Chapter 130: JeffBarcode

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ngồi trên ghế với tư thế ái muội, Barcode che miệng mình lại không để phát ra âm thanh.

Cổ áo đã mở ra, cậu bị khóa ngồi ở trên người anh, bị anh hung hăng giam cầm, căn bản trốn không thoát, có chút sâu cậu đau rầm rì một tiếng.

Ngoài cửa thư ký liên tục gõ cửa.

"Satur tổng?"

"Có người, anh Jeff  anh đi ra ngoài... Buông em ra, hu......"

Cắn chặt môi dưới, không muốn phát ra âm thanh quá lớn.

Tay anh uyển chuyển từ thắt lưng sờ soạng xuống phía dưới, kéo cà vạt, hơi mỉm cười, ngậm vành tai cậu, âm thanh khàn khàn.

"Sao lại muốn buông ra?. Bảo bảo, nói với cậu ta, anh không rảnh."

"Không......"

Trong mắt cậu lập loè vài phần sương mù, hơi nhăn mày lại, đầu ngón tay nắm lấy mặt bàn, nhón chân ưỡn thắt lưng nhưng sức lực cậu nhỏ, hơn nữa  loại chuyện này không do cậu quyết.

Cho nên mới vừa đứng lên một chút, lại lần nữa ngồi lên, thiếu chút nữa hô lên.

"Anh Jeff...hu...hu bên ngoài có người, anh buông em ra đi......"

"Bảo bảo như này là không tốt, anh nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình, em không khen thưởng cho anh sao?"

"Ưm a......"

Một hồi pheromone trong phòng tăng vọt lên ở trạng thái nồng đậm, hai luồng hương thơm bao bọc, hương hoa thơm ngát bị hương rượu vang đỏ trên người anh che giấu, không có cơ hội phản kháng.

"Satur tổng, cuộc họp đã chuẩn bị tốt,  video hội nghị của Byun tổng cũng đã chuẩn bị tốt."

Thư ký không bỏ đi mà tiếp tục ở cửa hỏi.

Vừa rồi anh còn nói thư ký chuẩn bị họp, như thế nào chuẩn bị tốt còn không có thông báo?. Không thể để mọi người ngồi chờ ở trong phòng hội nghị?

Nghe âm thanh gõ cửa bên ngoài, trong lòng cậu khẩn trương, chính là bị chọc cho khó chịu, cậu gắt gao che miệng lại phòng ngừa kêu ra.

Vốn dĩ bị bức màn ngăn lại đột nhiên kéo ra, từ 26 tầng lầu nhìn xuống, cậu bị đè lên......

"Bảo bảo, nói với cậu ta, anh đang bận."

"Hu......"

Cậu nào có rảnh nói cái này, đầy một miệng chính là muốn khóc, gần đây cậu cũng trở nên bận rộn.

Bởi vì ở công ty bận rộn công việc , anh không có cái gì phát tiết, không phải hôm nay ở trong công ty phát hỏa, chính là về nhà cùng con gái phân cao thấp, cho nên cậu đột nhiên phải bận rộn một chút.

"Mau nói, nếu không anh cho cậu ta vào."

Trong mắt cậu loé ra vài phần kinh ngạc.

"Không được, không......"

"Còn không nhanh lên đuổi cậu ta đi?"

Cậu run rẩy mở miệng.

"Anh....anh ấy đang bận, chờ một lát được không ?"

"Được"

Thư ký Leo ở cửa sửng sốt một hồi, cũng chỉ có thể đồng ý rồi yên lặng xoay người rời đi.

Trong văn phòng vốn yên tĩnh, người đi rồi cậu thật sự là nhịn không được, quỳ trên mặt đất thấp giọng khụt khịt, tận lực không thể phát ra âm thanh quá lớn.

Cậu tức chết rồi, loại chuyện này như thế nào có thể để cậu nói, mặt đỏ bừng.

"Anh đi ra ngoài. Không muốn, em không muốn...hu..."

Vốn cũng không phải cậu muốn, thật vất vả tìm được cơ hội chuẩn bị đứng dậy rời đi liền bị bắt lấy.

"Em đuổi cậu ta đi rồi còn muốn chạy?"

Anh không có tâm tư gì tốt.

"Không được chạy."

Thổi thổi vào tai cậu, cảm giác tê tê dại dại giống như bị điện giật làm cậu có chút không biết làm sao.

Hàm răng ở tuyến thể cậu nhẹ nhàng cọ sát, đầu lưỡi liếm liếm, cậu ngăn không được run rẩy.

"Anh Jeff, anh thả em đi, chúng ta về nhà làm......"

Đây chính là công ty, ở ngoài cửa kia có biết bao nhiêu người đang làm việc.

Muôn hình muôn vẻ, hiện tại đúng lúc là thời gian cơm trưa, có người chuẩn bị xuống lầu đi ăn cơm trưa, trong phòng hội nghị một đống người chờ anh mở cuộc họp, thư ký đang sửa sang lại tài liệu.

Như cách nhau một cánh cửa, cậu quỳ trên mặt đất......

Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi cả người cậu một chút sức lực cũng không có, mềm mại bị anh bế lên còn  khụt khịt khó chịu mới xong.

"Sao lại khóc ?"

Anh ức hiếp cậu dứt khoát không có điểm mấu chốt.

Cậu thở hổn hển khóc, trên người bị lột sạch sẽ, bị ức hiếp không có khống chế lực độ, làm cậu đau ngược lại  được một tấc lại muốn tiến một thước.

Trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc đều có một gian phòng nghỉ như vậy có thể có thể thuận tiện ngủ trưa, cậu được đặt lên khăn trải giường trắng tinh.

Phòng này là phòng đơn. Có một giường đơn còn có vị trí thuận tiện để tây trang, thoạt nhìn càng giống như là phòng đơn ở khách sạn.

Hai nam nhân nằm trên đó thật sự là có chút chậc, đầu cậu choáng váng đến mơ hồ, cơm trưa này ăn quá no rồi, bụng nhỏ đều trướng lên.

Dù sao hoàn cảnh có hạn, anh cũng không có cầm thú đến vậy trong người lúc nào cũng mang đồ an toàn, huống hồ người dưới thân rên dễ nghe, khuôn mặt đỏ bừng chịu đựng không khóc làm anh càng nhịn không được.

Cho nên liền đi vào, khoang sinh sản phỏng chừng này một hồi đều đầy, thân thể cậu luôn yếu cho nên làm một lần liền đặc biệt dễ khóc.

Khác không nói, trên người cực kỳ trắng bởi vì rất ít ra ngoài cho nên làn da trắng nõn rất đẹp, véo một cái liền có dấu hồng hồng.

Giữa trưa có người ở nhà ăn cơm ăn uống no đủ, có người ở trong phòng hội nghị chờ đến hoa nở, cũng có người quỳ gối trên mặt đất đạt được một thân đầy dấu hồng hồng.

Anh xoa xoa cho cậu.

"Bảo bảo thật tuyệt, gần đây thể lực khá hơn nhiều."

Hôn môi cậu, có thể nhìn thấy anh hưng phấn.

Ở trong nhà chỉ sợ có thể hai lần, ở nơi như văn phòng này, thật sự là khảo nghiệm thể lực, đầu gối cậu đều quỳ đỏ lên.

"Anh lại ức hiếp em."

Tiếng nói khàn khàn, tay nhỏ mềm mại đánh ann, không vui xoay người qua, không để ý đến anh.

"Sao lại ức hiếp em?. Còn không phải cho em ăn một bữa cơm?"

Thuận thế lau khô người anh cũng chui vào tới, căn bản không có muốn đi ra ngoài mở họp, hai đại nam nhân nằm ở trên giường đơn thật sự có chút miễn cưỡng.

Anh thân cao chân dài, nằm trên giường này liền có chút ngắn.

Anh không thích đi làm lại không phải  ngày một ngày hai, đã từng nguyện ý một chút nhưng từ khi bắt đầu ở cùng bà xã anh liền hết sức chuyên chú không có thời gian nhàn rỗi xem chuyện khác.

Anh đưa cánh tay ra làm gối cho cậu.

"Bảo bảo, đừng khóc."

"Em không khóc."

Tổ tông đây là tức giận, chính là đối với anh cậu có thể nhẫn tâm đến đâu?. Thành thật một chút đem mặt vùi vào ngực, rầu rĩ nói.

"Lần sau không được như vậy?. Về nhà làm những việc này, không thể ở chỗ này......"

"Được, lần sau nhất định sẽ không như vậy."

Buổi trưa cậu đều ở trong phòng tủi thân mà ngủ, thể lực không tốt lắm, mới vừa sinh xong bảo bảo một thời gian, làm một lần làm không xong liền phải đình chỉ, nếu không liền khóc.

Hiện tại cũng coi như là chậm rãi vận động khá hơn nhiều, hôm nay cũng biểu hiện xuất sắc, ở trong văn phòng quỳ còn có thể có thể lực tốt.

Thư ký Leo là Beta không ngửi thấy pheromone, chờ buổi chiều vào văn phòng vẫn là cảm thấy không khí hơi kỳ kỳ.

Omega ngủ ở phòng bên, anh vào kêu cậu, đưa theo cậu đi mở họp, giương mắt nhìn thư ký.

"Thư ký Leo, cậu có tin tôi cho người móc mắt cậu."

"Đừng đừng đừng, Satur tổng tôi sai rồi."

" Nếu cậu dám chảy máu mũi với bảo bảo nhà tôi, tôi làm chết cậu."

"............"

Leo nào có ham sắc, chỉ là vô cùng đơn giản thích ăn dưa, cũng coi như là  hiểu rõ hai người giữa trưa không mở họp mà ở trong văn phòng làm cái gì.

Nhân viên của tập đoàn Sumettikul rất đông, lại không giống công ty cấm tình yêu văn phòng, ngược lại cổ vũ giải quyết vấn đề cá nhân cho nên Jeff Satur làm lão tổng của tập đoàn, mỗi ngày mang theo bà xã đi làm, có vấn đề gì sao?

Người trong phòng hội nghị chờ từ giữa trưa tới buổi chiều, ai dám lên tiếng ?. Ai dám nói chuyện, ngay cả lúc Baekhyun gọi video nhìn trên cổ cổ tay Jeff có vết cào chói mắt cũng  chỉ có thể im lặng không lên tiếng.

"Vấn đề đất đã giải quyết, hạng mục có thể triển khai bình thường, nhưng...chuyện Puttha gia, Bible có  biết không?"

Baekhyun ở trong điện thoại hỏi.

"Chắc là còn chưa biết, tôi khuyên cậu đừng gọi điện thoại cho cậu ta, hiện tại Build mất trí nhớ, thấy cậu có thể sẽ liền bốc hỏa."

".....Đã biết."

Chuyện này dù sao cũng là từ Baekhyun mà ra cho nên cậu ta cũng chịu toàn bộ phí nhận thầu.

"Tình hình hiện tại Sumettikul tổng  dứt khoát không để ý tới công ty sao?. Chủ tịch ở loại thời điểm này không ra mặt sợ là không tốt lắm đâu?"

"Đúng vậy, Satur tổng......"

Liên tục một tháng Bible đều ở trạng thái nghĩ làm, hiện tại cũng nên trở về thật lại chưa về.

Build mất trí nhớ, căn bản không chịu rời người, nghe nói là một giây đồng hồ đều không thể rời đi, bằng không Omega so với con còn có thể khóc hơn.

Làm một người từng trãi đã có con gái, tưởng tượng một chút trường hợp này, chỉ sợ có chút đau đầu.

Nhưng anh cũng không thể phủi tay không quản.

"Vậy các người muốn cậu ta trở về chủ trì, các người làm cho cậu ta trở về đi,  điện thoại, các người gọi."

"............"

Anh ném điện thoại qua, anh không có quyền lợi quyết định công ty, chỉ có thể tiến hành hạng mục từng năm, cho nên có rất nhiều chuyện xác thật không thể thực thi.

Nhưng ít nhất có thể cho công ty hoạt động, chẳng qua lợi nhuận không bằng ở thời điểm có Bible thôi.

"Cho các ngươi điện thoại thúc giục cậu ta trở về các ngươi lại không gọi, vậy thì ngậm miệng lại đi."

Mở họp nửa ngày chính là nghe Baekhyun báo một chút tình hình mà thôi, Alpha ở đây đều có thể ngửi được trên người Jeff có một cổ hương thơm ngào ngạt, anh nhìn điện thoại nhíu mày.

Chỉ thấy cha gửi tới một tin nhắn, không thể nhịn được nữa.

[ Mang con gái của cậu về cho tôi. Tôi chỉ có một cái xương già này thôi.]

Này làm sao bây giờ, vất vả lắm mới đưa được con gái đi, anh không muốn đón trở về.

END CHAP 130.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net