9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Du cùng Vân Tầm bước đến lớp học, gọi là lớp học, nhưng lại rộng như một hội trường. Vân Tầm cảm thấy may mắn vì Tạ Du đi cùng hắn, bởi vì trên bàn có bảng tên của mỗi học sinh, nhưng mà lại là tiếng Anh. Nếu hắn đi một mình, loay hoay không tìm được chỗ, không phải bị người ta cười chết hay sao?

" Ngồi trước đi, tôi vào nhà vệ sinh!" Tạ Du nhíu mày nhìn vết bẩn trên vạt áo.

" Vâng ạ!" Giọng nói hắn lí nhí, vô cùng hối lỗi rồi.

Hắn đến sớm, trong phòng cũng chỉ có vài phụ huynh ngồi rải rác. Vân Tầm dùng ánh mắt tò mò nhìn mọi thứ ở nơi mà con trai mình học. Hắn tấm tắc trong lòng, đúng là bọn trẻ bây giờ sướng thật, điều kiện hơn hẳn khi xưa.

Vân Tầm nhìn nhìn một lát, không khỏi nhớ lại những chuyện khi còn nhỏ cùng Tạ Hiên. Hắn nhập tâm nhớ về quá khứ,
không biết có một người xuất hiện trước mặt mình. Người kia đứng trước mặt hắn, mỉm cười nhưng ánh mắt lại ẩn giấu khinh miệt, mở lời " Đây có phải chồng của Tạ Tổng không nhỉ?"

Vân Tầm bị điểm tên, hắn ngơ ngác gật đầu, cảm thấy mình ngồi có chút bất lịch sự, đứng dậy phủi phủi tay vào quần, gật đầu trịnh trọng đáp lời " Vâng, là tôi đây ạ!"

Nhìn nụ cười chân thành của hắn, người nọ chỉ cảm thấy hắn rất cục mịch, trong giọng nói bắt đầu pha chút cười nhạo " Không biết anh có nghe con trai anh đánh bạn chưa nhỉ?"

Vân Tầm nở nụ cười đầy khó xử, hắn nghĩ người đàn ông này là thầy giáo, vội cúi đầu xin lỗi " Xin lỗi thầy, Vân Mộ không đúng, tôi sẽ nhắc nhở thằng bé!"

" Thầy? Anh nghĩ tôi là ai?" Người nọ tức giận vô cùng, trong lễ cưới của Tạ Hiên hắn xuất hiện trước mặt Vân Tầm không ít, vậy mà tên béo này là cái thá gì mà dám quên mặt hắn " Tôi là cha của thằng bé bị đánh kia"

Vân Tầm lại gãi đầu, tại sao hắn có thể ngốc như thế cơ chứ " Xin... xin lỗi anh... tôi... sẽ..."

Người kia nhìn hắn gập đầu lia lịa, khoái cảm trong đầu trào ra, lời treo trên miệng càng huênh hoang tự đắc, con trai hắn bị đánh sưng cả mặt, Tạ Hiên mặc dù xin lỗi hắn, nhưng địa vị Tạ Hiên như thế, hắn nào dám nửa lời châm chọc. Nhưng Vân Tầm thì khác, hắn kiếm chuyện với Vân Tầm, không phải là không sợ Tạ Hiên trả đũa, nhưng không phải Hắn có Tạ Du chống lưng sao? Bọn họ vừa thương thảo bản hợp đồng mới, chỉ chờ Tạ Du ký xuống, Tạ Du ghét em rể, điều đó ai cũng biết, hắn làm khó Vân Tầm, có khi Tạ Du còn vui ấy chứ, như thế thì Tạ Hiên có thể làm gì hắn đây?

" Tạ tổng từ nhỏ đã có lễ nghi phép tắc, anh ấy dạy con thì chắc chắn sẽ nghiêm, trước giờ Vân Mộ đều rất hiểu chuyện, bây giờ Vân Mộ lại xúc động đánh con tôi, không biết tính xấu bị nhiễm từ ai nhỉ?"

Tất nhiên là nhiễm từ bá vương Tạ Hiên rồi, lúc Tạ Hiên ức hiếp hắn, người này không biết đang ở đâu nữa. Nhưng những lời này sao hắn nói ra được chứ?

Vân Tầm gục đầu, bộ dáng hắn cao lớn, nhưng lại đứng như học sinh bị phạt lỗi, người đàn ông kia cũng càng nói càng lớn tiếng, hấp dẫn ánh mắt của những người trong phòng. Mà một màn này vừa lúc đập vào mắt của Tạ Du, hắn nhíu chặt mày, bước nhanh về phía Vân Tầm, kéo hắn lại phía sau. Nhưng người đàn ông kia vẫn chưa hiểu vấn đề, nhìn thấy Tạ Du, trong lòng càng vui vẻ, hắn làm như thế, tự cho rằng đã khiến Tạ Du rất hài lòng.

Vừa nhìn thấy Tạ Du, hắn ta liền thay đổi sắc mặt, nếp nhăn trên khoé cười đều lộ hẳn ra " Ôi Tạ Tổng, hôm nay anh cũng đi họp cho Vân Mộ sao?"

Tạ Du hất cằm, ra hiệu cho Vân Tầm ngồi xuống ghế, hắn nhìn bộ dáng ủ dột của Vân Tầm, cười lạnh nhìn người đàn ông kia " Đúng vậy, cháu tôi gây lỗi tôi vẫn chưa thay mặt xin lỗi giám đốc Trần kia mà! Có cần tôi phải cúi gập đầu như cậu ta lúc nãy không?"

Giám đốc Trần nhìn ánh mắt sắc lạnh của hắn, liền biết không ổn, hắn không khỏi kêu khổ, hắn đã làm gì xúc phạm Tạ Du đâu chứ? Lập tức xua tay " Không dám không dám, chuyện trẻ con ấy mà, xin anh đừng bận tâm"

" Đừng bận tâm?" Môi hắn nhếch thành một đường thẳng, đủ để người đối diện sợ hãi " Vậy khi nãy anh đã nói gì với cậu ta? Đừng để tôi biết người nhà của tôi bị ức hiếp!"

" Nào có nào có, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ thôi mà"

Giám đốc Trần hoảng hốt, không phải trong hôn lễ hôm đó Tạ Du nhìn Vân Tầm như nhìn ruồi bọ sao, tại sao lại như thế này? Hào môn khó đoán!

Hắn nghĩ như thế, ngoài mặt lại biết sai mà gập đầu xin lỗi Vân Tầm.

" Tha lỗi cho hắn ta không?"

Tạ Du nhìn Vân Tầm đang khó xử, người tới ngày càng nhiều, mà Vân Tầm chưa bao giờ muốn trở thành tâm điểm. Hắn lắp bắp " Vâ... vâng ạ!"

Hắn nhìn thấy giám đốc kia trên mặt treo nụ cười khó coi hơn khóc trở về chỗ ngồi, lại nhìn sang Tạ Du. Hình ảnh này làm hắn nhớ đến ngày xưa, Tạ Hiên cũng giống như thế, chỉ có điều, Tạ Du chỉ doạ miệng, còn Tạ Hiên thì ra tay đánh người ta luôn. Vân Tầm không biết, hợp đồng của giám đốc Trần đã bị Tạ Du cho vào danh sách đen, chỉ có trẻ con mới dùng vũ lực, người trưởng thành chỉ dùng tiền và quyền lợi.

Không bao lâu, giáo viên cũng đến. Vân Tầm nghe báo sơ qua thành tích của học sinh, nhưng đứa con trai đáng yêu như kẹo bông gòn của hắn, dường như được truyền hết " đức tính" của Tạ Hiên, đứa con mà hắn gọi dạ bảo vâng, học thì có giỏi, nhưng tội trạng lại cao như núi.

Vân Tầm dở khóc dở cười nhận sổ liên lạc, có phải là quả không hổ danh là con của Tạ Hiên sao?

Giáo viên trên bục lại nói về các hoạt động và tiền quỹ hoạt động, hắn nghe một lát lại bắt đầu buồn ngủ, bắt đầu nhéo lấy tay mình. Thời đi học, Vân Tầm cũng hay làm như thế, hắn buồn ngủ, liền tự cấu tay để tỉnh táo, cả hai tay đều là sẹo, mỗi lần Tạ Hiên nhìn thấy, đều tức giận vô cùng, hắn bị Tạ Hiên mắng không biết bao nhiêu lần.

Đương lúc hai mắt của Vân Tầm đánh nhau, hắn nghe thấy tiếng Tạ Du quanh quẩn bên tai " Buồn ngủ sao?" Bàn tay Tạ Du tự nhiên mà nắm lấy đôi tay đang cấu của hắn " Buồn ngủ thì về, đừng cấu tay nữa".

" Không, em không sao!" Vân Tầm mở mắt, đôi mắt hắn buồn ngủ mà giăng đầy hơi nước, có lẽ đầu óc hắn không tỉnh táo, không hiểu sao hắn lại thấy Tạ Du dịu dàng kì lạ. Kì lạ đến mức da gà hắn nổi hết lên.

Vân Tầm cố gắng chịu đựng bài thuyết trình dài đằng đẵng của giáo viên, hắn vừa bước lên xe thì đã ngủ. Trong giây phút mơ màng, hắn cảm thấy có thứ gì mềm mại lướt qua mi mắt mình, như chuồn chuồn lướt nước.

Tạ Du nhìn Vân Tầm ngủ mê, lại nghe tiếng bụng hắn hò reo, không nhịn được bật cười. Hầm để xe tối om, hắn nương theo ánh sáng mờ nhạt, như say mê mà nhìn vào môi Vân Tầm, không nhịn được mà cúi đầu hôn xuống. Đây là lần đầu hắn hôn người khác, không hề ghê tởm như hắn từng nghĩ. Dòng điện chạy từ đầu đến chân, tê dại, Tạ Du động đậy yết hầu, hắn biết đây là sai trái, nhưng hắn không dừng lại được, tên béo này, rõ ràng là bỏ bùa mê cho hắn.

Môi của Vân Tầm khô ráo, hắn không nhịn được mà vươn đầu lưỡi liếm quanh viền môi. Người dưới thân hắn khẽ ngọ nguậy, tim Tạ Du phút chốc đình chỉ, hắn không dám nghĩ, nếu Vân Tầm mở mắt ra, mọi chuyện sẽ ra sao.

" Ưm~~~ A Hiên~~~ cho anh ngủ"

Lại là A Hiên! Ánh mắt Tạ Du u ám, hắn dùng tay che lại đôi mắt Vân Tầm, trong lòng không biết là nhẹ nhõm hay thất vọng. Hôn một lượt khắp mặt hắn, cuối cùng dừng lại ở đôi môi, dùng hàm răng day nhẹ vành môi, xem như trừng phạt. Hắn ghé vào tai Vân Tầm, giọng nói quyến luyến như tình nhân dỗ dành nhau " Ngoan, ngủ đi!"

Chiếc xe hoà vào làn đường, Tạ Du nhìn ánh nắng chiếu rọi lên môi Vân Tầm, lớp nước bọt vẫn còn oánh sáng, hắn hài lòng câu môi, tự nhủ rằng không vội, chậm rãi chuyển đầu xe đi ngược hướng nhà của Tạ Hiên.

Tạ Hiên vừa kết thúc xong họp báo, đang muốn gọi Vân Tầm, thì lại nhận được cuộc gọi của Tạ Du.

" A Hiên à, Vân Tầm bảo đói, anh dẫn cậu ấy đi ăn, tối anh đưa về, em khỏi đón nhé!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net