Chapter 200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có con...nhất định thêm điểm, Biu Biu nhà anh đã tốt nghiệp rồi, xuất sắc."

Anh cười khẽ, ôm sự mềm mại ngọt ngào trong vòng tay.

Cậu ngủ rất sâu, cho dù hôn cũng chỉ có thể đáp lại một cách yếu ớt, hôn nhau một hồi anh liền không thể kiểm soát.

Mỗi lần gặp phải tình huống này, anh đều hối hận bản thân vì sao lại muốn hôn, nhưng cậu ở đây liền làm anh không nhịn được.

"Anh...Đừng có chọc em a, khó chịu, cứng..."

Sự phản đối mềm mại của người mang thai rõ ràng là không có tác dụng.

Qua một lúc ánh mắt nóng rực của anh di chuyển trên thân thể cậu, trong lòng hết sức kiềm chế ý nghĩ hung hăng làm cậu, anh nằm bên cạnh cậu.

Lòng bàn tay ấm áp, cuối cùng đặt lên bụng cậu, thở vào bên tai cậu:

"Bảo bối, em thật sự quá ngọt rồi."

Vị ngọt chạm vào trái tim anh.

*

Buồn ngủ khi mang thai là chuyện bình thường, ngày hôm sau mặt trời lặn, ánh nắng vàng rực chiếu xuống mặt nước biển, có gió thổi qua, mặt nước lấp lánh.

Nhiệt độ không cao lắm, phong cảnh đẹp như tranh, cậu dụi dụi mắt tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã không có người rồi.

Lại nhìn trên người mình, quả nhiên quần ngủ đã mất , điện thoại ở cạnh giường.

Mơ hồ tỉnh dậy và gọi điện:  "Hmm...?"

Anh xem buổi diễn tập ở trung tâm thương mại: 

"Dậy rồi ? Đã là buổi trưa rồi nha, con sâu lười"

"Hừ...em mới không phải là con sâu lười. "

 Cậu lầu bầu rồi xoay người, muốn làm gì đó:

 "Là bảo bảo ở trong bụng thích ngủ."

Kim đồng hồ ở đầu giường đã điểm hơn bốn giờ chiều, thảo nào nói cậu là sâu lười.

Ngày thường vào lúc này đã sớm dậy gây ầm ĩ rồi, hôm nay có lẽ là vì nguyên nhân đi đi lại lại khắp nơi nên càng mệt nhọc hơn một chút.

Bên anh có chút ồn ào, cậu nghe nửa ngày cũng không nghe rõ.

Anh rời đi và di chuyển đến một nơi yên tĩnh:

"Có đói không? có muốn dậy ăn chút đồ gì a, anh cho người đưa đến cho em? Bây giờ anh đang ở trung tâm thương mại, sợ là muộn một chút mới có thể về, ngày mai cắt băng khánh thành và trình diễn, ho...anh đưa em đi xem xem?"

"Hả? Em bây giờ ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ, hình như đều không làm được cái gì khác, anh...anh như vậy sẽ chiều hư em nha, sau này em sinh bảo bảo rồi, chẳng phải em sẽ không thể làm gì khác ngoài ăn và ngủ sao?"

Cậu lẩm bẩm một tiếng.

Bộ dáng tỏ vẻ bản thân không vui, nhưng anh lại mỉm cười xấu xa.

"Thế có gì không tốt, cưới em về không phải như vậy sao? Em muốn làm gì cứ tùy thích."

Anh giả vờ vô ý nhắc đến:

"Vậy em có muốn đến xem cắt băng khánh thành vào ngày mai không?"

Cậu suy nghĩ một hồi:

"Hừ...em không muốn đi nha, nhất định có rất nhiều người, em không quen biết ai hết, mọi người đều quay  quanh anh, em đi rồi...cũng không có cái gì thú vị."

"Hả?"

Anh ho hai tiếng, cậu không đến làm sao được! Cậu không đến thì anh cầu hôn với ai !!

"Chuyện gì làm em thấy không thoải mái? Ừm, ngày mai anh sẽ bận rất lâu, nếu em không đi cùng anh, có thể cả một ngày sẽ không gặp anh. "

"Ahhh...không gặp anh trong một ngày. "

Trong lòng cậu do dự một chút, nhìn chằm chằm vào đôi chân nhỏ.

"Nhưng mà, anh không phải không cho em đến nơi đông người sao?"

"Trong cuộc họp thường niên lần trước em và anh Barcode ở 1 bên,  cũng không có ý nghĩa gì nha...."

Mỗi bữa tiệc rượu đều như thế, cậu bây giờ đã không còn nguyện ý đi nữa.

Không có ai quen biết mình, đi rồi cũng không có ai chào hỏi, hơn nữa còn không có bánh vị ớt, không bằng bản thân 1 mình thành thật ở lại trong phòng.

"Lần này em muốn ăn gì, anh đều cho người sắp xếp cho em, có được không? Ừm... Có bánh vị ớt? Hoặc là cái khác, em muốn ăn gì."

Anh cảm thấy có chút khó xử lý.

"Anh bây giờ trở về cùng em."

"Không cần a, anh bận việc anh đi, nếu cần thì em đi, dù sao ở trong phòng cũng không có gì thú vị."

Cậu chính là cảm thấy kỳ lạ, bình thường bản thân nếu như không nguyện ý muốn đi, anh cũng sẽ để cậu nằm ở trong phòng, hiện tại đột nhiên có chút muốn cậu đi ra ngoài.

"Dù sao lúc nào cũng ở trong phòng sẽ khiến em bị đau lưng, nếu như ngày mai em cảm thấy vui vẻ, anh lại đưa em ra bãi biển ngắm hoàng hôn, có được không?"

Anh thương lượng với cậu.

"Hoàng hôn? Được! "

Cậu tưởng tượng ra một bức tranh, cảm thấy rất tốt.

*

"Này cũng quá ngọt rồi đi, hai người đứa thứ hai đều có rồi, sao lại giống như mới yêu vậy."

 Jeff đi ngang qua nhìn thấy dáng vẻ anh cầm điện thoại gọi điện cười cười, nhịn không nổi trêu chọc.

"Chỉ mình cậu nói nhiều phải không."

"Làm sao, lời thoại của cậu, không hồi hộp sao?"

Bible chỉnh sửa cà vạt của bản thân một chút:

 "Cũng hồi hộp, không biết hồi hộp cái gì nữa."

Đôi khi rắc rối của đàn ông cũng khá kỳ lạ.

Hiện tại bụng của cậu vẫn là khá rõ, nếu như là năm tháng bình thường nhất định sẽ không có cơ hội nhìn thoáng qua liền thấy, bây giờ cặp song sinh chỉ có thể mặc quần yếm.

Con của hai người đều ở trong bụng, bây giờ anh cầu hôn...

Sợ là có hơi muộn, nhưng đây là cơ hội để anh tuyên bố với tất cả mọi người, mong muốn người khác biết nhất.

Bố trí hiện trường toàn bộ đã làm xong, toàn bộ sảnh tầng 1 được trang trí theo phong cách Châu Âu, tất cả trang sức trong tủ kính pha lê là vật trưng bày.

Từ đại sảnh tầng một tiến vào, sợ rằng cần phải mất hơn mười phút đi bộ.

Quy mô của Trung tâm thương mại gần như lớn nhất ở thành phố Z,  thương nhân định cư cũng vô cùng toàn diện.

Trong khu du lịch biển, tiến hành thiết kế trang sức biển để bán, tạo đặc điểm riêng thuộc về biển của thành phố Z, và tiêu thụ ở toàn bộ khu vực duyên hải, đây là 1 loại thủ đoạn thường dùng.

"Ngày mai hai người là nhân vật chính, tin tức nóng hổi cuối cùng nhất định không có vấn đề gì." 

Jeff vỗ nhẹ bờ vai anh:

"Tôi hiểu, thả lỏng đi."

"Cậu nói nếu em ấy không đồng ý thì phải sao đây..."

"? Cậu ấy không đồng ý, cậu ấy vì sao lại không đồng ý?"

 Vẻ mặt Jeff nghi ngờ:

"Bụng cậu ấy to như vậy, chẳng lẽ còn có thể mang theo con traichạy?"

Anh trừng mắt nhìn Jeff : 

"Cậu tranh thủ thời gian đi phi phi phi.. Đừng có nói mấy lời không may mắn như vậy, tôi thực sự không muốn có con trai mình nữa."

"Con gái cũng vậy...."

Hai người giống như những người cha đáng thương, cả hai đều hiểu nỗi đau này.

"Haizz..."

Cũng không biết tại sao, có lẽ vì đây là lần đầu tiên cầu hôn, tim vẫn đập thình thịch, vẫn luôn cảm thấy không được, cũng không hiểu sao lại căng thẳng hồi hộp đến thế.

Có thể, cuối cùng cũng có thể cho Biu Biu một danh phận.

Một người có thể để em ấy quang minh chính đại xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.

Anh chạm vào chiếc nhẫn kim cương trong túi, liên tục ma sát chiếc nhẫn, như thể kim loại lạnh này cũng có thể thông qua nhiệt độ cơ thể, trở nên nóng hổi.

Mong thời gian càng lúc càng nhanh, muốn trở về khách sạn, ôm lấy bảo bảo đang mang thai của mình không có chuyện gì liền hôn một chút, cảm giác thỏa mãn trong lòng.

*

"Anh, sao em lại cảm thấy em mặc như thế này,  kỳ kỳ á."

Cậu cuối đầu nhìn xuống quần yếm của mình, thật sự rất bắt mắt trong một số lễ phục.

Lễ cắt băng khánh thành hôm nay, toàn bộ khách mời đều là danh gia vọng tộc, người nổi tiếng, cần phải có thư mời, sẽ tiến hành thử vào lúc 4h chiều.

"Rõ ràng là rất đẹp."

Anh ngước mắt lên, ánh mắt nóng rực không chút kiêng kị quan sát thân thể cậu.

Cậu bị anh ôm vào trong lòng, có chút kì lạ:

"Sao hôm nay anh không đi uống rượu với các chú nha?"

"Ahem, hôm nay..."

"Hôm nay chồng cậu còn có chuyện khác."

Jeff đi ngang qua ung dung nói.

Anh đẩy Jeff một cái:

"Đi sang một bên."

 Vẻ mặt cậu mông lung, mặc dù không biết tình huống như thế nào, nhưng đây là một bữa tiệc rượu kinh doanh quy mô bình thường.

Trong đại sảnh tầng một, có không ít chỗ ngồi, mọi người hầu hết đều đi vào, sau khi mọi người đã vào chỗ ngồi, buổi triển lãm trang sức cũng sắp bắt đầu.

Vừa rồi cậu nhìn thấy rất nhiều chị gái mặc quần áo xinh đẹp, bây giờ cậu rất mong chờ được xem sẽ trông như thế nào.

Ngồi trên ghế đung đưa chân:

"Anh...anh nói nhiều chị gái xinh đẹp như thế, đồ bọn họ mặc rất đẹp nha, một lát bọn họ trình diễn đồ gì em đều không có thời gian xem nha"

"Chỉ muốn xem chị gái xinh đẹp thôi sao?"

Cậu gật gật đầu, sờ sờ bụng nhỏ của mình:

"Thật hy vọng bảo bảo là con gái a, như vậy sau này cũng có thể xinh đẹp như vậy không!."

Anh hơi nghiêng người, ngón tay mảnh khảnh với xương khớp rõ ràng đặt lên bụng cậu sờ sờ:

"Con trai hay con gái đều đẹp."

"ừm ừm."

"Nếu chỗ nào không thoải mái thì nói anh biết, đừng tự mình chịu đựng, một lát anh phải lên sân khấu cắt băng khánh thành, thư ký Leo ở phía sau, em gọi một chút cậu ta liền qua ."

Cậu thấp giọng phàn nàn:

"Ai da, em biết rồi, em chỉ ngồi yên lặng ở đây thôi, có thể có chuyện gì chứ, em nào có yếu ớt như vậy nha? anh nghĩ về em cũng quá yếu đuối rồi."

Cậu không chịu vỗ vỗ vào bụng nhỏ của bản thân:

"Được rồi, được rồi, em nói đều đúng."

Anh nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nắm lấy tay cậu:

"Biu Biu..."

"Hửm?"

Lời anh còn chưa nói xong, ánh đèn sân khấu trở thành tâm điểm, người dẫn chương trình bước lên trong bộ váy xinh đẹp: 

"Chào mừng tất cả mọi người đến với buổi trình diễn trang sức " Tình yêu duy nhất" của Trung tâm thương mại Hải Bân." 

Tiếng vỗ tay vang dội, người dẫn chương trình vô cùng chuyên nghiệp, nụ cười như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm, ngay cả cậu cũng tò mò.

MC : "Sau một năm rưỡi thì hôm nay cuối cùng chúng ta cũng có thể nhìn thấy lần ra mắt trang sức này."

Có rất nhiều phương tiện truyền thông đến đây để chụp ảnh.

Trước đây cậu cũng tham dự rất nhiều bữa tiệc rượu nhưng chưa từng thấy có nhiều phương tiện truyền thông như hôm nay.

Cậu một người đang mang thai ngược lại cảm thấy hơi lạc quẻ ở đây. 

Không khỏi có chút lo lắng, mặc dù biết mình không phải là nhân vật chính nhưng cậu vẫn luôn có cảm giác bị nhìn chằm chằm?

Hôm nay từ lúc bước vào hội trường, Jeff vẫn luôn nhìn cậu cười cười, cậu còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình nữa cơ.

Người dẫn chương trình nói liên tục không ngừng, mặc dù chỉ là những lời lịch sự, âm nhạc bắt đầu vang lên cùng ánh đèn rực rỡ xen kẽ nhau. 

Những màu sắc rực rỡ của ánh đèn pha lê từ từ nở rộ trên sân khấu:

"Tiếp theo mời mọi người thưởng thức sản phẩm đặc biệt của lần này! TRỌN ĐỜI " TÌNH YÊU DUY NHẤT" ."

TRỌN ĐỜI CHỈ MỘT TÌNH YÊU.

END CHAP 200.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net