#8: Siêu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi hẹn đi ăn trưa định mệnh ấy, giờ Phong suốt ngày kè kè bên tôi, cậu nói là sợ tôi "lên cơn" nên phải săn sóc hết 7 ngày. Sáng nào cậu cũng lội ngược 20km đến nhà tôi chở tôi đi học vì sợ tôi bị ngất giữa đường. Biết bố mẹ tôi không thích phô trương nên cậu đã "dẹp" luôn chiếc ô tô và bác tài xế để đi xe máy điện đón tôi, lại còn xung phong mua đồ ăn sáng cho tôi để tôi không bị đói khi đến tiết. Chàng trai thú vị này còn đội tóc giả để giả gái cho hàng xóm, họ hàng không nói rằng tôi được trai đưa đi đón về. Thiệc tình là Phong chu đáo ghê gớm!!

Còn cái My thì đi cùng với Kim Vũ, dạo này hai đứa nó có vẻ thân thiết lắm, đi đâu hay làm gì cũng quấn lấy nhau. Con Ngân mà biết được cái tin này chắc nó dựng lông đầu tôi lên rồi lẳng đầu tôi đi mất, nhưng không ai nói thì sao bạn biết được.

Thời gian cũng đã không còn dù chỉ một khắc, tuần sau là chúng tôi thi học kỳ. Tiếp theo là kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh, thi giữa kì rồi lại thi cuối năm là hết lớp 10. Nhanh thật, bản thân tôi còn chưa tin là tôi đã lên cấp III nữa mà.

Môi trường cấp II của tôi khá tốt, bắt đầu cách ngày thi khoảng một đến 2 tuần là không thấy bóng dáng ai ló mặt ra ngoài sân, lớp nào lớp đấy ngồi in tại chỗ ôn bài, chúng nó còn xin cả mấy tiết phụ để học môn chính. Nhưng môi trường cấp III hiện tại của tôi lại khác, có nhiều quy định vô cùng khắc khe, giống như người ta nói "đi học mà như đi tù vậy". Đôi lúc tôi còn tự nghĩ rằng trường bình thường mà bắt ép học sinh, đúng làm màu. Giờ này các bạn, các anh chị vẫn còn thong thả lắm, vẫn ai đấy cắm đầu vào điện thoại. Ngay cả cái lớp 10a1 chuyên tự nhiên của tôi cũng vậy, chúng nó vẫn còn đang đánh game ầm ĩ rồi chửi nhau chơi ngu um xùm hết cả lớp lên, nhiều lúc cũng tức lắm nhưng mà nhát nên tôi cứ im im để vậy thôi.

Buổi chiều hôm nay được nghỉ nên cô bảo lớp tổ chức ăn lẩu đón bạn mới (bằng tiền của Phong) để lớp thêm đoàn kết và làm quen với bạn chứ vài bữa nữa thi lại mệt rồi sì trét không có hứng đi thì tội bạn. 

Cả lớp tôi hẹn ăn vào tầm chiều tối khoảng 17 giờ nhưng mới 14 giờ chúng nó đã nháo nhào trên group lớp.

[Vân Nguyễn: Anh em ơi, chiều nay mặc tự do nhỉ?]

[Nam Lee reply to @VânNguyễn: Mặc đồng phục thể dục cho thoải mái với đồng đều đi]

[Vân Nguyễn reply to @NamLee: Ôi bạn ơi, bạn đếch phải con gái bạn hiểu sao được, đi chơi với lớp phải biết ăn mặc một cách vivid mới cháy]

[Nam Lee reply to @VânNguyễn: Muốn cháy thì chơi bikini đi các bạn.]

[Trân Nhi: Alo @HàMyTrần ơi gửi địa chỉ cho tao với, tao mù đường.] 

[Minh Hải reply to @TrânNhi: Tao qua nhà đón mày cho khỏi mất công lớp trưởng share địa vị]

[Hoàng Hải Yến Nhi: Ê @MinhHuyên đến sớm make up cho lũ con gái coi, gái lớp mình phải xinh ngất ngây con gà tây để tao còn chụp ảnh edit video 2 ảnh giựt giựt caption "10a1-con chim đầu đàn của khối 10 mãi chất"]

[Minh Huyên: Ủa @ChâuKimNguyễn với @Kim.H.T.Phong hẹn hò à?]

[????]

[@MinhHuyên đã gửi một ảnh]

[Minh Huyên: Tao chụp được ảnh 2 bạn nắm tay nhau ở gần đoạn Lưu Gia Trang Nam Định nè]

[!!!]

[Hân: @ChâuKimNguyễn cô gái này thật thú vị.]

[Nam Lee: Vãi, tao tán bạn Châu 3 năm chưa đổ nữa mà @Kim.H.T.Phong mới vào đã cưa đổ rồi.]

[Vân Nguyễn: Thủ khoa @ChâuKimNguyễn ra tay nhanh quá, thư thư cho chúng em với chứ!!]

[Thuỳ Linh: @ChâuKimNguyễn Anh Long, anh Long.]

[Phạm Minh: Tao tưởng @ChâuKimNguyễn hẹn hò với Kim Vũ 10a3.]

[Hà My Trần  đã ghim một tin nhắn: "Chiều nay đúng 4h45' p.m lớp chúng ta tập trung tại sân quán lẩu & nướng gần trường để điểm danh và chuẩn bị. Yêu cầu mỗi bạn chuẩn bị tối thiểu 01 điện thoại di động bên mình để gọi điện cho ba mẹ nếu về muộn. Khuyến khích đi theo nhóm từ hai người trở lên để đảm bảo an toàn khi tham gia giao thông vào những quãng đường vắng người khi trời tối!"]

[Hà My Trần đã ghim một tin nhắn: "Thông báo từ GVCN lớp 10a1 đến tập thể: Yêu cầu các bạn nữ ăn mặc đẹp đẽ, gọn gàng, chuẩn mực, đúng phong cách sư phạm, học đường. Không khuyến khích các bạn mặc váy ngắn đến bẹn đùi hoặc áo trễ vai để hở quá nhiều."]

[Hà My Trần reply to @PhạmMinh: @ChâuKimNguyễn đang độc thân nhé.]

[Phạm Minh: Tin chuẩn không bạn ơi??]

[Nam Lee: Really???????]

[Kim.H.T.Phong: Tin không chuẩn đâu, tao với bạn Châu chuẩn bị hẹn hò trong tương lai gần đây.]

[Phạm Minh reply to @Kim.H.T.Phong: Cách đây 2 năm 7 tháng thì @NamLee cũng nói với tao y như vậy, rồi nó vẫn đếch tán được thủ khoa đấy thôi.]

Đệch, ngồi đọc tin nhắn trên thanh thông báo mà não tôi đúng kiểu "ủa việc của chúng mày à?" Ai đời lại đi bàn tán chuyện yêu đương của người ta trên nhóm lớp, đã thế còn đưa tin không đúng sự thật chứ. Không để mọi chuyện tiếp tục thì tôi nhắn lại: 

[Bạn: Anh em lớp mình quan tâm đến chuyện yêu đương của tôi với các bạn nam khác nhỉ? Nhưng đính chính lại một chút là tôi les nhé.]

Thật ra tôi không les, tôi thẳng đến từng cọng lông chân cơ mà. Nói vậy thì chúng nó mới im được. Nhưng cuộc đời không như là mơ, vốn tưởng chúng nó nín rồi thì lại chuyển sang bàn tán "thảo nào thấy My với Châu thân thế suốt ngày kè kè bên nhau, là người yêu hay có mối quan hệ gì khác không?"

My phải mất cả nửa tiếng để thanh minh với chúng nó. Thanh minh xong vụ les thì chúng nó chuyển sang "chuyện tình cũ giữa Nguyễn Kim Châu và Trần Đức Anh". Khốn đốn thật sự luôn, cái đếch gì cũng lôi ra bàn tán được! Ai? Ai là người nói lớp tự nhiên trầm tính và khô khan? Là ai? Trong khi cái lớp 10a1 này bàn tán không khác gì mấy cô bán cá, mấy bác bán rau ngoài chợ, thêm con vịt nữa có khi giống thật. 

Cũng không trách được tính tò mò của chúng nó, dù gì chuyện tình của tôi và Đức Anh khá "rối rắm" và được dìm xuống khi chia tay vì vậy không mấy ai biết, thậm chí còn một bộ phận vẫn nghĩ Đức Anh đang yêu tôi nhưng phải chuyển trường nên yêu xa với tôi. Và cái My lại là người kể chuyện cho tụi nó nghe. Bản thân tôi thấy bình thường, biết rồi thì sao? Ai chả có người yêu cũ, hoặc bị trap hay đá tùm lum hết chơn á. Tình yêu có khác gì một bài toán khó đâu, trước khi người ta tìm được kết quả đúng và chính xác thì phải nháp đi nháp lại nhiều lần và kĩ càng mới được, chứ làm gì có ai một phát đúng luôn.

Tầm 4 giờ hơn thì Phong qua nhà tôi, cậu kêu là tiện đường vì vừa đi chơi cùng lũ bạn nên ghế vào đây luôn. Nhà tôi không có ai ngoài mấy dì giúp việc của nội nên tôi cũng để bạn vào phòng.

Và thế là người con trai đầu tiên không có máu mủ với tôi đã bước vào phòng tôi. 

"Châu có người yêu cũ cơ đấy." Phong lên tiếng bắt chuyện với tôi.

"Hửm? Sao lại không, Châu cũng là con người mà."

Chết dở, cậu bạn bị mấy đứa trên nhóm lớp đầu độc rồi. Có khi lại biết cặn kẽ mấy lần yêu đương của tôi với Đức Anh nữa. Nhìn mặt cậu lúc này cứ ngơ ngơ ra vẻ không quan tâm mà chỉ là bắt chuyện cho vui thôi ấy. Nghe tôi trả lời thì Phong nhìn tôi với một ánh mắt khó hiểu, cậu nhún vai rồi bình thản nói tiếp:

"Nghe tụi nó kể thì mối tình này tội nghiệp Châu thật đó."

À đúng rồi, trong mắt mọi người (đã biết) thì mối quan hệ của tôi và Anh là một mối quan hệ khá độc hại. Họ bảo tôi có mắt rồi như mù, lúc đấy tôi còn chẳng tin vì Đức Anh đường đường đẹp trai lại còn học lớp chuyên xã hội nữa, tôi thậm chí còn nghĩ là bản thân mình thật may mắn khi Anh thích tôi cơ, ai mà ngờ, trai xã hội văn vở đầy mình như Đức Anh lại trêu đùa tình cảm của một cô gái yếu đuối như tôi.

"Ừ, bị đá đau kinh khủng khiếp luôn chứ còn gì nữa. Tao tin tưởng anh ấy thế mà ảnh vẫn cho tao một vố, cay ứ chịu được."

"Nghe nói uống sữa là đỡ cay á."

Cậu trai này có vẻ ngoài tấu hề ra thì còn biết khịa nữa, mưu mô thật sự đấy! Nhưng nếu bạn đã mở lời thì mình cũng đáp lại.

"Thế Phong mua sữa hộ tao phát, đang cay, khó chịu hết cả người đây."

"Ối, cảm giác bị ex đá làm sao mà khó chịu bằng cảm giác ngứa trong lòng bàn chân được!!"

"..."

Và vâng, cậu bạn của tôi cuối cùng vô tri vẫn mãi vô tri!

Tôi đưa tay chỉ vào chiếc ghế sofa màu hồng hình hello kitty rồi quay sang cậu:

"Ngồi ở kia đi."

"Cái ghế nhìn trẩu vãi luôn bạn Châu ạ."

"Nếu tao nhớ không lầm thì cái hôm đầu tiên tao gặp bạn là bạn mặc quần hello kitty đấy, áo siêu nhân nữa cơ. Mình trẩu sẵn nên đừng chê ai nhé."

"Dạ, dạ."

Cậu quay lưng ngồi lên chiếc ghế hồng rực rỡ đó, Phong giúp tôi chọn đồ để mặc. Thường thì người ta sẽ mặc chiếc áo hở vai rồi khoác áo bên ngoài cho đỡ lạnh. Phong cách tôi đã chuẩn bị sẵn ai ngờ Kim Phong lại bảo cách ăn mặc như vậy quá già so với tuổi của tôi. Cậu đưa tay lấy một chiếc áo nỉ rộng thùng thình màu xanh da trời rồi nói:

"Tao thấy cái này đẹp, vừa đơn giản lại còn trẻ trung, xuất cmn xắc."

Ơ, nhìn quen sao sao á, hình như cái áo đó là quà gặp mặt mà cậu mua cho tôi thì phải. Tôi vẫn chưa nỡ mặc vì áo có mùi rất thơm, dù giặt rồi nhưng hương thơm vẫn để lại trên vải. Mác tôi còn chưa kịp xé nữa. 

''Ừ cũng được, để tao mặc áo này cho đơn giản thôi."

"Đơn giản mà đẹp nhé, ai mua đồ mà đẹp thế không biết, xứng đáng có người yêu!!"

"Vâng, bạn xứng đáng có 10 người yêu."

"Hông bé ơi, anh chỉ cần em thui."

Tôi vứt cho Phong một cái nhìn khinh bỉ rồi quay ra thay quần áo, có lẽ ăn lẩu sẽ nóng nên tôi chọn mặc một cái áo thu đông bên trong nữa. Thay xong thì tôi đi ra ngoài phòng, bất ngờ thay, bạn Phong "trưởng thành" đang chơi con búp bê siêu nhân gao của anh Duy để lại cho tôi:

"Thích thế cơ à." Tôi lên tiếng.

Phong giật mình quay lại, cậu nhìn tôi, hai má đỏ ửng lên như quả cà chua, đôi mắt chớp chớp. Trông kìa, nó lóng la lóng lánh, còn chiếc miệng thì há ra tròn xoe, đúng hình chứ O luôn ấy, cưng quá đi trời ơi...

Nhìn hơi vô tri nhưng xinh lắm.

Thấy tôi thì cậu vô thức cho tay đang cầm bé siêu nhân kia ra đằng sau, tiện thể làm cho bé gãy cmn đầu và tôi dỗi hết nguyên cả tiếng. Lúc quay ra xe, tôi định ứ thèm đi xe cùng cậu, tôi cũng có xe cơ mà? Đang giận ai thèm đi cùng chứ. Ấy thế mà cậu ý kéo tay áo tôi rồi lôi ra mấy bịch bánh gấu nhìn rất hấp dẫn. 

Ơ hay cái cậu này, là do tôi quý cậu nên mới không thèm so đo đó nhé! Sau đó tôi chèo lên xe cậu, cậu này lạ lắm, bình thường đi nhẹ nhàng êm tựa mây ấy, chả hiểu sao hôm nay cậu ta giật cho một cái, mặt tôi vừa make up xong vô tình đập thẳng vào lưng cậu. 

"Rồi xong..."

Chưa kịp nói hết câu thì cậu lại phóng lên một phát làm tôi ngửa cả nửa thân trên ra đằng sau yên xe. Cảm giác tim như chui ra khỏi lồng ngực ấy, tôi tưởng bản thân toang đến nơi rồi cơ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net