong bệnh viện không tốt hay sao?"

Vân Tầm cứ lơ mơ bị hầu hạ như đại tổ tông, nhưng Tạ Hiên nói chuyện khiến hắn không biết nên phản bác thế nào, đáng ra bọn họ đã ly hôn, nên cư xử với nhau như người dưng mới đúng. Nếu Tạ Hiên cứ có hành động thân mật quá mức với hắn, thì sau này người yêu của Tạ Hiên sẽ ghen mất...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net