90.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chú Đường!"

Chú Đường đang dùng máy thổi những chiếc lá khô trên bãi cỏ, nghe tiếng gọi, quay đầu lại nhìn thấy Vân Tầm, bất ngờ ra mặt. Ông chú quăng vội cái máy, gọi với hai ông chú đang làm việc ở chỗ khác, tiến đến vỗ vai Vân Tầm "Thằng nhóc này, đột ngột nghỉ việc, làm chú tưởng sẽ không được gặp cháu nữa chứ!"

Chú A Hùng và chú Cao cũng hồ hởi khoác vai hắn. Chú Cao cất giọng trêu đùa "Thế nào, vợ cháu không nỡ cho cháu làm việc nặng nên bắt cháu nghỉ việc ở nhà đếm tiền có phải không?"

Vân Tầm có chút khó xử, hắn chỉ cười cười "Các chú có rảnh không, chiều nay cháu mời các chú đi uống rượu ạ"

"Được!" Chú A Hùng xem đồng hồ "Còn hơn 30 phút, cháu ngồi đợi một lát"

Chú Cao nhe răng cười, hạ giọng nói với hắn "Dạo này Tạ tổng rất hay xuống khuôn viên, nên không thể trộm lười được, lần trước lão Đường lén ngủ, bị Tạ tổng nhìn thấy, bình thường thì chỉ bị nhắc nhở qua loa, nhưng lần đó thì lão bị ban quản lý gọi lên nhắc nhở gần một tiếng, khì khì"

Chú Đường bị điểm tên, tức giận trợn mắt, chòm râu quai nón theo hơi thở mạnh phập phồng, rất giống Quan Công mặt đỏ. Vân Tầm nghe vui tai, cũng cười theo, nhưng hắn rất nhanh nhớ đến một chuyện, nếu Tạ Du thường xuyên xuất hiện ở đây, vậy thì hắn nên rời khỏi trước thì hơn, đỡ cho gặp mặt đôi bên khó xử, còn ảnh hưởng đến mấy ông chú.

"Nếu vậy thì cháu ra ngoài cổng đợi các chú..."

"Ôi dào, còn có một chút, anh vợ của cháu mà, cháu sợ cái gì chứ"

Là anh vợ cũ, Vân Tầm nghĩ thầm. Hắn muốn nói gì đó, nhưng chú Đường bỗng như bị đóng đinh tại chỗ, bộ râu cũng mất hết khí thế mà xìu xuống, hắn nghe chú ấy gọi "Tạ tổng", sau đó không có chút nghĩa khí nào lủi đi tìm cái máy thổi lá lăn lóc ở phía xa, ra vẻ chuyên tâm làm việc, bỏ mặc hắn ở lại chống chọi với ác ma.

Vân Tầm gục đầu, hắn không hề nhìn thấy Tạ Du, trong lòng tự nhủ như thế, bước về phía trước.

Không bước được.

Tay hắn bị người ta nắm lại.

"Buông ra"

Tạ Du cười nhẹ, như là hắn không nghe ra sự kháng cự trong giọng nói của Vân Tầm.

Vào thu, trời thường chuyển tối khá nhanh, đèn dưới khuôn viên cũng được bật sớm hơn, hắn khẽ nâng mắt, bắt gặp ánh mắt mềm mại của Tạ Du, dưới ánh đèn, đôi mắt hắn ánh lên một tầng ướt át, giống như Tạ Du sắp khóc vậy.

Vân Tầm bị suy tưởng của mình làm cho giật mình, nghĩ gì vậy chứ, hắn sẽ không để bị lừa lần nữa đâu.

"Đi lên phòng nói chuyện một chút không?"

"Không muốn." Vân Tầm rũ mắt "Không có gì để nói."

Tạ Du gỡ chiếc lá khô đậu trên đỉnh đầu của hắn, hắn khẽ hạ tay, muốn vuốt ve khuôn mặt của Vân Tầm, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế hạ tay xuống "Không nói gì cũng được, anh chỉ muốn nhìn thấy em."

Vân Tầm nhíu mày, giả vờ giả vịt, hắn muốn lớn tiếng chỉ vào mặt Tạ Du, muốn mắng hắn, nhưng lăn qua lộn lại không nghĩ ra được từ nào, hắn gằn giọng "Tôi và em trai anh đã ly hôn, chúng ta không liên quan nữa"

Tạ Du có hơi cao giọng, hắn không hề có ý giấu diếm niềm vui sướng trong lòng "Thật sự?"

Vân Tầm gật đầu. Xem như những việc Tạ Du làm ra đã đạt kết quả mĩ mãn rồi, hắn vui sướng cũng là điều hiển nhiên thôi, Vân Tầm đè xuống cảm xúc muốn khóc cùng tức giận xuống đáy lòng, hắn không thể để bản thân chật vật trước mặt người này nữa.

"Tầm Tầm, anh thật sự rất vui"

Tiếng cười nhẹ của Tạ Du quanh quẩn bên tai, Vân Tầm xiết chặt ba lô, hắn không trả lời, vùng người khỏi cánh tay đang xiết chặt của Tạ Du.

Đồng hồ điểm 5 giờ, mấy ông chú cũng lục tục chuẩn bị đi về, trước mặt người khác, Tạ Du cũng không muốn Vân Tầm bị dị nghị, hắn buông tay, nói với Vân Tầm "Em uống ít thôi, cẩn thận đau đầu"

Tâm trạng Vân Tầm không tốt, lúc này hắn mới nghĩ ra câu phản bác Tạ Du "Không phải chuyện của anh"

Hắn nói xong, liền ôm ba lô chạy xộc theo mấy ông chú, suýt nữa đã vấp phải bậc thềm mà ngã nhào, cũng may Tạ Du kịp vươn tay ra đỡ.

"Cảm... cảm ơn..." Mặt mũi đều mất hết, hắn không dám chạy nữa, chỉ bước từng bước dài, gọi với theo mấy ông chú.

Tạ Du xoa đầu ngón tay vẫn còn giữ hơi ấm của Vân Tầm, khoé môi cong cong, bé ngoan có xù lông nhím thì vẫn là bé ngoan. Đã ly hôn rồi sao... Hắn dành nửa phút để hối lỗi với Tạ Hiên, nhưng hắn thật sự không thể ngăn được ngọn sóng hưng phấn mãnh liệt trong lòng mình.

Dù không biết Vân Tầm khi nào tha thứ hắn, nhưng Tạ Hiên đã buông lá cờ trong tay xuống, hắn sẽ là người cầm cờ tiếp theo. Những chuyện trái luân thường này, ban đầu tâm thái sẽ vô cùng phức tạp cùng giằng xé, nhưng khi đã vướng vào, thì sẽ không thể quay đầu lại được, hắn đã luân hãm quá sâu, bây giờ hắn chỉ lo lắng Vân Tầm đang nghĩ gì về hắn, còn thế tục nghĩ như thế nào, Tạ Hiên nghĩ như thế nào đều không hề quan trọng nữa.

Không biết từ khi nào, vị thế của hắn và Vân Tầm đã hoàn toàn đảo ngược. Ban đầu hắn khinh thường ghé mắt vào Vân Tầm, còn bây giờ Vân Tầm vừa nghe tên hắn liền nhăn mày tránh né. Người cao cao tại thượng, lại trở thành kẻ quỵ luỵ cầu xin ban bố tình yêu. Nhưng không sao, hắn vui lòng, hắn cam chịu, chỉ cần người kia chịu nhìn về phía hắn, hắn có thể thu móng vuốt, cuộn tròn đuôi, trở thành chú mèo ngoan ngoãn, nếu Vân Tầm không thích mèo, hắn cũng có thể trở thành một chú cún ngoan.

Hắn đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, hôn lên hơi ấm đã biến mất trên đầu ngón tay, hắn sẽ không bỏ cuộc, nếu hắn dễ dàng từ bỏ, thì hắn đã không thể trở thành Tạ Du của ngày hôm nay. Nếm trải chua xót của hiện tại là quả đắng hắn phải nhận, nhưng bé ngoan dễ mềm lòng, hắn tin rằng, rồi sẽ khổ tận cam lai.



-----------------

Thú thật với quý dị là mỗi lần tui viết một chương mới là tui không nhớ chương trước tui đã viết gì hết 😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net