Chap 1 : Xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xin lỗi anh vì lỡ yêu anh quá nhiều

Xin lỗi vì đã ra đi trước

Xin lỗi vì em một thằng đàn ông bị trầm cảm vô dụng

Xin lỗi anh vì tất cả .....

.
.
.

Chồng tôi anh ấy là một bác sĩ tâm lí luôn thấu hiểu suy nghĩ của người khác, nhưng tôi thì không.

Tôi là một nhà văn . À , không phải. Tôi chỉ là một người thích viết văn , vì những tác phẩm của tôi không có ai đón nhận nó . Những tác phẩm cỏn con ấy rất giống tôi , đều không có ai đón nhận và ở bên cạnh

Một cuốn tiểu thuyết vô giá trị, một con người vô dụng chỉ làm phục vụ sống chật vật qua ngày .

Nhưng đã có một tia nắng xuất hiện trong tâm hồn u uất của tôi , nó khiến tôi biết yêu , biết thương cũng khiến tôi nhận ra mình là một thằng khờ . Những tác phẩm của thằng khờ này không có ai đọc chỉ duy nhất một người là anh Bible !

Anh đọc tác phẩm đầu "Em và biển " do tôi viết và khen nó hay , lời khen ấy như đã chạm vào trái tim của một người đã rất lâu không cảm nhận được tình yêu đó là tôi , một thằng bé mồ côi sống ở khu nhi viện nhỏ .

"Giữa em và biển anh chọn ai ? Em không đẹp như biển , không có bờ cát trắng mà anh thích nằm , không có dòng nước mát lạnh mà anh thích tắm , không có bình minh hay hoàng hôn đầy thơ mộng ! Em chỉ là một thằng ngốc , chỉ khiến anh đau vì vỏ ốc trên bãi cát trắng , chỉ khiến anh cay mắt vì nước mặn , chỉ mãi u uất vì trầm cảm với một màu đen trong tâm trí . "

_Em và biển_

Sau khi kết hôn thì chúng tôi càng trở nên xa cách .

Một bữa ăn tối bình thường cũng là một điều gì đó vô cùng xa xỉ , ngồi nói chuyện với nhau như vợ chồng cũng không có vì anh ấy luôn bận . Bận đến nỗi quên luôn cả người vợ luôn ở nhà chờ anh trong đêm tối , quên luôn rằng anh đã kết hôn . Và anh quên luôn cả đường về nhà mà đã ở với người con gái khác .

Đúng vậy , trước khi yêu tôi anh ấy yêu phụ nữ và sau khi cưới tôi anh lại yêu phụ nữ. Vì tôi là một thằng con trai không thể sinh con cho anh , không có mái tóc dài và thân hình quyến rũ và hơn tất cả tôi là một thằng bị tâm thần nên không xứng đáng với một bác sĩ . Anh đã cứu rất nhiều người ra khỏi nơi tăm tối của tâm hồn , nhưng với tên mắc trầm cảm "nhẹ"như tôi lại không thể vì anh có coi tôi là con người đâu ..

Tôi đến bệnh viện mang cơm trưa cho anh nhưng lại thấy một người phụ nữ khác ngồi trên đùi anh , có lẽ ở bệnh viện ai cũng biết về mối quan hệ của họ, chỉ có tôi tin anh quá mức

" Anh là bác sĩ tâm lí mà không chữa được cho thằng vợ tâm thần của anh à , mà còn đi ngoại tình nữa ? "

" Anh chỉ chữa bệnh cho con người chứ không cho động vật ."

Cái gì ,tôi không nghe nhầm chứ ? Tôi bị chính người chồng cùng chung sống với mình 2 năm gọi là "động vật "
Trái tim tôi như đang rỉ máu , nó đang dần nứt ra từng mảnh không chỉ vì sự thờ ơ của anh mà còn là câu nói vừa nãy .

"Em đã làm gì chưa tốt sao ?"

"Sao anh lại đối xử với em như vậy?"

"Tại sao anh đi yêu lại người yêu cũ của mình?"

Tôi tự hỏi bản thân vậy từ xưa đến nay anh ấy chỉ coi tôi là một con vật nuôi trong nhà , chỉ biết ở nhà để đợi chủ về .

Em là con người mà Bible , em cũng biết đau , biết yêu chứ. Hay giờ anh chỉ thấy tôi là một tên bị trầm cảm không biết cười, nhưng anh đâu biết những nụ cười ấy dần mất đi và thay thế bằng hàng nước mắt dài trên đôi má hốc hác này . Chính vì anh !

Em xin lỗi vì đã đổ lỗi cho anh , nhưng giờ em đã quá mệt rồi.

Tôi cứ thế lang thang trên đường dài , tay vẫn nắm chặt hộp cơm vì trong đó còn chứa tình yêu thương ít ỏi cuối cùng của tôi , tôi phải giữ lấy nó không thì sẽ bị mọi người gọi là kẻ không có tình yêu.

Đi đến một cây cầu trời bỗng đổ mưa to trong khi mọi người tấp nập chạy xe về , chỉ có tôi đứng ở đó . Cũng chẳng ai ngó ngàng đến tôi vì họ đang cho tôi là bị điên . Đúng tôi là một thằng điên , điên nên mới yêu anh !

Tôi chạy đến phía chắn mà đứng lên . Tôi có thể tự tử ở đây , ngay lúc này mà . Bên dưới chỉ là một dòng sông nước đang chảy rất siết, chỉ cần nhảy xuống là nó sẽ cuốn trôi tôi đi thật xa , xa để không ai tìm được tôi .

Nhưng tôi không thể.

Đúng hơn là không dám .

Tôi sợ khi tôi chết anh cũng không để ý tới mà còn vui mừng vì có thể lấy người phụ nữ kia . Khi tôi nhảy nếu có ai thấy họ cũng sẽ không cứu tôi mà chỉ chụp đăng lên mạng với tiêu đề
" Một tên điên bỗng nhảy cầu tự tử " ,

"Bị người yêu bỏ , thanh niên nhảy cầu tự tử"...

Tôi không cần một đám tang , vì tôi biết cũng chẳng có ai đến dù chỉ ngó một cái . Tôi không còn ai không có người thân , không có bạn bè và giờ chồng của tôi cũng ngoại tình .

Tôi đáng bị vậy lắm sao ?

Tôi ngồi gục xuống đất khóc thật lớn như để cho ông trời nghe thấy tiếng lòng tôi "Ông không thương con thì để con chết đi chứ , hả ? Xin người."

Tôi lại vô tình làm đổ hộp cơm ra nền đất . Không , không thể . Tôi phải giữ tình yêu của mình lại . Tôi không sợ bẩn hay gì mà trực tiếp bốc cơm dưới đất lên ăn không xót một hạt nào , ăn xong tôi thấy trong hộp vẫn còn cơm nên đóng lại mà ôm nó chạy về nhà .

.
.
.

Nếu anh ấy không yêu tôi vì tôi là đàn ông thì tôi sẽ biến thành phụ nữ .

Tôi định đi chuyển giới nhưng không đủ tiền . Ngày xưa , tiền lương của anh đều đưa cho tôi mà chỉ giữ cho mình chút ít , nhưng bây giờ số tiền đó lại được đưa cho người khác chứ không phải tôi nữa . Tôi cũng đã nghỉ làm phục vụ chỉ vì một câu nói

" Em cứ yên tâm ở nhà , để anh đi làm nuôi em ."

Tôi quyết định sẽ dùng chút ít tiền dành dụm cuối cùng ra mua váy , giày cao gót, đồ trang điểm sao cho thật giống phụ nữ , cho dù có bị người ngoài xỉ vả tôi vẫn làm vậy vì anh.

Nhưng những thứ tôi nhận lại được không phải tình yêu mà là sự đay nghiến , mỉa mai từ chính miệng anh

" Chó cũng có cái có đực , mà em nhìn mình xem trai cũng không ra trai , gái cũng không ra gái ."

Rồi anh đưa cho tôi đơn li hôn .

Cuối cùng thì anh vẫn rời bỏ tôi đi như những người khác . Cho dù tôi vừa sinh ra họ cũng bỏ tôi , cho dù tôi có đối xử với mọi người tốt thế nào thì người ở lại vẫn là tôi..

Tôi mang một con mèo lang thang ngoài đường về nhà nuôi , cũng chỉ 3 ngày nó lại mất . Tôi giúp đỡ cô gái bị cướp nhưng lại bị cho là chính là tên cướp đó , vì tôi và nó đội chiếc mũ giống nhau.

Cuộc đời tôi như một người giữa sa mạc . Nó nắng nóng , cát bụi bay mịt mù không gặp ai , không có có gì ngoài những cây xương rồng, những bụi cổ khô làm tôi chạm vào lại thấy đau vô cùng . Tôi khát tôi vô cùng khát tình yêu thương. Anh đến như là một biển hồ trong xa mạc đó , nhưng anh rời đi và tôi cũng nhận ra rằng biển hồ đó chỉ là tưởng tượng!

Tôi run rẩy kí vào tờ đơn đó , tôi cố giữ nước mắt không rơi xuống trước mặt anh . Tôi cũng chẳng dám nhìn anh vẻ mặt lúc đó ra sao , sợ mình sẽ ngã quỵ xuống đất hình ảnh cuối cùng tôi thấy anh là một nụ cười tươi khi tôi kí xong . Anh cũng không quay lại nhìn tôi một cái mà chỉ nói

" Tạm biệt!"

Lúc tôi không nghe thấy tiếng giày của anh nữa tôi mới bật khóc nức nở như một đứa trẻ, bông hoa hướng dương tươi tắn ngày nào nay đã lụi tàn . Trái tim tôi giờ đã vỡ ra từng mảnh không gì có thể hàn gắn lại .

Tôi đau lắm chứ nhưng không thể làm gì được ngoài việc im lặng và chờ đợi ngày anh tổ chức đám cưới với cô ấy . Tôi xin chúc phúc cho hai người!

.
.
.

Từ ngày hôm đó tôi bắt đầu hành hạ bản thân , từ những việc bỏ ăn uống đến tự làm mình đau . Có lẽ tôi đã sống quen với sự đau đớn cho nên nếu không đau về tinh thần được, tôi sẽ làm mình đau về thể xác .

Mỗi ngày tôi sẽ dùng dao cắt trên da mình đến khi chảy máu , mỗi lúc một hình và có khi còn có cả tên anh trên ngực trái . Sau đó sẽ ngâm mình trong nước nóng 3 tiếng cho cơ thể tím lại vì lạnh , da nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu và những vết thương càng trở nên nặng hơn . Nhưng tôi thấy vô cùng thoả mái chứ không còn đau rát .

Tôi cũng không uống thuốc trầm cảm mà bác sĩ kê cho , thay vào đó sẽ vứt chúng đi mà uống thuốc Limzentamon, loại thuốc tôi đã trữ sẵn trong tủ quần áo vì biết trước sẽ có ngày này.

*Limzentamon là loại thuốc mình tự nghĩ nó sẽ phá hủy từng bộ phận trong cơ thể khi uống nó bắt đầu từ dạ dày và kết thúc phá hủy ở tim .

Và có lẽ chính những hành động ấy khiến bệnh tình của tôi ngày càng nặng , bệnh trầm cảm từ nhẹ lên đến nặng chỉ trong vài ngày . Mọi người nghĩ đúng vậy đấy

Tôi muốn chết !

Mỗi đêm tôi không thể ngủ vì mỗi khi nhắm lại hình ảnh của anh lại hiện lên , vì tôi quá nhớ anh hay bị ám ảnh bởi anh .

Những tháng ngày hạnh phúc đó hiện lên trong tâm trí tôi ngư một thước phim ngắn tập . Giọng nói ấy , hình ảnh đấy , việc làm ấy khiến tôi phải rùng mình.

" Anh sẽ mãi yêu em , cho đến khi anh chết anh vẫn không ngừng yêu em ."

" Thật không vậy ."

" Thật chứ , anh đâu biết nói dối nhất là với em ."

Vậy sao bây giờ anh lại nói dối em rồi ?

Người ta hay nói "ở hiền gặp lành " nhưng chắc với tôi câu đó lại không hề đúng , hay nó quá đúng chỉ vì tôi là một người ác độc , không đáng có tình yêu thương.

Tôi ác đến nỗi tự uống thuốc phá hủy cơ thể mình , đến nỗi có ý nghĩ sẽ chết trong chính mái ấm này . Nhưng giờ tôi không thể, tôi sẽ bán căn nhà - tài sản cuối cùng anh để lại cho tôi khi li hôn .

Nửa số tiền tôi sẽ nhờ người mua chuyển đến cho Bible Wichapas Sumettikul - người chồng ... cũ của mình , còn nửa lại tôi sẽ đưa cho khu nhi viện ngày xưa đã nuôi tôi .

Số tiền ấy chính như là món quà cưới tôi anh cho anh , thay lời chúc phúc cho hai người vì giờ tôi không còn can đảm nữa rồi !

Tình yêu của đôi ta không như vì họ vượt qua bao bão giông , sóng gió mới đến với nhau , còn chúng tôi đến với nhau quá dễ và rời đi cũng như vậy .

Chồng tôi không yêu tôi .

Nhưng tôi vẫn còn yêu anh ấy , cho dù tình yêu đấy nhỏ và dễ vỡ như hạt sương đọng lại trên lá .

______________________________________

Hì , chưa hết đâu nha mí pà vẫn còn một chap nữa cơ .

Đây là một phích tui đã ấp ủ từ lâu nhưng có lẽ việc viết lách và dùng từ chưa tốt nên không thể chạm tới trái tim người đọc . Tui sẽ cố gắng !

Cảm ơn 😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net