93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy lạnh vẫn rè rè trên trần nhà mặc dù trời đã sang thu, nhiệt độ có hơi thấp, Vân Tầm rúc vào hơi ấm đang ở gần mình.

Tấm rèm dày nặng che khuất hoàn toàn ánh mặt trời đang chiếu rọi, đầu hắn đau như búa bổ, mắt của hắn nặng đến không thể mở ra, hắn vòng lấy eo của người bên cạnh, gục đầu vào bờ ngực trần trụi săn chắc của hắn.

Không!!!!

Vân Tầm phút chốc mở choàng mắt, hắn và Tạ Hiên đã ly hôn, chuyện này không thể nào.

Cũng không phải, ngực của Tạ Hiên là hai gò bồng đào mềm mại, không phải cơ ngực săn chắc thế này.

Vân Tầm âm thầm cắn răng, bờ ngực này, hắn quen thuộc, hắn đã gối đầu lên đó rất nhiều lần.

Thật tệ, hai cơ thể trần trụi dán sát vào nhau, cảm giác nóng cháy phía hạ bộ khiến những cảm xúc điên cuồng tối qua như từng mảnh vụn tiến vào đầu hắn.

Hắn rời xa nguồn nhiệt, dùng tay vắt lên trán, sao lại thế này? Lúc này phải rít một điếu thuốc mới tỏ rõ nỗi lòng rối loạn của hắn. Ai cũng được, nhưng không nên là Tạ Du nha.

Hắn không nhớ gì cả, chỉ có vài mảnh kí ức vụn vặt xuất hiện trong đầu, hắn nắm tóc Tạ Du, quệt lấy tinh dịch vương trên má hắn, đưa ngón tay vào miệng để hắn liếm sạch, hắn nắm chặt hông của Tạ Du, véo chặt nó, Tạ Du rên đến khàn giọng, cuối cùng mang theo âm khóc nức nở, cầu xin hắn chậm lại.

Xong, xong rồi. Hắn đã nói không muốn liên quan đến Tạ Du, nhưng đêm qua hắn lại đem Tạ Du làm đến chết đi sống lại. Nếu... nếu như hắn đem phân nửa số tiền trong tài khoản bồi thường, Tạ Du có thể tha cho hắn một con đường sống hay không? Không thể bồi thường nhiều hơn được, hắn phải để dành tiền nuôi Vân Mộ.

Cũng không, tại sao hắn lại vô duyên vô cớ ở đây, Tạ Du lại lừa hắn sao? Nhưng hắn đã ly hôn với Tạ Hiên, Tạ Du còn muốn gì từ hắn chứ. Hắn chợt nhớ ra, Tạ Hiên đã cho hắn rất nhiều tiền, chắc chắn Tạ Du không muốn cho em trai yêu dấu của hắn đưa hết tài sản cho một tên quê mùa như hắn.

Tự phân tích xong, Vân Tầm bỗng nhiên vô cớ cảm thấy sống mũi mình chua xót. Hắn biết Tạ Du chán ghét mình, nhưng không hiểu sao giờ phút này vẫn thấy có chút oan ức trong lòng.

Hắn khẽ xoay sang, thấy Tạ Du còn đang ngủ, hút mũi, rón rén xuống giường vào phòng tắm. Thầm niệm mong Tạ Du đừng thức dậy, hắn không muốn nói chuyện với Tạ Du, bọn họ nên yên lặng mà kết thúc thì hơn.

Vân Tầm vuốt ve bộ quần áo nhăn nhúm trên người, hắn nhẹ nhàng lục ba lô, tìm thấy tấm thẻ ngân hàng, lại tìm thấy bút bi trên bàn Tạ Du, ghi ra mật khẩu thẻ. Tiền đều trả lại hết cho gia đình hắn, chỉ mong hắn có thể buông tha cho mình.

Vân Tầm vừa đặt bút, đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy từ phía sau. Giọng nói của Tạ Du khàn đặc "Em xem anh là trai bao sao?"

"Buông... buông tôi ra"

Tạ Du không buông. Hắn dậy sớm hơn Vân Tầm rất lâu. Lê tấm thân như rách thành từng mảnh đi rửa sạch, sau đó lại lau người cho Vân Tầm, nằm yên ngắm nhìn khuôn mặt hiền lành của hắn. Khi thức đã ngoan, lúc ngủ càng ngoan, ngay cả giọng lẩm bẩm khi ngủ cũng đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa cũng tràn đầy phúc khí.

Hắn nhắm mắt chỉ vì không muốn Vân Tầm phải hoảng loạn khi đối mặt mình.

Bé ngoan của hắn nằm suy tư rất lâu, sau đó lại hút mũi đầy oan ức.

Khi Vân Tầm vào phòng tắm, hắn đã mở mắt ra, nhưng Vân Tầm quá tập trung vào tấm thẻ ngân hàng, mà không chú ý đến tầm mắt ngày càng âm u của hắn.

Trong mắt của Vân Tầm, việc bọn họ ân ái chỉ là Vân Tầm đang đi tìm trai bao phát tiết tinh lực thôi sao?

Tạ Du liếm láp vành tai hắn, lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Vân Tầm không quay đầu lại, mặc kệ Tạ Du âu yếm, thấp giọng trả lời "Không phải đây là thứ anh muốn sao?"

Tạ Du cười chế giễu, nắm lấy cằm hắn, muốn hắn nhìn vào mắt mình, nhưng lại không nỡ dùng sức, hai người cứ như tình nhân đang ve vãn.

"Em nghĩ anh cần tiền?"

"Anh không cần, nhưng tôi biết... anh... anh không muốn Tạ Hiên chia tài sản cho tôi... nên..."

Nên muốn trả lại cho hắn hay sao?

"Tầm Tầm, anh tệ đến như thế sao?"

Vân Tần nghe ngữ khí chất vấn của hắn, cũng có chút tức giận "Không như thế thì lại thế nào? Đêm qua anh đem tôi về đây, chẳng phải lại là muốn uy hiếp tôi, giống như lần trước... Ưmmm... Buông"

Trái tin Tạ Du thít chặt như bị ai bóp nát. Dù có bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần một câu của Vân Tầm, cũng đủ làm cho định lực của hắn rơi đầy đất. Chua xót cùng hối hận hoá thành dòng nước nóng chảy tuôn ra, đọng lại trên khoé môi của hắn.

Vân Tầm cắn môi Tạ Du, hắn cảm nhận được vị rỉ sắt của máu, cũng cảm nhận được vị mằn mặn khiến trái tim ê ẩm.

Tạ Du cố chấp nhìn hắn, bật đèn, hắn quỳ xuống trước mặt Vân Tầm, vết hôn, vết đánh và cả vết cào trải dọc người hắn, cơ thể tinh mỹ bây giờ như một con búp bê tình dục bị chủ nhân sử dụng quá độ, hiển hiện ra trước mắt Vân Tầm.

Vân Tầm mím môi, quay đi không nhìn.

"Nếu muốn em đưa ra số tiền kia, anh có trăm nghìn cách, chứ không phải như con chó cái quỳ xuống dưới háng hầu hạ em làm gì cả"

Vân Tầm hừ một tiếng "Gần gũi với tôi, thiệt thòi cho anh rồi"

Tạ Du quyến luyến nhìn hắn, hắn thấy đầu mũi Vân Tầm phập phồng, đây là muốn khóc rồi.

Hắn nén cơn đau ở hậu huyệt, quỳ đi về phía trước, nắm lấy đầu ngón tay của Vân Tầm "Bảo bối, tâm can, hôm qua anh hạnh phúc đến muốn chết đi, em đừng khóc..."

"Không có khóc" Vân Tầm nói ra lời lẽ lẽ thẳng khí hùng, nhưng âm cuối run rẩy đã phản bội lại hắn. Đáng ghét, nước mắt đàn ông sao lại dễ rơi thế này? Bây giờ nó mà rơi xuống, mặt mũi nào mà lau cơ chứ?

"Tầm Tầm, nghe anh nói, tội nghiệt anh gây ra anh không chối cãi, anh từng hãm hại em là thật, lừa dối em là thật, nhưng anh yêu em cũng là thật, muốn yêu thương bảo vệ em cả đời cũng là thật, em xem như niệm tình, em suy xét một chút, cho anh một cơ hội..."

Vân Tầm chỉ ăn mềm không ăn cứng. Tạ Du hèn mọn cầu xin, nước mắt ngắn dài, cơ thể toàn dấu vết mà hắn dày xé đêm qua, khiến hắn không thể thốt ra được lời

nói nặng nào cả, mặc dù trong thực tế, Vân Tầm cũng không biết cách mắng người ta nặng lời.

Hắn hút mũi, nói đến một vấn đề chẳng liên quan "Đêm qua tại sao anh không gọi A Hiên đến đón tôi về?"

Tạ Du hơi khựng lại, hắn cười khổ "Tầm Tầm, anh cũng có sự ích kỷ của riêng mình, anh cũng muốn gần gũi em, không có lý do gì lại đem cơ hội nhường cho tình địch của mình"

Tình địch? Vân Tầm khẽ nhíu mày "Đó là em trai anh!"

Nói đùa, Tạ Du xem em trai như mạng, sao lại có chuyện hai người đối địch với nhau.

"Có lẽ từ ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy em, thì mối quan hệ của anh và A Hiên đã bắt đầu xoay chuyển rồi" Hắn trả lời, trong mắt đã không còn giãy dụa hay hối hận, thẳng thắn thừa nhận với Vân Tầm.

Thấy Vân Tầm lặng im không nói, Tạ Du tiếp lời "Tầm Tầm, đêm qua là đôi bên tình nguyện, hoặc em cũng có thể xem anh là kỹ nữ thiếu thao, ép buộc em lên giường với anh, em không cần áy náy hay tự trách, anh chỉ muốn được gần em, đều là lỗi của anh..."

"Thôi, được... được rồi..." Vân Tầm tránh né sự tiếp xúc ngày càng gần của hắn "Xem... xem như chúng ta không... không liên quan nữa... tôi... tôi hiểu lầm anh, được chưa"

Đêm qua người ta có lòng tốt đưa hắn về, hắn còn đem người ta thao rách nát, vậy là hắn đã hiểu lầm. Nhưng hắn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ngày xưa, không muốn hạ mình xin lỗi Tạ Du, trong cổ họng cứ nghẹn lại thứ gì.

"Tầm Tầm, em tin anh không?" Đôi mắt Tạ Du ướt nhẹp nhìn hắn, đôi mắt ngày xưa tràn đầy cao ngạo cùng lãnh đạm, đang thấp thỏm mong chờ.

Vân Tầm được chăng hay chớ mà ỡm ờ "Được, được, mặc quần áo vào đi"

Hắn không phải thầy tu, ngược lại định lực còn vô cùng kém cỏi, đừng quơ vầng ngực đầy dấu trảo trước mặt hắn. Dù sao sau này cũng không gặp lại, tin hay không tin thì có ý nghĩa gì.



--------------

Bình luận và bình chọn của mọi người tiếp thêm cho mình rất nhiều động lực, cảm ơn mọi người ahihi, chặng đường còn dài lắm, không biết khi nào mới hoàn đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net