Chương 3: Tầng 92 - Hygge (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một một thời đại hưng thịnh, náo nhiệt.

Trước mắt là tường thành đá trắng vây quanh quốc gia cổ khổng lồ, nhìn không thấy cuối. Trên tường thành xếp từng hàng máy móc với những bánh răng đồ sộ lạch cạch quay tròn.

Lớp lớp nhà ở cùng các loại hình kiến trúc chồng lên nhau, cư dân rậm rạp. Phương xa, vô vàn ống khói khổng lồ phun sương trắng.

Trung tâm có một phần diện tích cao hơn những nơi khác. Chính giữa dựng lên một lâu đài cao ngất, chóp nhọn đâm thẳng bầu trời, đồ sộ tới cực điểm.

Hygge, một quốc gia hùng mạnh, trung tâm của thế giới tầng 92. 

Cảng biển ồn ào tấp nập, xe ngựa nườm nượp vụt qua. Đám đông hỗn loạn di chuyển, hòa với tiếng la ó vang lên rung trời.

Trong đám đông, Spade khệ nệ xách theo hành lý xuống tàu.

Người đàn ông tầm tuổi trung niên, dáng người mập mạp phúc hậu. Áo choàng cùng mũ chóp đều làm từ loại chất liệu rẻ tiền, nhưng giữ gìn rất sạch sẽ.

Spade vốn là một nông dân sinh hoạt ở vùng quê, cha mẹ mất sớm. Vừa thành niên liền cùng người trẻ tuổi trong trấn lên thuyền ra khơi buôn bán. Vừa đi chính là mười năm, bạn bè phân tán, gã cũng may mắn kiếm được chút tài sản nhỏ.

Không nói giàu có, nhưng đủ ăn đủ mặc, còn dư ra được chút ít dành dụm, coi như khá giả.

Không lâu trước đó, một người bà con xa vừa mất. Bởi vì chỉ có gã là người thân, cho nên cần trở về xử lý hậu sự, cùng với các thủ tục kế thừa di sản. Tiền tài không nhiều, có giá trị nhất chỉ có giấy tờ nhà đất của một cửa hàng nhỏ tại thủ đô Hygge.

Kinh doanh tại thủ đô của quốc gia trung tâm thế giới. Đối với Spade mà nói, đây là một món hời. Chưa kể so với bôn ba mạo hiểm trên biển thì ổn định hơn nhiều.

Vừa thu được thư tín từ luật sư, gã liền thập phần cao hứng thu thập đồ vật, lên tàu đến thủ đô.

Lênh đênh trên biển hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng đến bến cảng Hygge.

Spade quan sát bốn phía đường phố náo nhiệt, chuẩn bị bắt xe ngựa đi thẳng tới thủ đô. Thời điểm đi ngang qua sạp báo ven đường bỗng ngừng lại. Lục lọi trong túi đựng một nắm xu ném xuống chồng báo.

: "Lấy một tờ Hygge."

Trông sạp là một cậu nhóc khoảng mười tuổi. Mặc quần yếm, tóc nâu xoăn. Vừa thấy có khách thì tay chân lanh lẹ lấy tiền, thành thạo đưa báo. Xong vừa lục tiền thối vừa hỏi

: "Quý ngài muốn lấy thêm tờ Thế Giới không ạ? Vừa vặn còn một tờ, đều là tin tức mới nhất."

'Hygge' là tờ báo nổi tiếng nhất tầng 92, chuyên cập nhật tình hình xã hội của Hygge và các vùng đất lân cận. 'Thế giới' lại là báo tổng hợp tin tức mới nhất khắp một trăm tầng thế giới. Vì số lượng thế giới quá nhiều, chỉ có những tin tức cực kỳ nổi bật mới được tổng hợp bên trong. Mặc dù tầng 92 và những thế giới kém nổi bật khác từ trước đến nay chưa từng xuất hiện trên 'Thế giới', nhưng nó vẫn được ưa chuộng và bán chạy suốt một trăm tầng.

Tất nhiên, muốn xem náo nhiệt của thế giới khác, giá cả cũng đắt hơn đáng kể.

Người đàn ông lưỡng lự, xong vẫn gật đầu nhặt thêm tờ báo dày hơn bên cạnh: "Vậy lấy cả hai đi."

: "Hygge 50 Li, Thế Giới 1 Lin. Đây là tiền thối ạ."

Spade lấy tiền thối, kẹp hai tờ báo vào nách. Lại xách hành lý lên muốn tìm băng ghế ngồi xuống giở báo đọc.

Ngay lúc gã quay người, một bóng đen không biết từ đậu vụt đến, chắn ngay trước mặt. Người đi đường xung quanh không biết thấy gì, đồng loạt tránh ra xa.

Nhìn kỹ, là một thanh niên tóc đen mắt đen. Dáng vẻ xanh xao gầy gò, áo sơ mi cũ sờn đã đứt vài cúc. Bên thắt lưng còn buộc chai thủy tinh rỗng vương vấn mùi cồn.

Đối phương chặn đường gã, mỉm cười. Cười đến quá hưng phấn, tươi mát thoát tục giống biến thái.

Spade nhất thời nổi da gà, nhanh chóng lùi lại một bước: "Cậu muốn gì?"

Thanh niên đặt tay lên ngực, tự hào giới thiệu: "Tôi là một nhà lữ hành."

Spade im lặng.

Spade hoàn toàn bối rối.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Được rồi, không phải gã không biết nhà lữ hành là gì. Đó là khái niệm cơ bản mà trẻ con thế giới nào cũng biết. Nhưng người này...

Thấy Spade không phản ứng, thanh niên nhíu mày, lặp lại

: "Tôi là nhà lữ hành, nhà lữ hành. Là cái mà mọi người gọi là người từ ngoài đến ấy!"

Spade: "... Và?"

Thanh niên không thể tin mà trợn mắt, khẩn cầu

: "Không phải thế giới nào cũng ghét và bài xích nhà lữ hành sao? Thấy một nhà lữ hành ở đây, ông không muốn báo lên chính quyền à?"

Thân hình mập mạp của Spade dịch xa thêm một chút. Gã nhăn mày: "Nói thật, điều cậu nói có vẻ không đúng lắm."

Có thể thấy rằng người đối diện vô cùng bất mãn. Hắn buồn bực nhìn Spade, ỉu xìu quay người bỏ đi.

Đứa trẻ bán báo chứng kiến điều này thì thở dài. Từ sau quầy báo bước tới chỗ người đàn ông mập mạp, nhỏ giọng giải thích.

Thế mới biết, kẻ quái dị kia lảng vảng đến đây mấy ngày trước. Nghe nói là muốn nhảy cầu tự sát. Hôm đầu tiên đúng lúc được cảnh sát đi tuần bắt gặp cứu về. Ngày thứ hai có vài con tàu lớn về cảng nên bị sóng đánh tạt vào bờ. Đến lần thứ ba thì bị mắc vào lưới đánh cá bị thuyền vớt lên."

: "Do hắn mà số cảnh sát tuần tra ở cảng tăng lên đáng kể. Còn làm biển cấm hẳn hoi. Vì canh chừng nghiêm ngặt quá, thế là hắn chuyển mục tiêu sang khu phố lân cận. Suốt ba ngày nay cứ chạy loăng quăng thốt ra mấy câu như trò hề."

Đứa trẻ kể chuyện hào hứng đến mức mắt sáng rực cả lên. Còn Spade thì há hốc mồm vì không thể tin được.

Sóng đánh về bờ, mắc vào lưới đánh cá,... Không phải có gì đó nghe rất kỳ lạ sao?

Lại nhìn trái nhìn phải, người đi đường và chủ các quầy hàng gần đó đều đang thở dài nhìn gã. Thỉnh thoảng còn lắc đầu giống như cảm thán.

Nhóc bán báo còn đang tiếp tục lảm nhảm: "Mấy kẻ say xỉn chán đời kiểu này tám chín phần là từ khu ổ chuột chạy ra. Đợt trước cũng có vài kẻ như thế bị xách đi, chỉ có tên này kiên trì tìm chết nhất."

: "Từ khu ổ chuột à? Vậy thì không có gì lạ." Spade vô thức thở dài: "Sống như thế thì làm mấy việc ngu ngốc là dĩ nhiên. Vốn là vậy mà."

Ở khía cạnh nào đó, chết có khi là một loại giải thoát.

Đó là ý của Spade khi gã nói vậy.

Người đàn ông thở dài, tìm băng ghế gần sạp ngồi xuống, thuần thục mở báo ra đọc.

Như dự đoán, tờ Thế Giới đều là những tin đến từ thế giới khác, nhưng Spade vẫn đọc ra mùi ngon. 

Đến lượt báo chí của Hygge. 

Lại là thông báo quen thuộc về số lượng tội phạm trong thành phố tăng cao, các vụ bạo động tự phát và thông tin truyền bá liên quan đến một số giáo hội lớn. Ngoài ra còn có một số quảng cáo nhỏ.

Như mọi khi, Hygge vẫn luôn không yên bình.

_

Đây là một thế giới hoàn toàn mới, phong cách có đôi phần giống thời kỳ cách mạng công nghiệp hơi nước Âu cổ.

Tầng 92.

Đỗ Tích thất thần đi trên đường phố. Trong đầu nhớ lại lời của nhóm lữ hành đi trước.

Một trăm tầng thế giới. Từ tầng một đến năm mươi đều có quy tắc cố định, nhất định có đường sống. Từ tầng năm mươi trở xuống sẽ khó hơn một chút. Tám mươi trở xuống là hỗn loạn tuyệt đối, kiến nghị ai rơi vào nhớ cầu nguyện. Tầng chín mươi trở xuống?

Bạo loạn, âm u, văn minh trật tự tan vỡ. Đạo đức pháp luật gần như không có hiệu quả. Thiên tai liên miên, dịch bệnh bùng phát. 

Nếu thế giới nào đánh số chín mươi trở xuống mà vẫn còn văn minh. Vậy nhất định dưới lớp ngụy trang giả dối ấy là thứ gì đó khủng khiếp hơn nhiều.

Kiến nghị cho nhà lữ hành không may mắn lọt vào tầng chín mươi trở xuống:

Chà, cậu nghĩ sao về tự sát ngay lúc bắt đầu, có lẽ sẽ được ra đi nhẹ nhàng hơn chút.

Đối với bình luận này, Đỗ Tích tỏ vẻ rất thích.

Dễ bỏ mạng ấy à?

Thế giới này quá hợp ý hắn!

Đỗ Tích tỉnh dậy ở ven đường khu ổ chuột, trên người độc một bộ quần áo cũ cùng chai rượu rỗng mang theo lúc trước. 

Hỏi thăm xung quanh biết được số tầng đang ở, hắn tươi cười xán lạn hẳn.

Cải trang dung nhập, nhiệm vụ hay con dấu gì đó đều bị ném sau đầu, một lòng tung tăng chạy đi tìm chết. 

Đáng tiếc, vài ngày liền, lần nào cũng trùng hợp được cứu lại, đóng gói trả về nguyên vẹn. Quang minh chính đại tự lộ thân phận không ai tin. Mọi nỗ lực hoàn toàn vô ích.

Chẳng khác lúc trước là bao.

Rõ ràng, thể chất đặc biệt kia cũng đi theo hắn vào một trăm tầng thế giới.

Đỗ Tích chán nản từ cảng đi vào khu phố cũ. Càng nghĩ càng không cam lòng, hắn lại bất chấp thử một lần nữa. 

Liếc thấy hai cảnh sát đang đi tuần, hắn lập tức sải bước lớn chạy đến. Vừa giáp mặt là cuồng nhiệt thổ lộ

: "Ngày tốt lành, thật may mắn gặp được các anh. Thật ra, tôi là nhà lữ hành đây. Công trạng tuyệt vời để thăng chức của các ngài đây!"

Hai nam cảnh sát lẳng lặng nhìn hắn. Rốt cuộc, người trẻ hơn bình tĩnh tiếp lời

: "Ồ, thật không may làm sao, chúng tôi sắp tan ca rồi. Hay mai cậu quay lại nhé?" 

Đỗ Tích: "... Cảnh sát Luke, bây giờ là chín giờ sáng."

: "..."

Hai bên yên lặng.

Luke vuốt mặt: "Anh bạn, có thể nể tình tôi ra tay cứu cậu một lần, giả vờ như chúng ta chưa từng gặp được không? Hoặc là, con phố đối diện cũng có một cảnh sát khác đang đi tuần, cậu nghĩ sao?"

Đỗ Tích không thể tin nổi mà nhìn Luke. Hắn quay về phía cảnh sát còn lại. 

: "Đừng nhìn tôi. Tôi không định bắt cậu đâu." Người nọ nhún vai, biểu tình nghiêm túc nhìn đi nơi khác.

Thêm một nỗ lực từ phía Đỗ Tích bị cư dân Hygge từ chối tiếp nhận.

Đỗ Tích: "Sao mọi người không kiểm tra vậy ạ? Thiếu tích cực với công việc như vậy mà được ạ? Tôi muốn nói lý lẽ!"

Đỗ Tích khoa tay múa chân muốn làm loạn. Nhưng cảnh sát lại chẳng trào phúng hay coi thường, thái độ của họ càng giống như thương hại.

Chỉ là một thanh niên yếu đuối đáng thương, vì áp lực cuộc sống mà muốn tự mình hại mình mà thôi. Tuy trường hợp lần này hơi nhiệt tình quá mức. Nhưng ở Hygge bọn họ thường xuyên gặp, cũng đã quen rồi.

Đỗ Tích: "..."

Đỗ Tích gục đầu, giận dỗi chạy đi.

Mắt thấy này kẻ nào đó lại xoay người muốn đi hướng cảng, hai viên cảnh sát vội vàng bắt lấy hai bên cánh tay hắn. Nước chảy mây trôi, tận tình hộ tống người trở về cuối khu phố cũ, hướng ra bên ngoài thành phố.

Đó là địa phận tụ tập của người nghèo và người vô gia cư, cũng là nơi Đỗ Tích tỉnh dậy và là chỗ ở hiện tại của hắn.

Khu ổ chuột.

Nhìn chằm chằm theo bóng người tóc đen khuất xa, Luke mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù bọn họ thưởng thức tinh thần kiên trì của hắn, nhưng ngày nào cũng tìm cảnh sát đầu thú như vậy cũng rất phát rồ.

Nhìn về phía đồng nghiệp, Luke thuận miệng dặn dò: "Nếu có lần sau, gặp được thì phải chạy nhanh chút."

Người bên cạnh cũng gật đầu: "Nếu có lần sau, nhớ tìm đường vòng hoặc ngõ tắt cho dễ tránh."

Hai người bọn họ vừa đi vừa thản nhiên thảo luận. Cũng không ý thức được, tiềm thức đã cho rằng loại việc này còn sẽ có lần tiếp theo, tiếp thu đặc biệt tự nhiên.

Sự kỳ quái của Hygge lại gia tăng rồi.

_

So sánh với bến cảng và khu phố cũ, khu ổ chuột giống như một thế giới hoàn toàn khác.

Đất bùn lầy lội tràn đầy dấu chân cùng vết bánh xe. Không có quán xá, nhà ở hai bên đường đều bằng ván gỗ chắp vá, hoặc là những căn lều dựng tạm. 

Khắp nơi tràn ngập khói bụi ô nhiễm và mùi rác thải hư thối. Ven đường có vô số kẻ vô gia cư ăn mặc tả tơi ngồi, lăn hoặc nằm ăn xin.

Xa xa có mấy đứa trẻ con, ăn mặc chắp vá, hông đeo dao nhỏ hoặc cành khô vót nhọn. Trên mặt không thịt, hai má hõm vào giống như chỉ còn lại tầng da. Bọn chúng quanh quẩn trên đường cái, tìm nhặt than rơi từ xe chở than vừa đi ngang qua. Mỗi góc đều thật cẩn thận lần mò, tìm được mỗi một mẩu nhỏ đều vạn phần quý trọng.

Trị an ở khu ổ chuột không tốt. Trộm cướp hoành hành, bạo lực hỗn loạn là việc thường thấy. Ở chỗ này, trẻ con đi đường mang theo vũ khí cũng không có gì lạ.

Vì nếu không có gì phòng thân, quay đi quay lại, không cẩn thận sẽ bị tóm được bán đi lúc nào chẳng hay.

Đỗ Tích uể oải không vui đi dọc theo đường đất, rẽ qua vài còn đường chật hẹp tới một góc nhỏ quạnh quẽ.

Trong góc là căn nhà gỗ hai tầng ọp ẹp cổ xưa, tường ngoài phủ đầy rêu xanh. Bên ngoài treo biển nhỏ bằng gỗ mộc mạc biểu hiện đây là một quán trọ.

Chủ nhà trọ là một bà lão hành tung bí ẩn, thường xuyên không thấy mặt. Đỗ Tích được bà nhặt về làm quét dọn, đổi lại là một phòng nhỏ không ai thuê trên tầng hai.

Ít nhất nhờ vậy mà hắn có chỗ ở, nếu không hiện tại còn muốn ở ven đường đắp báo.

Thời điểm leo lên tầng hai, hắn bắt gặp người thuê ở đối diện phòng mình. Nghe nói là làm nhân viên phục vụ cho một khách sạn nhỏ trong khu phố cũ.

Mái tóc hung đỏ lộn xộn cùng đồng phục trắng đen. Thân hình gầy đến mức xương sống phía sau hơi nhô lên trên áo sơ mi. Hốc mắt trũng sâu, gương mặt hơi mang nét trẻ con giống thiếu niên, đoán không ra số tuổi.

Người nọ ngồi trên bậc thang gỗ hẹp dài, tay cầm bánh mì đen. Một mẩu bánh nhỏ bằng bàn tay nhưng gặm rất chậm, giống như ăn càng lâu thì càng có cảm giác ăn được nhiều.

Thấy được Đỗ Tích cũng không buồn chào hỏi, chỉ là lạnh nhạt rụt sang bên một chút để lộ lối đi lên. Dáng vẻ cực kỳ xa cách.

Đỗ Tích chớp mắt, gật đầu coi như chào hỏi rồi mới đi lên. 

Tầng một chưa có ai thuê, trên tầng hai chỉ mới có hắn và tóc đỏ ở. Lại nói, hắn cũng không được coi như người thuê đoàng hoàng gì. Tình hình kinh doanh của quán trọ thật sự rất thảm thương.

Đợi Đỗ Tích vào phòng đóng cửa lại, người ngồi trên hành lang mới dừng ăn.

Hắn lau tay vào vạt áo, cẩn thận lấy từ túi áo trong ra một tờ tiền giấy gấp nhỏ, vuốt cho phẳng phiu.

Kiểm tra thấy không có vấn đề gì, lại quý trọng gấp mảnh giấy mềm mại lại. Sau đó bỏ vào trong túi áo, cẩn thận buộc nút thắt thật chặt.

Xong xuôi, hắn lại tiếp tục bẻ vụn bánh mì cho vào miệng, vừa ăn vừa lẩm bẩm tính toán.

5 Lin. Hai bánh mì đen 1 Lin. Nước có thể đợi đến chỗ làm uống. Còn vài ngày nữa là hết tuần, nhịn một chút là được.

Ngoài cửa sổ, lác đác có vài bóng người lung lay vật vờ đi ngang qua. Không ai phát ra tiếng, giống như kịch câm. 

Đó là một thời đại bụng đói kêu vang.

_

*Ghi chú của tác giả: 

Đơn vị tiền tệ của Hygge: 100 Li = 1 Lin. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC