chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21.

Lúc Dịch Dao còn nhỏ, có một lần giáo viên cho một bài toán khó nhằn. Đối với học sinh tiểu học lớp 4 mà nói, rất khó. Mà cả lớp chỉ có mình Dịch Dao giải được. Dịch Dao về nhà rất đắc ý, vốn dĩ muốn trực tiếp khoe với ba, nhưng trẻ con lại có tâm lý kỳ lạ, khiến Dịch Dao bịa ra một lời nói dối khác, cô cầm lấy đề bài ấy, nói với ba, ba đề này con không biết làm, ba giải giúp con nha.

Giống như muốn chứng minh bản thân mình thông minh hơn ba, hoặc chỉ vẻn vẹn muốn biết ba thông minh đến mức nào.

Buổi tối hôm đó, ba luôn ngồi giải đề bài ấy, cho đến tận đêm khi Dịch Dao thức dậy đi vệ sinh, nhìn thấy ba vẫn ngồi bên bàn, đeo cặp kính lão. Đó là lần đầu Dịch Dao thấy dáng vẻ ba đeo kính lão. Khi ấy, Dịch Dao bỗng khóc lớn. Tưởng rằng nhìn thấy ba đeo kính lão, cô sợ ba cứ như vậy già đi. Ba không được già. Ba là anh hùng của mình.

Dịch Dao mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng ngủ khóc, ba bỏ cặp kính xuống, đi qua ôm lấy cô, bờ vai của ông vẫn rất cứng chắc, sức lực vẫn rất lớn, ba nói. Dao Dao, đề bài đó ba giải ra rồi, ngày mai giảng cho con, con ngoan mau ngủ đi.

Dịch Dao lau nước mắt, cảm thấy ba là anh hùng mãi không già.

Lúc nhỏ hơn nữa. Có một lần là lễ thiếu nhi 01/06. Nhà trường tổ chức đi quảng trường xem biểu diễn.

Dòng người đông đúc tụ tại quảng trường. Duỗi thẳng cổ, cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của diễn viên trên vũ đài.

Lúc đó, ba bỗng bế Dịch Dao lên, đặt lên cổ mình.

Trong khoảnh khắc, Dịch Dao nhìn rõ tất cả trên sân khấu.

Người xung quanh lần lượt học theo ba, bế con lên đầu.

Dịch Dao cưỡi trên vai ba, nắm lấy tóc ba, rất cứng. Đôi tay của ba giữ lấy cổ chân cô. Ba ở trong đám người đó, là ông bố cao nhất.

Năm lớp 6 tiểu học, Dịch Dao thi hát đạt giải nhất thành phố.

Ngày đi đến cung văn hóa lĩnh thưởng, ba mặc một bộ vest. Lúc đó, vest vẫn là đồ rất đắt. Dịch Dao cảm thấy ba hôm đó vô cùng đẹp trai.

Đứng trên bục nhận giải, Dịch Dao ngược ánh đèn nhìn xuống phía khán giả.

Dịch Dao trên bục bỗng khóc.

Còn nữa.

Còn thật nhiều nữa. Còn có rất nhiều rất nhiều rất nhiều.

Mà những chuyện này, đã chẳng còn liên quan đến bản thân nữa.

Thời gian dài xa xôi đó đến hoàng hôn, như thể sóng biển đánh vào bờ rồi đẩy ra, cuối cùng bãi cát lộ trơ ra đó.

22.

Dịch Dao nắm chặt 400 đồng trong tay, đứng trong bóng tối.

Đèn đường in bóng người lên mặt đất, nghiêng sang một bên.

Dịch Dao vén phần tóc ở phía trước về sau tai, cô ngẩng đầu, nói, ba, con đi đây. Chỗ tiền này con sẽ nhanh trả lại ba.

Cô quay người, đẩy xe rời đi, vừa cất bước, nước mắt đã tuôn.

"Dịch Dao." - Người ba ở phía sau gọi.

Dịch Dao xoay người lại, hướng về phía người cha đang đứng ngược sáng, "Ba, còn có việc gì?"

"Sau này con không có việc gì thì đừng tìm ba, dì Lưu con không vui ... Ba cuối cùng cũng có gia đình của mình rồi. Nếu có chuyện, gọi điện thoại nói với ba. Nha."

Xung quanh trầm xuống.

Vài ba bông tuyết rơi xuống đỉnh đầu.

Còn có bao nhiêu chuyện đau buồn nữa? Chẳng bằng đến luôn đi.

Lần này, đến nước mắt cũng chẳng rơi được. Hốc mắt như một cái động khô khan. Hận không thể chà một nắm tuyết vào, hóa thành nước, chảy ra ngoài để ngụy trang thành bi thương.

Dịch Dao đứng ì ở đó, đôi chân phẫn nộ đến mọc rễ. Những ảo tưởng về người cha ôn nhu được gom góp trong tim, giờ đây bị vỡ thành ngàn vạn mảnh. Giống như đánh vỡ một mặt kính, tất cả mảnh kính vỡ còn sót lại bị tắt trong ống nước, không thoát đi được, mang theo mùi hôi tanh nồng nặc bốc lên.

Thối rữa.

Phân hủy rồi.

Những cảm xúc bên trong..

Biến thành hận. Biến thành đau. Biến thành ủy khuất. Biến thành đám dây leo sắc nhọn, đâm thủng từng tế bào, như đông trùng hạ thảo nuốt chửng sạch sẽ thân thể.

Con cũng từng là bảo bối trong lòng ba, con từng là viên trân châu nắm trên tay mà ba hay khen với mọi người, ba cũng kể cho con nghe chuyện xưa trước khi ngủ, tại sao bây giờ con lại biến thành đồ thừa, như một loại bệnh độc, tránh né con, không tránh ba sẽ chết sao? Con là bệnh dịch sao?

Dịch Dao bóp chặt tiền trong tay, hận không thể ném lên mặt ông.

"Dịch Gia Tín, ông nghe đây. Tôi là do ông sinh ra, cho nên, ông cũng đừng nghĩ thoát khỏi tôi, giống mẹ tôi, bà ta cũng giống ông, hận không thể thoát khỏi tôi thậm chí hận tôi sao không chết đi, nhưng, tôi nói cho ông biết, ông và bà ta đã sinh ra tôi, hai người các người đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi tôi." Dịch Dao đạp chân chống xe, "Cả đời này cũng đừng nghĩ."

Mặt người cha nhanh chóng bị những lời này làm hóa đỏ, ông có chút phát run, "Dịch Dao! Sao con lại biến thành cái dáng vẻ này!"

Dịch Dao cười lạnh, cô nói, " Tôi còn có dáng vẻ còn hay hấn hơn cơ, ông chưa nhìn qua, ông có ngày nào đó đến thăm tôi với mẹ tôi, ông mới biết tôi có dáng vẻ gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net