Chapter 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không nỡ để bảo bối tuổi nhỏ như vậy đã chịu khổ, không nỡ nhìn thấy cậu vì mang thai mà khó chịu.

"Anh...sao vậy."

Cậu mấp mấy môi hỏi, được anh cắn một cái cả người cậu tỉnh táo hơn nhiều.

Không có mệt mỏi muốn ngủ nữa, vươn tay nhỏ, chọc chọc mặt anh, chọc thành cái lỗ nhỏ mới buông tay, sau đó lại chọc tiếp.

Giống như cố ý chọc cho anh vui, giọng nói ngọt ngào, mềm mại giống kẹo bông gòn.

"Anh sờ bụng em làm gì nha?"

Anh hỏi.

"Còn đau không?"

Cậu lắc đầu.

"Không đau."

"Em có phải bị bệnh rồi không, Có phải sẽ trở nên yếu đuối không?. Anh không vui ạ?"

Không vui? Sao có thể không vui. Trong lòng anh như bắn pháo hoa, chỉ là bây giờ cậu dáng vẻ như vậy sao anh có thể không đau lòng chứ.

Anh hạ thấp thanh âm, ánh mắt ôn nhu.

"Không phải bị bệnh, nơi này......"

Sờ sờ bụng nhỏ của cậu, nhẹ nhàng xoa.

"Có tiểu bảo bảo, Biu Biu, chúng ta có bảo bảo rồi."

Biu Biu có chút ngây người.

"Tiểu bảo......bảo?"

Nhiệt độ lòng bàn tay anh thông qua một lớp quần áo truyền đến làn da của cậu, ấm áp giống như ngọn lửa có thể đốt cháy, làm cho cả người cậu như bị đốt cháy, trong lòng mơ hồ bị một cỗ nóng bức bao phủ.

Anh hôn lên trán cậu, cọ cọ chóp mũi, hai má tựa vào nhau.

"Biu Biu, tôi làm em khổ như vậy em đừng tức giận, đừng đau lòng có được không, là tôi sai rồi, đối với em không tốt, em đánh tôi mắng tôi đều được, em đừng khóc có được không?"

Cậu vẫn là ngây người, cậu đối với chuyện mang thai này không quá hiểu biết, anh nói với cậu, hiện tại cậu cũng không có cảm giác gì, nhưng ngẫm lại trong bụng có một tiểu bảo bảo của anh và cậu, trong lòng cậu cũng có chút kích động.

"Không tức giận, em sao có thể tức giận với anh, như vậy em liền không ngoan...Em không thể không ngoan..."

"Tiểu bảo bối của tôi......"

Anh nhịn không được lại hôn cậu, nhìn trên tay cậu còn kim truyền dịch, đau lòng muốn chết.

"Chỗ này thật sự có  tiểu bảo bảo ạ. Đơn giản như thế a?"

Cậu không rõ hỏi.

"Nào có đơn giản, còn lâu, không muốn em chịu khổ nhưng trong lòng tôi lại vui, nhiều năm như thế đây là lần đầu tôi rối rắm, muốn hay là không muốn......"

Cậu uống thuốc trị cảm cùng thuốc giảm đau, tuy rằng bác sĩ nói không sao, cậu chỉ phát sốt liên tục một thời gian, khó chịu mấy ngày mà thôi.

Dù sao mang thai cũng mười tháng, Biu Biu của anh vẫn là một đứa nhỏ, làm một đứa nhỏ mang một đứa nhỏ, nhưng có không muốn anh cũng không nỡ bỏ.

"Tại sao lại không muốn?. Anh không muốn có bảo bảo sao, em rất thích nha, em muốn cùng anh có tiểu bảo bảo,lúc trước đều là nói hơn nữa...... Có phải bây giờ bảo bảo rất nhỏ không, anh đừng không muốn bảo bảo có được không, chúng ta nhìn bảo bảo lớn lên có được không......"

"Em phát sốt đều là do bảo bảo quậy, nhỏ như vậy mà đã quậy như thế rồi,  có đói bụng không, ăn một chút gì đi, tôi cảm thấy tôi mới đi một tuần mà em đã gầy đi nhiều rồi.?"

Cậu lắc đầu.

"Không muốn ăn......thuốc đắng như vậy, anh hôn em đi, anh đi một tuần, chào buổi sáng, chào buổi trưa, chào buổi tối đều không có hôn em, em tính tính đây là thiếu......."

Bấm bấm ngón tay bắt đầu tính xem rốt cuộc anh thiếu bao nhiêu cái hôn.

" Trừ sáng trưa chiều, còn có ngày thường anh luôn thích bắt nạt hôn em, tóm lại.....là rất nhiều rất nhiều!"

" Đều cho em, đều cho em hết ."

"Anh đừng tức giận, sau này em nhất định sẽ nghe lời, tuyệt đối sẽ không cùng người khác nói chuyện, sau này đừng tức giận liền không để ý tới em có được không......em rất sợ......"

Cậu nói lại có  chút nức nở nói.

Anh ôm người cậu nhẹ giọng nói.

"Được, tôi đồng ý với em, nếu xảy ra chuyện như vậy, tôi nhất định kiểm điểm bản thân, là tôi quá đáng, tôi cũng không biết vì sao lại tức giận như thế......Biu Biu, em tha thứ cho tôi có được không?. Tôi cũng là lần đầu tiên thích một người, tôi không nghĩ em cùng người khác thân cận tôi sẽ tức giận như vậy, tôi là người đàn ông trưởng thành, là Alpha của em, là tôi quá dễ dàng tức giận rồi."

"Huhu...Em không muốn làm anh tức giận, em cũng không biết an ủi, em chỉ biết khóc, em thật là vô dụng.."

"Mới không phải, Biu Biu nhà ta có ích nhất."

Vừa khóc là có thể khiến anh mất bình tĩnh, cái gì mà ghen với không ghen đều bị anh vứt ra phía sau, chỉ cần Omega của anh khỏe mạnh vui vẻ thì tốt rồi.

Là anh quá cố chấp, lần đầu gặp được  người mình yêu cho nên có chút cứng nhắc, này không quan trọng, cậu mang thai tiểu bảo bảo, sau này sẽ càng cưng chiều hơn.

Anh cúi đầu hôn cậu từ gương mặt đến đôi môi, thích cưng chiều cậu, cưng Omega của anh lên tận trời cao, bởi vì đây là Omega anh nuôi trong nhà, người khác không thể có được, chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.

Cậu quá đáng yêu, cậu ở Puttha gia nhiều năm nhưng vẫn giống như mặt trời nhỏ đầy hy vọng.

Anh có lúc nghĩ, rốt cuộc mình có phúc khí có thể cưới được cậu, có thể che chở bảo bối này.

Kết quả kiểm tra sức khoẻ đã có, trong hai ngày nếu hạ sốt thì không có vấn đề gì, cậu vui vẻ nhưng chỉ một lúc liền thấy mệt.

Cậu lẩm bẩm một mình.

"Muốn sinh cho anh một tiểu bảo bảo, hiện tại thật sự có rồi, xem ra lúc trước anh muốn cùng cậu.....Ở trên giường thật vất vả, cũng không uổng phí nha, cậu phải trả tiền lương cho anh nha~~~"

"Khụ......"

Anh uống một ngụm nước thiếu chút nữa sặc.

Hộ tá hỗ trợ rút kim, mặt đỏ ửng trêu ghẹo nói.

" Tình cảm của Sumettikul tổng và  thiếu phu nhân thật tốt, thật là làm người khác ngưỡng mộ."

"Anh ấy không có tốt đâu....... luôn đánh..."

Còn chưa kịp nói mông nhỏ, anh liền đưa nước đến ép cậu uống.

Các hộ tá đều che miệng cười, nói cậu thật đáng yêu, chuyện gì cũng không để trong lòng.

Thấy mọi người đều cười, cậu quay qua hỏi anh các tỷ tỷ đều đang cười cái gì a?

Anh trả lời cậu.

" Loại chuyện gì...không cần nói với người khác......"

"Mọi người muốn bảo bảo, đều không phải là làm như thế sao?. Không cần bảo bảo liền không thể làm cái này sao?"

Anh nhíu mày hỏi.

"Thích làm cái này hay là thích bảo bảo"

Cậu suy nghĩ, phản ứng lại anh là đang trêu chọc cậu liền vội vàng chui vào chăn

" Anh đừng nói nữa, em nói sai rồi,
các tỷ tỷ đều chê cười em"

"Không nói sai, nhưng mà em là muốn  tiểu bảo bảo hay là muốn tôi."

"Em mới không nói đâu."

"Ai nha, anh đừng chọc em....ngứa...... Ha ha ha, đừng chọc mà...!"

Anh muốn cậu nói chuyện, không được trốn trong chăn.

Tiêm hai mũi quả nhiên tốt hơn nhiều rồi, tuy cả người vẫn có chút nóng, nhưng đã có tinh thần hơn, đã có thể ăn đồ ăn, quan trọng nhất chính là giữa trưa đã cười rồi, không có khóc nữa.

Nếu không anh sẽ đau lòng chết mất, hối hận chế, bản thân sao có thể tức giận tận một tuần với tiểu bảo bối đáng yêu như vậy. Anh cũng không biết sao lại như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy đau lòng.

Lần này cậu phát sốt, chủ yếu là vì cậu quá nhỏ. Vừa mới thành niên, tuyến thể không thành thục, hơn nữa cùng cãi nhau với anh trong lòng liền khó chịu,  trong lòng không thoải mái, ăn không ngon, còn không có pheromone của Alpha bên cạnh nữa.

Mỗi ngày trốn trong ổ chăn khóc, không khó chịu mới lạ.

Cùng anh náo loạn một hồi, ăn chút gì đó, liền cái gì cũng ăn không vô, muốn ngủ. Lòng bàn tay anh vẫn luôn vuốt bụng cậu, cảm thấy thật thần kỳ.

Bụng nhỏ bằng phẳng như vậy mà giờ này khắc có một sinh mệnh ở chỗ này chậm rãi lớn lên.

Giường trong phòng bệnh đều là giường đôi, cùng khách sạn không có khác biệt gì lớn.

Anh vỗ vỗ lưng dỗ cậu ngủ, cậu chỉ  hừ hừ hai tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, tay nhỏ ôm lấy cánh tay anh như thế nào cũng không chịu buông tay.

"Làm sao vậy?"

"Em nằm mơ, anh trở về......còn tức giận nữa."

Đem cằm đặt trên mái tóc mềm mại của cậu.

"Lúc tôi chưa về, có phải rất tủi thân không?"

"Ừm...... Buổi tối không có anh, em không ngủ được."

"Vậy em nghĩ cái gì?"

"Em nghĩ...Anh có nhớ em không.. Có  ăn cơm đúng giờ không, không ôm em anh có ngủ được không. Em hy vọng anh sẽ nhớ em, nhưng mà em không muốn anh ngủ không được, em thật là mâu thuẫn nha.."

Yên lặng 2 giây, anh ôm cậu cúi đầu hôn cậu, đầu lưỡi thăm dò đi vào, cướp lấy hô hấp của cậu.

Trên người cậu vẫn rất thơm, trên đường có cắn một cái, tuyến thể mấy ngày nay không có dấu hiệu tạm thời, pheromone rót vào khiến nó hơi sưng lên. Bây giờ anh lại muốn hung hăng cắn cậu một cái.

"Ưm.....anh.....ưm...em...."

Cậu nói không nên lời, còn chưa nói được hai câu, môi đã bị anh chặn lại.

"Tủi thân như vậy, có phải tôi dỗ dành sẽ không tủi thân nữa."

Cậu suy nghĩ, gật đầu rồi lại lắc đầu.

"Em không......trong đầu đều là anh"

"Hửm......"

END CHAP 62.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net