Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic này tặng bạn DyunBi3 vì đã giật temmm~~ vì mình là con gà công nghệ mới được bạn bè đào tạo  nên k hiểu mấy cái này cho lắm. Thôi vào truyện đê

- Kim Taehyung_ cậu gọi, Anh nghoảnh đầu lại_ k lẽ... Trong trái tim anh k có em sao... Dù 1 chút cũng k sao

2 hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống một lúc càng nhiều làm đôi má cậu ướt đẫm, cậu nấc lên đầy uất ức trộn lẫn sự đau đớn

- 2 năm... À k 4 năm em đã thầm yêu anh... Nhưng sao anh k hiểu... Anh có bao giờ hiểu nỗi đau khi yêu đơn phương người khác...nhưng người đó lại k yêu mình k...mỗi khi anh kể lể về hyung ấy...em buồn lắm, đau lắm...tại sao...sau bao nhiêu năm quen biết anh...anh vẫn k hiểu em....tại sao chứ Taehyung

Cậu nói xong quay lưng bỏ đi, để Taehyung đứng chôn chân ở đó. Yêu đơn phương cậu yêu anh sao

Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống làm ướt con đường tấp nập người qua lại hoà lẫn nỗi cô đơn và nước mắt của cậu. Từng giọt mưa lả tả rơi xuồng tạo thành âm thanh cô đơn não nề trong cơn gió mùa đông. Cậu về tới nhà với tình trạng ướt từ trên xuống dưới, mái tóc đen loã xoã cũng ướt đẫm

- ơ Kookie, em sao vậy_ Jin lo lắng khi thấy maknae ướt sũng

- hyung..._bỗng cậu ôm lấy Jin mà khóc lướt sướt, chiếc áo trắng của anh cũng ướt vì nước mắt của cậu

- em k sao chứ_ Jin lấy tay lau nước mắt của cậu_ em ốm à?

- k_ cậu lắc nhẹ đầu

- thôi được rồi để hyung đưa em vào phòng

- k_ Kook níu gấu áo của Jin_ em muốn ngủ với Suga hyung

- hả? Sao vậy?_ Jin bất ngờ hỏi_ có phải là do thằng Tae làm gì em k? Aish cái thằng này...

- k phải_ cậu kéo Jin lại khi anh đang chuẩn bị sắn ống áo ống quần để xử lí thằng Tae_ em chỉ muốn ngủ cùng hyung ấy thôi

Jin chẳng nói gì đưa cậu lên phòng Suga, đưa quần áo cho cậu rồi đi ra. Khi Tae về thì thấy Jin ngồi trên sofa khoanh tay, gác chân y như xã hội đen đi đòi nợ. Thấy Tae về Jin đứng dậy làm Tae giật bắn mình

- tại sao Kook lại khóc? Và tại sao 2 đứa đi cùng nhau mà lại về riêng lẻ thế kia_ Thiên thần tốt bụng Jin mà cũng có ngày nổi nóng sao ( có chớ nhiều là đằng khác ) sát khí bay vi vu trong gió làm Tae lạnh sống lưng

- hyung...hyung

- sao lại nói lắp bắp? Trả lời mau

- dạ...dạ em...

- sao hyung hỏi mà k trả lời?

- thì hyung có cho em nói đâu _ Tae hét lại

- vậy chú nói đi

- hầy chuyện là thế này_ Tae kể từ đầu tới cuối

- vậy là chú k biết Kook yêu chú_ Jin chống cầm ra vẻ suy tư nói

- đúng đó em k hề biết luôn_ Tae đập chân đập tat nói

- Aish cái thằng_ Jin tính đưa tay đánh Tae nhưng rồi hạ tay xuống_ giờ này còn làm màu nữa..Thằng ngốc...Ngốc nhất thế kỉ...Thôi đi ngủ đi_ sau vài giây tự kỉ của Jin, Tae đã sống

Rồi anh cũng về phòng của mình, một bên giường trống rỗng vì nơi đó thiếu vắng cậu, nó càng thêm lạnh lẽo vì nơi đó thiếu vắng hơi ấm của cậu. Những năm cậu bên cạnh anh, ôm anh ngủ nó thật ấm áp và dễ chịu...giờ cậu k ở đây, anh k còn Cảm thấy dễ chịu như trước..thật trống trải

Mấy ngày sau, anh quản lí dẫn cả đám đi chơi để xả stress đồng thời quay chương trình thực tế luôn. Họ tới 1 căn biệt thự khá giống khách sạn 5 sao ở trên 1 ngọn đồi, cả đám chưa kịp vui mừng thì gặp 9 người ngoài hành tinh. Tất cả mọi người k hẹn mà cúi chào 90 độ rồi vác va li lên phòng mình 

Sau khi quay xong, tất cả mọi người dùng cơm chung với tiền bối với 1 tâm trạng ( Au k thể tả, nhất là gương mặt của Hope, cứ tưởng  tượng nó rất chi là bựa đi )

- sao mấy đứa lại có thái độ đó chứ...đoàng hoàng lên coi_ anh quản lí nói

- chế độ này k tắt được hyung à_ cả đám k hẹn mà đồng thanh

- tụi này k quan tâm_ đến lượt SNSD đồng thanh

- vậy là mấy chị chưa bị tôi giảng đạo là k được à_ Joon đứng dậy

- Nam Joon đang ăn ngồi xuống_ Jin kéo áo Joon_ đừng mất vệ sinh như họ, vừa ăn vừa nói

Cả đán lăn ra cười, đàn chị thì giận tím mặt

- Sehun em ăn cái này đi này_ Han gắp thức ăn cho Hun

- tôi k cần Anh lo_ nói rồi Hun vứt thức ăn mà Han gắp xuống đất

Ai nấy đều được 1 phen tròn mắt riêng Seohyun nhếch miệng cười. Tại 1 gốc cây bên cạnh ngôi biệt thự, có 1 người có mái tóc 7 màu ngơ ngẩn ngắm mặt trăng. Gió thổi từ từ, đung đưa mái tóc mềm mượt của anh, ánh trăng sáng chiếu vào gương mặt k tì vết làm cho anh thêm quyến rũ ( cẩn thận L đọc là bất tỉnh luôn đó ). Bỗng có 1 người bước lại

- Oh Sehun

- sao_ Hun lạnh lùng nói

- nói chuyện với đàn chị với thái độ đó sao

- người như cô Seohyun đây k đáng để tôn trọng

- hừ, vì câu nói của tôi mà cậu trở nên như vậy hả? Miannae nha

~~~~~~~~~~~~~~~~

Vì thời gian k cho phép mình viết dài hơn nữa, kamsa các bạn đã ủng hộ

Đón đọc tập sau để biết chuyện mà Seohyun nói là chuyện gì nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net