Chapter 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho nên nói Hana căn bản là không dạy cho cậu được cái gì tốt.

Trong đầu óc anh đều bốc lửa, chính là thân thể vẫn thành thật yên lặng đem lều trại dương cao, chạm vào còn động hai cái.

Biu Biu cảm thấy thật thần kỳ.

Có thể làm sao bây giờ, ngoại trừ cưng chiều bảo bối nhà mình ra thì không có một chút biện pháp nào cả, chỉ có thể thở dài một hơi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không biết làm sao bây giờ.

Omega ngồi trên giường một chút cũng không cảm thấy mình làm sai, ngược lại cảm thấy phương pháp của chị Hana thật sự rất hữu dụng, quả nhiên sờ sờ anh liền một chút liền không tức giận nữa

Bệnh viện cũng là thật sự náo nhiệt, Hana là nữ tử nợ phong lưu nợ cũng thật nhiều, vòng quanh địa cầu mười mấy vòng chỉ sợ đếm không hết.

Hôm nay bởi vì thông sữa cho Biu Biu, không có chuyện gì lại đi sờ sờ bụng bầu, không có việc gì lại đi sờ sờ ngực nhỏ cứng rắn bị tăng sữa lên, thật sự là ai cũng xuống tay được.

Ngày mai lại bởi vì làm kiểm tra thai nhi cho Omega nhà ai đó, liền sờ sờ eo mềm mại khen Alpha thật may mắn.

Nói ngọt hơn nữa là cái nữ Alpha này luôn chơi trò lưu manh đúng chỗ hơn nữa còn lưu lại một chút khen ngợi.

Nhưng không có quan hệ gì quá lớn bởi vì bình quân mỗi ngày cũng từng có người tới ném cho Hana một cái tát, hôm nay mặc áo váy học sinh, vừa khóc vừa lên án chị Hana là Hải Vương, ai cũng muốn cho một chút yêu thương.

Ngày mai lại biến thành một thân mặc áo da, dáng người mỹ nữ bốc lửa, trước sau kiều diễm, cầm roi da nhỏ lại quất một trận, thề muốn thay trời hành đạo, chậc chậc chậc, nhân sinh a......

Nghe bên ngoài hình như lại có chị gái khác tới tìm Hana, giống như không được ầm ĩ ở hành lang, mỗi ngày trình diễn tiết mục mọi người đều rất thích xem.

Cậu không hiểu lắm hỏi.

"Anh, vì sao chị Hana lại có nhiều chị gái như vậy, sao em lại không có nha ?"

"............"

"Bên người anh cũng không có chị gái xinh đẹp nào, em cũng chưa gặp qua, em cảm thấy chị gái này kia đều thật xinh đẹp nha ~"

Anh cảnh giác nhướng mày, lời này là có ý gì?.

Chẳng lẽ ở bệnh viện mấy ngày, còn có thể bẻ thẳng tiểu bảo bối của anh?

Răng hàm cắn chặt, hận không thể  thu dọn hành lý về nhà ở, chính là qua một thời gian nữa phải sinh, anh cũng chỉ có thể lo chính mình, xoa xoa thái dương tỏ vẻ đau đầu.

Nhẹ giọng trấn an một chút.

"Thích chị gái xinh đẹp?"

Cậu lắc đầu, nghĩ nghĩ lại gật đầu.

"Nếu em có thể sinh ra con gái nhỏ ưu tú như chị Hana là được rồi, như vậy trong nhà sẽ rất vui vẻ, mỗi ngày đều có bạn nhỏ xinh đẹp đến chơi ở trong nhà ~"

"............"

Ngắn ngủn hai giây, trong đầu anh nhanh chóng nghĩ nên chôn Hana ở nơi nào đều đã nghĩ kỹ rồi, trực tiếp thả biển cũng không tồi, cô không phải là Hải Vương sao?

Ỷ vào bảo bối nhà anh cái gì cũng không rõ liền giả danh lừa gạt, chuyện này đến Satur tổng cũng tán thành.

Satur tổng tỏ vẻ:

"Trực tiếp cho ném cô xuống biển đi, tôi chịu trách nhiệm ném cô ấy xuống."

Bình thường hẳn là yên tĩnh ở trong phòng bệnh viện thế nhưng nay có chút náo nhiệt, mỗi ngày trừ việc kiểm tra bên ngoài, chuyện khác  không có gì đặc biệt.

Bởi vì vẫn luôn xin nghỉ ở công ty, cơ bản đều là làm trực tuyến, cho nên ngẫu nhiên thư ký sẽ đến một lần.

Đưa văn kiện, đưa hợp đồng, báo cáo này kia.

"Xin chào, cho hỏi Sumettikul tổng có  ở đây không?"

Thư ký gõ gõ cửa đi vào, vừa rồi gọi điện thoại cũng không có người nghe, trong công ty còn thúc giục anh trở về.

Thư ký thò đầu vào thăm dò, nhìn quanh phòng bệnh, một cái giường đôi siêu lớn, lộ ra ánh sáng chiếu vào , cửa sổ sát đất chiếu trên giường, một người nằm ở bên trong.

Sáng sớm tinh mơ cậu cũng không rõ  là ai tới, xoa xoa mắt, trở mình, đem chăn đá ra, lộ ra hai chân thon dài tuyết trắng.

Không biết là ai tới, tưởng là hộ sĩ buổi sáng đến kiểm tra phòng, cậu thuận tay vén áo bệnh nhân lên, để người kiểm tra.

"Ưm......anh?"

Thư ký :

"............"

Nhanh chóng dời đi tầm mắt, rất nhỏ khụ hai tiếng giảm bớt một chút xấu hổ.

"Cái này... Thiếu phu nhân, tôi là tới tìm Sumettikul tổng."

"Hửm?"

Cậu nhíu nhíu mày, hơi thanh tỉnh một chút, mắt mơ hồ nhìn thư ký, hiện tại mới là buổi sáng hơn 8 giờ, cậu đã thật lâu rồi không có dậy sớm như vậy.

Buổi sáng trừ việc hộ sĩ phải kiểm tra phòng, dùng đồ nghe lén bên ngoài bụng nhỏ một chút, cơ hồ đều là ngủ tới giữa trưa mới tỉnh.

"Anh?"

Cậu chống cánh tay ngồi dậy, có chút mỏi mệt ngáp một cái, mới phát hiện  bụng nhỏ bị vén lên, nhanh chóng buông xuống, gương mặt đỏ một chút.

Nhìn người nam nhân này, cậu chỉ cảm thấy có chút quen mắt, hình như  là đi theo phía sau ông xã nhà cậu, cậu cũng không biết kêu cái gì.

Trong phòng không có người, thư ký mặc tây trang giày da, vừa thấy chính là đứng đắn đi làm việc, khẳng định là trong công ty có chuyện gì rồi.

"Buổi sáng anh ấy còn ở đây mà."

Cậu nghĩ nghĩ, âm thanh mềm như bông, giống như căn bản chưa có tỉnh ngủ.

"Hẳn là đi mua đồ ăn cho tôi rồi, buổi sáng anh ấy thật sự còn ở đây."

Nói thật thì thư ký lần đầu thấy trường hợp này, Omega mang thai ngồi dậy bụng to tròn vo, mặt mum múp phiếm hồng chưa có ngủ tỉnh.

Tóc ngắn qua một thời gian không có cắt, cho nên thật dài thế nhưng có thể rũ tới gương mặt, thoạt nhìn giống cô gái mới thành niên rất đáng yêu.

Nói chuyện cũng là mềm mại, giống như không có xương cốt nghe tới liền tê tê dại dại.

Thư ký giật giật hầu kết, trong lòng nghĩ đây là mị lực của Omega sao?. Này cũng quá đáng yêu đi.

"Kia... Đây là văn kiện tôi đưa đến cho Sumettikul tổng, tôi hẳn là......"

Chân tay luống cuống không biết đặt ở nơi nào, trên người thư ký còn mặc tây trang, thoạt nhìn không quá tiện, bởi vì thư ký là beta  cho nên cũng ngửi không được pheromone gì.

Trực giác có thể cho thư ký biết, đứa nhỏ này hẳn là vị ngọt.

Trong lòng không ngừng cảm thán Sumettikul tổng không phải người, thật sự không phải người, đứa nhỏ này nhìn thế nào thì cũng giống một học sinh cao trung, mới vừa tỉnh ngủ, thật quá đáng yêu.

Tóc cũng mềm mại, thoạt nhìn sờ lên cảm xúc nhất định không tồi, tuy rằng người hơi gầy, chính là gương mặt thế nhưng cũng là loại có chút thịt.

Nói thế nào thì thư ký cũng là nam nhân, nuốt nuốt nước miếng. Hắn là beta mà còn nhịn không được có được không.

Muốn chết.

"Ừm.....đưa tôi đi, một lát anh ấy về tôi sẽ đưa cho anh ấy."

Cậu nói liền chuẩn bị xuống đất, chính là hơi nặng nề vì bụng cậu có chút lớn, ngồi dậy đến mép giường căn bản không thấy dép ở nơi nào.

Nhìn nửa ngày bộ dáng có chút ngốc,  mắt thấy dép lê ở bên chân cậu, đáng tiếc cậu như thế nào đều nhìn không tới, môi nhấp thành một cái khe hở, cảm thấy thú vị.

Thư ký nhanh chóng đi qua, ngồi xổm xuống đem dép lê cầm tới.

"Tôi giúp người."

"Cảm ơn."

Cậu không có mặc quần ngủ, đây là  thói quen, huống chi đều là nam nhân, cậu cũng không có ý thức, dứt khoát cũng không biết là chuyện như thế nào.

Chính là dừng ở trong mắt người khác liền không phải là cái dạng này, này chân lại trắng như thế, thư ký ngồi xổm thân mình từ đầu giường trong ngăn tủ tìm được rồi đưa cho cậu mặc vào, lại giúp cậu lấy dép lê đỡ cậu lên.

Lặp lại chỉ là ảo giác, chính mình ngửi được một cổ nhàn nhạt hương sữa nhất định là ảo giác, một beta như hắn sao có thể ngửi được pheromone.

Này chân cũng quá đẹp đi, gót chân nhỏ mới từ trong chăn vươn tới nóng hầm hập, hắn ngồi xổm thân mình lại hướng lên trên nhìn cậu.

Bụng lớn, đi xuống nhìn đây là cái gì?

Mẹ kiếp là quần lót trẻ con.

Thật đáng yêu thật đáng yêu.

Thư ký một chút cũng không phản ứng lại mình ở đây làm cái gì, liền cảm thấy mũi nóng hầm hập chảy xuống cái gì đó, một đường đỏ tươi?

"Này......anh sao vậy?. Chảy máu mũi."

Cậu có chút kinh ngạc, nhanh chóng từ tủ đầu giường lấy giấy, rút ra hai tờ  khăn giấy đưa cho người ta.

Hắn cọ một chút, một tay máu, xua xua tay xoay người sang chỗ khác.

"Không có chuyện gì....không có chuyện gì, cái này...... Cái này, làm phu nhân chê cười rồi."

Tí tách hai tiếng còn rớt trên mặt đất hai giọt máu, lỗ tai đỏ bừng muốn thiêu cháy, cũng quá mất mặt, nhìn Omega của lão tổng nhà mình thế nhưng nhìn đến chảy máu mũi.

"Có phải gần đây thời tiết quá khô?. Tôi rót cho anh ly nước."

"Không cần không cần, tôi tới đây đưa......"

Cậu mang dép lê, chân trần trụi liền  đi rót nước, thư ký ngăn cậu ý bảo không cần, sau đó......

Sau đó cửa lại mở ra, Bible đi vào, ánh mắt như muốn giết người.

"Làm gì vậy."

Ánh mắt liếc qua liền thấy được chân cậu trần trụi, anh nhanh chóng đi qua, vội vàng đẩy người ra.

"Cậu tới đây làm gì?."

"Tôi..... Tôi đưa văn kiện đến cho người"

Lại dùng khăn giấy lau mũi, cần thiết vẫn là ngăn không được, ngửa đầu cũng không có tốt bao nhiêu, Sumettikul tổng đến lại càng không có biện pháp giải thích.

"Sumettikul tổng không phải, tôi....."

"Sao lại xuống giường, sao không mặc quần."

"A....anh ấy chảy máu mũi nha, hình như là thời tiết quá khô, em muốn rót cho anh ấy ly nước......sao vậy anh."

Không thể hiểu được, trước kia chị Hana vào cũng không có nói cậu mặc quần ngủ nha.

Thư ký vào trong phòng vệ sinh rửa nước lạnh, cũng coi như là bình tĩnh lại một chút, nhưng đi ra ngoài lại không có như vậy.

Đôi mắt giết người của Sumettikul tổng đã chuẩn bị tốt.

"Lại đây đưa văn kiện?"

"Vâng vâng."

Đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Thời tiết quá khô?"

"Vâng vâng"

Thẩm phán phán tử hình thật sự là muốn chết, trong lòng lo lắng.

"Có trắng không?"

Thư ký liên tục gật đầu.

"Trắng trắng."

"Tìm chết sao?"

".........Sumettikul tổng ngài cho tôi thêm cơ hội được không, tôi cái gì cũng chưa có thấy......"

Thư ký khóc không ra nước mắt, ngày mai sẽ bị thả xuống biển sao?. Hắn không có tiền đồ chảy máu mũi, là hắn sai nhưng.......thật sự là chân cậu rất trắng cũng không có biện pháp nào a hu hu hu.

Anh chỉ đi ra ngoài mua đồ một lúc trở về liền thấy thư ký của anh nhìn về phía chân của vợ anh chảy máu mũi?. Ánh mắt ám sát người đã chuẩn bị tốt, hôm nay liền có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Thư ký thấp thỏm đem văn kiện dâng lên.

"Sumettikul tổng......"

Thời khắc mấu chốt Biu Biu cứu mạng.

"Anh ôm một cái ~"

END CHAP 118.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net