CHƯƠNG 6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6- HÀI THÊU
...

Xa Dục liền nói với chúng tôi rằng, theo như những gì bà Vương làm hôm đó thì đâu có phải là giúp tôi đâu, đây rõ ràng là bắt tôi với con ma nữ đó nhanh chóng kết hôn với nhau mà.

Cái điều vô lý ở đây của bà Vương là dùng gà trống để thay thế linh hồn tôi, hình nhân giấy để thay cơ thể tôi. Bởi lẽ người sống và kẻ chết không thể kết hôn trong bóng tối, nên cần phải dùng đến gà trống và hình nhân bằng giấy để dẫn đường. Đây là cách thích hợp để đưa tôi đi cưới cô Ba.

Nói xong, Xa Dục mở cửa và hỏi Vương Lão Hán những gì mà cô Ba đã nói. Vương Lão Hán suy nghĩ một hồi, Xa Dục liền thêm một câu.

"Cái gọi là "cô Ba" có thể là một con ma nữ hung tợn đã được nuôi dưỡng nhiều năm, vì vậy ngay cả khi tôi đối xử với cô ấy như một người đàn ông thì cô ấy cũng chẳng dễ dàng rời đi mà sẽ tiếp tục đến để hãm hại ngôi làng này."

Sau khi Xa Dục nói những điều trên thì Vương Lão Hán mới vỡ lẽ ra và nói những gì cô Ba đã nói với ông.

Thì ra cô Ba đã bảo Vương Lão Hán chuẩn bị cho giấy tiền vàng mã, gà trống và hình nhân có viết ngày sinh thần của tôi ở trên, lúc 9h tối, hoá ở cổng sau nhà ông ta. Sau đó thì bảo tôi đợi ở nhà của Vương Lão Hán và để cho ông ta bố trí sắp xếp.

Sau khi Xa Dục lắng nghe, anh ta yêu cầu Vương Lão Hán để cho mình làm mọi thứ. Thấy vậy Vương Lão Hán đứng hình một lúc, không hiểu ý của Xa Dục. Xa Dục bảo anh ta sẽ làm điều đó và yêu cầu mẹ tôi tìm một con chó đen đã cắn ai đó, và trước khi con chó đen nó chết thì anh ta đã nhổ răng và thấm đẫm chiếc răng đấy bằng chính máu của nó.

Anh ta lại yêu cầu bố tôi tìm mua một con dao sát sinh ở bên ngoài và nhìn thái độ của ông. Xa Dục giải thích "con dao sát sinh" ở đây là con dao được người bán thịt sử dụng. Con ma thường sợ điều này.

Sau khi Xa Dục phân công xong thì cả ba người rời đi. Thành thật mà nói thì ban đầu tôi thực sự không coi thường anh ta, bởi nhìn anh ta giống như một tay giết người vậy.

Nhưng sau khi giao tiếp thì tôi nhận ra rằng anh ấy thật sự thông minh và khiến tôi phải ngưỡng mộ.

Trông anh chàng này cũng không hơn tôi là mấy, nhưng anh ta có thể đi trừ yêu ma được một mình.

Tôi hỏi anh ta tôi cần phải làm gì, Xa Dục liếc nhìn tôi và đáp "đi tắm và đi ngủ" tối nay thì mới đến lượt tôi phải làm.

Nói xong, anh ta bỏ lờ tôi đi, đem ra một đống giấy vàng và bút lông bày hết lên bàn rồi anh ta bắt đầu viết và vẽ.

Tôi ngủ thiếp trên ghế ở tầng dưới lúc nào không hay, nhưng giấc ngủ này có rất nặng nề đối với tôi.

Tôi chẳng biết mình đã ngủ được bao lâu, khi mẹ gọi dậy thì tôi nhận ra trời đã sẩm tối.

Mẹ nói với tôi đến thẳng nhà Vương Lão Hán, Xa Dục đang đợi sẵn tại đó. Sau giấc ngủ, tinh thần của tôi đã hồi phục được đôi phần, tôi trấn an mẹ rằng anh chàng Xa Dục này chắc sẽ có cách xử lý.

Sắc mặt khó nhìn của mẹ chạm vào khuôn mặt của tôi, và cho tôi biết rằng tôi phải chú ý an toàn, tối vốn muốn hỏi 1 chút, tất cả những thứ này rốt cuộc là gì, mẹ xem ra là đã biết hậu quả trước sau của sự việc này, nhưng những vẻ tiều tụy của mẹ, lại cũng chẳng muốn mẹ lại nghĩ đến những việc không vui trong qua khứ nên tôi cũng không muốn nhắc đến.

Nếu mẹ muốn nói với tôi, thì mẹ đã nói sớm với tôi rồi.

Tôi đi ra khỏi nhà, những ngày tháng giêng vẫn rất lạnh, gió lạnh ù ù thổi, tôi rụt cổ đi trên đường làng ... trước khi ra khỏi cửa thì nhìn lướt qua đồng hồ, lúc này mới là 7h hơn, các hộ gia đình đều đã đóng chặt cổng, ngay cả đèn cũng tắt rồi.

Điều làm tôi ngạc nhiên đó chính là khi tôi đi bộ trên đường làng, những con chó dọc hai bên đường sủa như điên dại. Tôi thầm hỏi lũ chó này mọi khi biết mình sao tự dưng nay lại sủa.

Đột nhiên tôi nhận ra lời của một ông lão trong làng nói rằng chó có thể nhìn thấy những ứ ô uế. Vì vậy, đôi khi không có ai nó cũng sủa.

Đầu óc suy nghĩ điên cuồng và tôi khá là chắc kèo có ai đó đang đi đằng sau mình. Tôi liếc nhìn con chó bên cạnh tôi thì quả nhiên nó không nhìn về hướng tôi sủa, mà nó lại sủa phía sau lưng tôi.

Tôi cảm thấy da đầu mình ngứa một lúc, tôi dừng lại đột ngột và quay lại phía sau. Không có gì để con chó phải sủa cả.

Tuy nhiên tôi thấy con chó nó đang nằm co vào một góc, run rẩy và thỉnh thoảng lại rên lên ư ử.

Nói thật là trong lòng tôi cũng đang hơi lo sợ. Có một thứ gì đó ở đằng xa mà tôi không nhìn thấy được.

Nhưng có vẻ con chó đang sợ hãi vì một điều gì đó. Tôi nuốt nước bọt, quay lại chạy một mạch tới nhà Vương Lão Hàn kết thúc bằng một cú trượt ngã.

Lúc bấy giờ, Xa Dục đang dán chữ hỷ trắng lên cửa. Khi thấy tôi chạy như vậy, anh ấy trêu chọc tôi và nói: "Này, gặp ma à?"

Tôi nói với Xa Dục, tôi có thể đã gặp ma. Xa Dục lắc đầu ngao ngán rồi yêu cầu tôi vào phòng thay quần áo.

Tôi cau mày, cảnh tượng trước mắt tôi nó khiến tôi gãi đầu liên tục. Một câu hỏi tôi đặt ra: "Cái gì thế này?"

Nào là những chữ trắng, đèn lồng trắng, tất cả được sắp xếp theo phong cách của một lễ đường...

Không quan tâm, tôi bây giờ cũng không quản được nhiều chuyện như thế, đi vào trong , phát hiện sự sắp xếp bên trong khiến tôi nổi da gà, đèn ko mở, chỉ có 2 ngọn nến màu trắng đang le lói, bởi vì cửa mở nên lửa trên 2 ngọn nến cũng dao động, ánh sáng mờ ảo của ngọn nến phản chiếu lên tường càng làm cho nó loang lổ, cảnh tượng này như trong nhà ma.

Xa Dục dán xong chữ hỉ màu trắng lên cửa sổ thì đi vào trong, gặp tôi đứng đờ ra bất động, anh ấy kéo tôi vào trong nhà, cùng lúc đó chỉ lên trên giường có đặt 1 cái áo thọ y(y phục cho ng đã mất), bảo tôi mặc vào...

"Đại ca, tôi không nhìn lầm chứ đây là thọ y mà", tôi thì như thế nào đều có thể nhẫn nhịn, nhưng bảo tôi mặc áo cho người chết, đây là 1 điều tôi thực sự ko thể chấp nhận được.

Xa Dục hất mái tóc che nửa khuôn mặt của mình lên và nói với tôi: "Nếu anh không mặc nó thì bố mẹ sẽ cho anh một tấm vải liệm vào ngày mai".

Hmmm.... Có vẻ nó sẽ không có tác dụng nếu tôi không mặc nó vào. Bất lực, tôi tự cởi quần áo của mình ra. Ngay khi tôi chuẩn bị mặc nó thì Xa Dục lấy ra một tập bùa giấy dán khắp cơ thể tôi. Xa Dục nói với tôi rằng nó sẽ giúp tôi che đi.

Sau đó tôi nghĩ về việc hỏi Xa Dục làm gì tối nay. Xa Dục nói với tôi rằng trong hoàn cảnh hiện tại, chỉ có thể sử dụng kế sách của bà Vương đó kế sách li miêu hoán thái tử. Bởi vì dựa vào sự miêu tả của Vương Lão Hán thì cô Ba đó rất lợi hại, chúng ta không thể đối phó với đạo hạnh hiện tại của cô ta, vì vậy cách làm tốt nhất thời điểm hiện tại chỉ có thể dùng mưu mà không phải dùng sức.

"Không phải bạn nói điều này vào ban ngày à." Tôi nhìn Xa Dục và nói, sao lại có cảm giác ông bạn này có chút không tự tin lắm.

Với sắc mặt khó xử của mình, Xa Dục nhìn tôi và nói :" Haizzz, người có lúc này lúc khác, nhưng bạn yên tâm... cái mạng nhỏ của bạn thì tôi có thể đứng ra bảo đảm".

Nghe Xa Dục nói có, tôi suýt nữa đã sụp đổ ... Đây có phải là kiểu cẩu thả không? Tuy nhiên, tại thời điểm này, tôi không có cách nào tốt hơn.

Thấy tôi bồn chồn, Xa Dục lấy ra một chiếc răng chó khác được xâu bằng chỉ đỏ và một con dao mổ lợn sáng chói.  Anh ấy nói với tôi rằng trong trường hợp bị phát hiện, tôi có hai thứ này, bảo vệ mạng sống của tôi là đủ.

Sao tôi lại cảm giác rằng càng nói Xa Dục càng không tự tin, và sau đó Xa Dục để tôi trốn dưới gầm giường, còn anh ấy thì đặt một hình nhân bằng giấy đã được dán kín bùa rồi bắt tôi mặc vào... Sau đó, ôm 1 con gà trống, tại hai đường chỉ màu vàng của con gà trống, một đầu của dòng được buộc vào hình nhân giấy nằm trên giường, và đầu kia được buộc vào tay tôi.

Sau khi Xa Dục làm tất cả xong, nói: "Nếu mọi việc thuận buồm xuôi gió, hãy để cô Ba ngủ với hình nhân giấy tối nay... cô Ba sẽ không gây ra rắc rối cho tôi."

Trước khi Xa Dục rời đi, để tôi không lo lắng thì anh ấy đã đứng gần đó và nếu chẳng may có điều gì đó xảy ra thì anh ấy sẽ đến giải cứu tôi kịp thời. Anh ta liên tục nói với tôi rằng đừng sử dụng răng chó đen và con dao giết lợn cho tới khi không còn sự lựa chọn nào khác.

Không được tạo ra bất cứ tiếng động nào cả. Sau khi tiếng chuông đồng ở giữa cửa vang lên thì có nghĩa là cô Ba đã đi vào.

Nói xong, Xa Dục nhìn đồng hồ và anh ta lấy những gì cô Ba yêu cầu để đốt nó phía sau cửa.

Tôi đã vào sau và trốn dưới chiếc giường. Nằm rất khó chịu bởi vì nền đất của gia đình họ Vương này vẫn còn lầy lội và gồ ghề. Chiếc giường cũ kĩ của nhà họ Vương này có mùi ẩm mốc khiến tôi thật sự không thể chịu nổi.

Bởi vì hôm nay tôi đã ngủ nguyên một ngày, nên lúc này tôi rất tỉnh táo và không cảm thấy buồn ngủ. Nằm đợi gần một canh giờ thì đột nhiên chiếc chuông đồng đang treo ngoài cửa reo lên.

*Ting*~*Ting*~*Ting*

Chiếc chuông đồng nó kích thích dây thần kinh của tôi. Và trong tiềm thức tôi nói: "Đến đây.....Đến đây..."

Tiếng chuông vang lên vài lần thì cánh cửa gỗ cũ kĩ cũng mở tung ra.

Một cơn gió lạnh thổi thẳng vào mặt tôi, khiến tôi chớp mắt một cách bất ngờ. Tôi quay đầu qua một bên và nhìn chăm chú vào cái cửa.

Tôi thấy có ai đó đứng ngoài cửa, nhưng vì tầm nhìn bị hạn chế nên tôi chỉ thấy một đôi hài thêu màu đỏ trên chân người đó...Nhìn vào dáng đôi hài, tôi nhận ra rằng đây là một người phụ nữ.

Có lẽ người bước vào cửa lúc này chính là cô Ba....

(Giải thích cho các bạn đỡ lú: Tề Linh là người muốn cứu Chung Xuyên, là một cô gái xinh đẹp. Cô Ba là Bích Nữ, một người có khuôn mặt xấu xí và "bốc mùi".)

(HẾT CHƯƠNG 6)
________________

CHƯƠNG 7- RĂNG CHÓ MỰC
...

Đôi giày đỏ thêu hoa ấy đu đưa ở ngoài cửa hồi lâu, sau đó chậm rãi bước vào trong. Lúc này tôi mới nhận ra người đi đôi giày hoa này đang đi bằng mũi chân, hoàn toàn không phát ra tiếng động nào. Cảnh tượng trước mắt thật sự là quá quỷ dị, tôi chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần đi, da gà cứ nổi lên hết đợt này đến đợt khác...

Cùng lúc này tôi ngửi thấy một mùi hôi thối bốc lên, giống như là thịt bị thối rữa vậy, lại giống trứng vịt bị ung, tôi không ngừng nôn khan, lại sợ bản thân phát ra âm thanh bị nữ quỷ kia phát hiện thì khốn. Vậy là vội vàng bụm chặt miệng mình thế nhưng mùi thối này cứ xộc lên mũi tôi. Tôi bị mùi thối này bức chết mất... đột nhiên nghĩ tới lần khiêng kiệu Bích Nữ, dường như cũng ngửi thấy mùi này.

Xem ra, người phụ nữ này là cô ba rồi...có điều tôi hơi bối rối, lần trước tôi gặp cô ấy, trên người cô ấy đâu có hôi thối như vậy, ngược lại còn có một mùi hương phụ nữ rất quyến rũ...

Lúc này, cô ba đã ngồi bên giường, nói với hình nhân đang nằm trên giường: "Phu quân, ta tới rồi..."

Nghe thấy giọng cô ta, tôi bất giác tê cứng người, bởi giọng nói của cô ta vô cùng chói tai, nghe vô cùng khó chịu, khiến tôi không ngừng hoảng sợ. Mặc dù chưa từng nhìn thấy cô ba, nhưng tôi chắc chắn cô ba không phải cô gái xinh đẹp Tề Linh mà tôi đã gặp. Bất luận là phán đoán từ mùi hương cơ thể hay giọng nói...

Nằm trên giường chỉ là một hình nhân, làm sao có thể trả lời cô ba được chứ. Không biết Xa Dục đã làm phép gì mà cô ba mới không nhận ra trên giường chỉ là người giấy.

Cô ba tiếp tục nói bằng chất giọng quái dị: "Phu quân, sao chàng lại không nói gì ?"

Tôi thầm cười trong bụng, cái tên người giấy này mà biết nói thì mới đúng là gặp quỷ...

Thấy tôi vẫn không chịu nói gì, cô ba tự nói một mình: "Phu quân, ta biết chàng không tình nguyện....ây, kệ đi. Chúng ta đi ngủ thôi."

Sau đó chỉ thấy cô ta bỏ giày ra, trèo lên giường ngủ.

Bên ngoài đột nhiên có một cơn gió lạnh ào tới thổi tắt hết nến ở trong phòng. Tôi cẩn thận nghe ngóng, lúc đầu thấy giọng người phụ nữ này ghê rợn, u ám, nhưng lúc thấy cô ta trên giường không ngừng gạ gẫm người giấy, tôi không nhịn được cười.

"Phu quân, chàng không thể để ý đến người ta sao ?"

"Aii, cái tên đầu gỗ này... Phu quân, sao chàng lại cứng nhắc như vậy.."

"Phu quân àaaaa, chàng nhất quyết không thèm để ý đến người ta sao ?"

Tôi cố nín cười nghe tiếng cô ba gạ gẫm người giấy...

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, xem ra cô ba không còn hứng thú nữa rồi, lại tự lẩm bẩm một mình: "Hứ, chàng lạnh như tảng băng vậy, ta phải làm nóng người chàng lên.."

Căn phòng bỗng rơi vào khoảng không tĩnh lặng, tôi lúc này mới thở phào, Xa Dục nói chỉ cần qua được đêm nay sẽ không sao nữa rồi... Bởi vì nằm lâu trên nền đất, cực kì không thoải mái, hơn nữa cái mùi thối đó cứ vây quanh mình, tôi nghĩ cứ cho là tôi thức được đến sáng mai thì cũng sẽ bị chết ngạt mất.

Đến quá nửa đêm tôi bỗng thấy buồn ngủ rã rời. Tôi thầm phục bản thân, trong hoàn cảnh nguy cấp như vậy mà tôi vẫn buồn ngủ được... Tại Xa Dục cứ lải nhải đi lải nhải mãi là tôi dù có thế nào cũng không được ngủ, tôi phải véo mạnh vào đùi để giữ cho bản thân tỉnh táo. Trong lúc tôi bấu vào đùi, không kìm được mà xì hơi một cái .💨

Cái rắm này làm tôi sợ đến són đái, tôi không dám tự bấu đùi mình nữa, đến thở cũng nín lại. May mà căn phòng vẫn yên lặng như tờ, tôi mới dám thở phào một cái. Nhưng tôi rất nhanh cảm thấy có gì đó sai sai, tôi luôn có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình. Thế là tôi mới thò đầu ra khỏi gầm giường..
Bên ngoài trời tối đen như mực, không có chút tiếng động nào, tôi nhất định là đang tự doạ mình đây mà.

Ấy vậy mà cảm giác này cứ kéo dài mãi cho dù ngoài cửa không có gì kì lạ cả.

Tôi tự an ủi bản thân đừng tự doạ mình nữa. Nằm được một lúc, tôi cảm thấy mùi thối càng ngày càng nồng nặc, sau đó cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm càng rõ hơn. Tôi nằm khó chịu quá, muốn dịch người một chút cho thoải mái, nhưng đột nhiên nhận ra bên cạnh mình có vật gì đó mềm mềm lành lạnh...

Tôi sợ đến vãi cả linh hồn, lát sau định thần lại quan sát vật đó là gì. Trời thật sự rất tối, cơ bản là chả nhìn thấy cái gì hết, theo bản năng tôi đưa tay ra vuốt vuốt... cmn là TÓC....

Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, cơ thể tôi tê cứng lại, đây.. đây không gì khác chính là một cái đầu người !

"Phu quân, chàng nghịch ngợm quá, sao lại chạy qua đây luôn rồi.." một giọng nói quái dị ghé sát tai tôi.

Não tôi chợt hiểu ra, nữ quỷ này đang ở BÊN CẠNH TÔI !!!

Tôi sợ đến nỗi vội vàng hét lên một tiếng, định chui ra khỏi gầm giường. Cô ta ở phía sau lưng tôi phát ra những tiếng cười khanh khách đến rợn người. Tôi vừa bò được ra ngoài, cúi xuống gầm giường, thấy có vẻ cô ba đuổi không kịp rồi.

Miệng không ngừng chửi rủa, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải chạy thoát thân, thế nhưng chạy được vài bước đã va vào một cơ thể lạnh ngắt.

"Ai vậy...đừng cản đường tôi" Tôi lúc này đã bị doạ sợ đến mức hồn xiêu phách lạc rồi.

"Phu quân, chàng đang tìm ta đó sao ?"

Tôi xoay đầu nhìn, nhờ ánh trăng chiếu rọi tôi có thể nhìn rõ dung mạo của cô ba. Khuôn mặt cô ta nhìn giống 1 chiếc bánh rán, dưới ánh trăng, khuôn mặt đó trắng bệch đến đáng sợ, đôi mắt bé tí như hai hạt vừng, đáng sợ nhất là cái lưỡi của cô ta, cứ ngoe nguẩy thò ra ngoài.

Cô ta nhìn tôi toét miệng cười, nói: "Phu quân, đêm nay ta sẽ hầu hạ chàng thật tốt."

Tôi lạnh toát sống lưng, mẹ ơi, thì ra cô ba trông như này sao? Bắt tôi cưới cô ta chi bằng tôi đập đầu tự vẫn đi cho xong, người phụ nữ này xấu chết đi mất...

Cô ta nhào về phía tôi, tôi khiếp quá thét lên, sau đó chạy về phía giường. Nhưng tôi biết mình đâu phải là đối thủ của một con quỷ chứ.

Cô ta đè tôi xuống đất, trèo lên người tôi một cách thô bỉ, cứ hihi cười không dứt, nhưng kinh dị nhất là cái lưỡi dài ngoằng đang thò ra của cô ta cứ nhỏ nước miếng lên mặt tôi. Tôi khiếp đảm thất kinh, gào lên bi thảm: "Xa Dục, anh mau đến đi...tôi sắp bị cưỡng bức đến nơi rồi." Nghe tôi kêu gào, cô ba cứ cười khanh khách như một kẻ bị bệnh thần kinh, nói với tôi: "Haha phu quân, chàng cứ gọi đi, gọi khản cổ cũng chẳng có tác dụng gì đâu.. gọi to nữa lên nào ~"

Nói đoạn cô ta liếm cái lưỡi dài ngoằng của mình lên mặt tôi.. cái cảm giác lạnh lẽo, rợn người đó. Tôi muốn chết mất.

Bà nội nó, tên Xa Dục này không phải ngủ say rồi đó chứ. Xa Dục chẳng phải đã nói chỉ cần bên này có tiếng động lạ trong vòng 10 giây sẽ tới cứu tôi sao? Từ lúc cô ba phát hiện ra tôi đến bây giờ cũng phải 10 cái 10 giây rồi đó.

Thật đúng là một kẻ không đáng tin cậy, bà nội nó, bây giờ chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi. Tôi không ngừng run rẩy, nói với cô ba: "Nương tử, nàng.. nàng đừng vội..Ta..ta đã chuẩn bị cho nàng một tín vật định tình." Nghe thấy tôi nói như vậy, cô ba tỏ vẻ ngại ngùng, cô ta ngồi trên người tôi, nói khẽ: "Phu quân...chàng tốt quá à... là vật gì vậy ?"

Tôi cười gượng gạo, bảo cô ta xuống khỏi người tôi trước đã, tôi mới có thể lấy đồ cho cô ấy, vừa nãy đồ bị rơi xuống gầm giường mất rồi...

Cô ba không hề nghi ngờ, không trèo lên người tôi nữa, tôi vội bò vào gầm giường, lấy chiếc răng chó mà Xa Dục đã chuẩn bị cho tôi tháo khỏi cổ nắm trong lòng bàn tay. Sau đó lấy con dao giết lợn đặt dưới cuối gầm giường giấu sau lưng. Cô ba nói bằng chất giọng kì quái, hỏi tôi có ổn không vậy, trong giọng cô ta còn thoáng chút ngại ngùng. Không còn dáng vẻ uy hiếp người ban sáng, tôi giờ đây chui ra khỏi gầm giường, toàn thân run rẩy.

Nói không sợ chính là nói dối, tôi siết chặt chiếc răng chó trong tay, nói: "Nàng nhắm mắt...nhắm mắt lại.."

Nhìn thấy dáng vẻ thần bí của tôi, cô ba lại không có chút hoài nghi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Tay tôi không ngừng run lẩy bẩy, lòng thầm nghĩ sao tên Xa Dục đó mãi mà chưa tới nữa... tôi bây giờ quả thực không biết phải làm thế nào với cái răng chó nữa.

"Ta mở mắt được chưa ?" Cô ba cười khanh khách hỏi tôi.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt đáng sợ của cô ta, không còn nghĩ được gì nữa, rút cái răng chó ra cắm thẳng vào mặt cô ta.. tôi vốn dĩ định cắm vào ấn đường (phần nằm giữa hai lông mày) cô ta, nhưng đúng lúc ấy cô ta hình như cảm thấy có gì đó không đúng, đột ngột mở to mắt, bất chợt di chuyển. Cái răng chó trong tay tôi cắm thẳng vào mắt cô ta, trong nháy mắt cô ba rú lên bi thảm, sau đó bưng kín mặt... hốc mắt cô ta chốc chốc lại bốc khói đen.
Cô ba bưng mặt đau đớn, gào lên những tiếng bi thảm: "Aaaaa, tại sao ? Chung Xuyên, ngươi sao dám làm vậy với ta! Ta thật lòng đối với nhà ngươi, ngươi lại tìm cách làm hại ta! TA MUỐN GIẾT NGƯƠI....TA MUỐN GIẾT....NGƯƠI....".

(HẾT CHƯƠNG 7)
__________________

CHƯƠNG 8- NGHĨA ĐỊA
...

Dáng vẻ của cô ba thật khiến tôi sợ khiếp vía, cái khuôn mặt trắng bệch của cô ta trong nháy mắt trào ra những dòng máu đỏ, cả người cô ta bốc lên làn khói đen mờ mờ ảo ảo.

Căn phòng chợt lạnh ngắt, cảm tưởng như đã giảm đi vài độ.

Tôi vội lấy ra con dao mổ lợn đang giấu sau quần, lắp bắp: "Cái đó..cái đó...tôi..tôi không cố ý đâu, tôi không định cắm vào mắt cô đâu." :))

Lúc đó cũng chẳng biết tôi nghĩ gì nữa, câu nói đấy cứ thế mà trôi tuột ra khỏi miệng. Nhưng lúc đó cô ba đang bị thương nặng vậy nào có hơi đâu nghe tôi giải thích, cô ta một mực đòi giết tôi, một mực muốn tôi phải chết...

Tôi rút con dao mổ lợn ra, bảo cô ta phải bình tĩnh...sau đó bản thân xông ta khỏi cửa chạy mất.

Chạy được một đoạn rồi tôi vẫn nghe thấy cô ba gào lên những tiếng đau đớn: "Chung Xuyên! Ta phải giết ngươi...giết ngươi...aaaaaa."

Nắm chặt con dao trong tay, tôi lao ra khỏi nhà lão Vương, cứ thế chạy thẳng về nhà không dám quay đầu lại.

"Chung Xuyên, sao cậu lại chạy ra đây rồi ?" Xa Dục đang ngậm một điếu thuốc, anh ta khoan thai tiến về phía tôi.

Thấy Xa Dục, lòng tôi như lửa đốt, cầm con dao mổ lợn trong tay kề vào bụng dưới anh ta, hoảng loạn gào lên: "Tên tiểu tử thối, chẳng phải anh nói có tiếng động là sẽ...sẽ xuất hiện trong 10 giây. Anh biết gì không, không phải nhờ tôi...tôi nhanh trí thì đã bị con quỷ cô ba kia hiếp chết rồi!"

Xa Dục hình như cũng bị doạ cho sợ rồi, nhưng ít ra anh ta vẫn có chút bản lĩnh, bằng một động tác nhẹ nhàng đoạt lấy con dao trong tay tôi, cười gượng với tôi, nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net